t. Rõ ràng hai người họ chỉ tình cờ gặp nhau ở đại sảnh của nhà hàng đó thôi, vừa hay bị người ta chụp ảnh lại. Với lại việc bố anh thích cô ta thì liên quan gì tới anh chứ?”.
“Chính là vì anh đã dẫn cô ta tới chúc mừng đại thọ của bố mình nên ông ấy mới càng quý cô ta đến vậy.”
“Đó là do em gây ra mà!”.
“Tôi…”. Mỹ Mãn nghẹn lời, đuối lí nhưng vẫn ngang ngạnh không chịu thua: “Hôm đó tôi quên không mang theo di động. Hơn nữa, ai mà biết được nhìn thấy tôi, bố anh sẽ có những hành động đáng sợ gì chứ? Nói không chừng sẽ tế sống chúng ta ngay tại đó để mừng thọ cũng nên.”
Trí tưởng tượng của bà xã anh cũng thật là phong phú, đa dạng tới mức ngay một đạo lí đơn giản là “hổ dữ không ăn thịt con” mà cũng quên đi mất. “Bố anh không đáng sợ đến mức đó đâu!”.
“Mỗi lần bố anh gặp tôi, lúc nào cũng dữ dằn như kiểu muốn xẻ thịt phanh thây đến nơi, giết người huỷ xác ngay lập tức vậy.”
“Là vì ông không nỡ nhìn thấy những hi sinh, cố gắng của con trai mình bị ai kia hiểu lầm, phớt lờ.”
“Được, mai tôi sẽ cùng anh đi gặp bố anh!”. Mỹ Mãn bỗng nhiên lên tinh thần, đưa ra một quyết định khiến người khác phải ngạc nhiên.
“Hả?”. Giả Thiên Hạ cho rằng liệu có phải đột nhiên lương tâm trỗi dậy trong cô, dự định chung sống hoà bình với bố anh, tạo tiền đề cho cuộc sống hạnh phúc sau này của hai người không.
“Tôi muốn thỉnh giáo Giả đại lão gia xem con trai của ông ấy đã hi sinh những gì? Hi sinh cho ai? Trên thế giới này có người phụ nữ nào ngốc nghếch đến thế, được yêu thương tới mức đó mà lại không cảm nhận được? Liệu có phải ông ấy trước giờ vẫn luôn “hi sinh” kiểu như thế hay không mà tới tận bây giờ vẫn chưa làm lành được với mẹ anh?”. Đinh Mỹ Mãn cảm thấy nếu như khả năng thấu hiểu sự việc của cô không có vấn đề gì hoặc nếu như cô không hề tưởng bở nhận vơ thì liệu có thể coi những lời anh nói lúc này là nói với cô chăng?
Cho dù không phải thì miễn cưỡng cũng có thể coi cô là một trong những nạn nhân đã từng được anh “hi sinh” cho nên hoàn toàn có đủ tư cách để nói ra những uất ức của mình. Có một điểm mà cô không thể không thừa nhận, cô đã từng cảm nhận được rằng Giả Thiên Hạ thực sự muốn cưới cô, muốn chung sống bên cô, chỉ cần như vậy thôi cô đã cảm thấy mãn nguyện rồi. Sau này khi “ếch” bị đá ra khỏi đáy giếng, cảm nhận được bầu trời mênh mông bát ngát bên ngoài, lúc đó cô mới hiểu ra rằng những điều đó không đồng nghĩa với tình yêu.
“Em không cảm nhận được sao?”. Giả Thiên Hạ hết sức ngạc nhiên, so với việc hiểu lầm và phớt lờ thì việc hoàn toàn không cảm nhận thấy mới thực sự đáng sợ. Thử hỏi cả thế giới này xem, ngoài bố anh ra thì liệu có còn người đàn ông nào từ bé đến lớn giống như anh, chỉ yêu duy nhất một người hay không?
Cô lắc đầu, hoàn toàn tôn trọng sự thật dù phũ phàng!
Anh tự nhủ phải thật bình tĩnh, có lẽ bởi linh hồn cô đã bay bổng nơi nào quá lâu rồi cho nên cô mới hoàn toàn không cảm nhận được đằng sau sự nhún nhường, nhỏ nhẹ, không ghi hận cũ, nhất nhất theo ý cô của anh có hàm ý gì. Hít thở sâu, đừng nổi giận, đây không phải vấn đề không thể giải quyết được! Ví dụ như tiến sát tới, kéo cô lại gần, ép cô phải nhìn vào mắt anh, để cô thấy rõ được trong ánh mắt ấy hiện lên dòng chữ “có công mài sắt, có ngày nên kim”. Nếu như làm vậy mà vẫn chưa thể tâm ý tương thông thì chỉ còn cách “hạ độc thủ” thôi!
“Á, này, á…”. Trông thấy khuôn mặt quen thuộc ngày càng tiến dần sát lại mình, Đinh Mỹ Mãn không ngừng lùi về phía sau. Đến khi không còn đường để lui nữa, cô mở miệng định phản kháng, còn chưa kịp nói gì thì đã bị anh chiếm lĩnh mất rồi.
Không biết liệu nụ hôn này có phải do nổi giận bùng phát lên không, tóm lại là cô vô dụng, không vượt qua nổi những cám dỗ, trong đầu trong tim lúc này chỉ toàn là hơi thở của anh cùng những lời mà trước kia hai người đã từng nói…
…
“Giả Thiên Hạ, trên ti vi có nói rằng một người đàn ông nếu như thực sự yêu bà xã của mình thì mỗi ngày, sáng tối đều phải hôn cô ấy một lần. Có như vậy, cô ấy mới cảm nhận được rằng cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa thì cô ấy vẫn được yêu thương như thuở ban đầu.”
“Sau này em ít xem mấy bộ phim thần tượng vô vị, ngớ ngẩn đó đi! Bọn họ có thể không đánh răng, không làm việc, không đi vệ sinh, em có thể làm vậy được không?”.
“Đó là những lời nói trong chương trình do anh sản xuất mà!”.
…
Anh không ngừng hôn cô mãnh liệt hơn, thu nhận hết tất cả mọi luồng khí mà cô hắt ra cứ như đang muốn hợp nhất thành một thể vậy. Mãi cho tới khi cô gần như hết hơi, anh mới chịu buông tha, nói một câu cợt nhả: “Bây giờ thì em đã cảm nhận được tình yêu của anh chưa? Có cần thêm chút nữa không?”.
Câu nói hàm ý giống hệt như trước kia thốt ra khỏi miệng anh, giọng nói chất chứa đầy tình cảm. Đinh Mỹ Mãn tỏ ra hoảng hốt, môi vẫn hơi mấp máy, luồng khí ấm áp tràn ngập lan toả khắp cơ thể cô. Một dự cảm không lành làm cô bất giác tỉnh ngộ. Sự thật một lần nữa lại chứng minh, con người cô luôn hoài niệm, mềm lòng, không hề có khả năng tự kiềm chế. Hơn thế, Giả Thiên Hạ lại nắm rõ điều này hơn cô.
“Rốt cuộc anh định làm gì?”. Mãi một hồi sau cô mới cất tiếng nói nhưng vẫn chẳng thể che giấu được sự kinh ngạc.
“Buông tay để em ra đi là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời anh. Bây giờ anh có thể hối hận được không?”
Giọng nói của anh rất dịu dàng, giống như làn gió mang theo ánh sáng mùa xuân lướt qua tai cô, đánh mạnh vào phòng tuyến yếu ớt nơi trái tim cô. Thế nhưng ngay Mỹ Mãn cũng không dự liệu được rằng, bản thân cô lại không hề cảm động. Thay vào đó là nỗi uất ức tuôn trào, trong đó còn ẩn chứa đôi chút hận thù. “Có thể hối hận được không”? Chỉ một câu nói đó, anh tưởng có thể làm cho vết thương xưa lành lặn lại như ban đầu sao? Kết hôn, li hôn, mỗi người mỗi ngả… Những thứ này với anh chỉ là vở kịch sao? Có phải là những đau đớn, khổ sở trước kia của cô đều không nghĩa lí gì, điều quan trọng là bây giờ anh đã hối hận nên cô phải hết sức phối hợp để diễn tiếp vở kịch này?
Đang đùa sao? Anh có đáng để cô phải yêu không hối tiếc như thế không?
“Phải lòng anh, đồng ý lấy anh là quyết định ngu ngốc nhất trong cuộc đời tôi. Xin hỏi, tôi có thể hối hận được không?”
Lúc này, anh vừa mong mỏi thời gian có thể ngưng đọng lại vừa hận thời gian sao lại trôi qua chậm như thế. Lúc nín thở đợi câu trả lời của cô, anh bị giày vò như thể đang trên pháp trường chờ bị lăng trì vậy. Thậm chí Giả Thiên Hạ còn hạ quyết tâm, chỉ cần cô gật đầu, anh có thể từ bỏ mọi thứ, không đắn đo xem có đáng hay không mà lăn xả vào yêu cô, chiều cô. Đáng tiếc, những gì anh nhận được chỉ là nỗi thất vọng vô bờ mà anh không hề liệu trước.
Trước đây anh không bao giờ tin vào cụm từ “càng gian khó càng anh dũng”, thật không ngờ bây giờ đã thấu hiểu hoàn toàn: “Có thể!”
“Cảm ơn anh!”. Rất tốt, coi như đạt được tiếng nói chung.
“Có điều, anh sẽ khiến em không muốn hối hận.”
“Giả Thiên Hạ, tôi nói cho anh biết… tôi cho phép anh được bước vào cuộc đời tôi nhưng điều đó không có nghĩa là cho phép anh được ra ra vào vào!”. Cô hét lên trong bực tức, muốn xuống xe ngay tức thì, đóng cửa và nói lời tạm biệt. Cho dù có chết mệt vì đi bộ xuống núi thì cô cũng quyết không nói thêm bất cứ lời nào với gã đàn ông không biết lí lẽ kia.
Đáng tiếc lúc này tiếng điện thoại của cô bỗng vang lên, cô đưa mắt liếc qua nhìn màn hình di động, tiện thể lườm Giả Thiên Hạ một cái, sau đó mới vội vã nhấc máy.
“Mỹ Mãn, hu hu… Mình đau khổ quá…”
Di động truyền lại giọng nói quen thuộc của Lâm Ái và cả tiếng khóc nghe đau đớn khổ sở của cô khiến cho Mỹ Mãn cũng buồn thảm theo: “Cậu… cậu nói rõ thêm chút nữa xem nào! Có chuyện gì xảy ra thế?”
“Đừng có lại đây, mình không muốn sống nữa, không muốn sống nữa…”
“Không, không… không muốn sống nữa ư?”
“Đúng thế, bọn họ đều khuyên mình nên cắt mạch máu tự sát.”
“Cắt, cắt… cắt mạch? Đừng kích động, đừng kích động! Cậu đang ở đâu thế?”. Nói chuyện với một cô gái đã không còn tỉnh táo, ăn nói lung tung ở đầu dây bên kia, Mỹ Mãn coi như vẫn giữ được một chút bình tĩnh.
“Hội sở, à… 419…”
Cạch!
Điện thoại bị dập, Mỹ Mãn hoảng hốt nhìn sang Giả Thiên Hạ, vô cùng lo lắng nắm chặt lấy áo anh: “Mau, mau đưa tôi tới hội sở 419!”
Hiếm khi có cơ hội nói chuyện được đến mức này, mắt nhìn thấy chỉ cần nỗ lực thêm chút nữa là thắng lợi trong tầm tay rồi, vậy mà lại có người không biết chọn thời điểm quấy rầy anh ngay lúc ấy. Theo tư duy thông thường, Giả Thiên Hạ nên chuyển lời tới cô Lâm Ái đó, đừng có cắt mạch máu mà lãng phí thời gian, hao tài tốn của, có khi đâm đầu vào tường chắc sẽ tốt hơn, tiện đó còn có thể kiểm tra xem đó có phải là công trình bị rút ruột hay không, cũng coi như là trước khi chết cống hiến cho nhân dân chút gì đó hữu ích.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Giả Thiên Hạ cũng kiềm chế được ý định đó. Tổng hợp lại tất cả mấy bộ phim truyền hình vô vị gần đây, các cẩm nang dạy đàn ông làm thế nào để trở thành ông chồng tốt, hay các cuốn sách đúc rút kinh nghiệm của những cao thủ tình trường… thì những lúc như thế này nên nắm chắc cơ hội mà thể hiện. Cái được gọi là “hoạn nạn gặp chân tình” có lẽ mang chính ý nghĩa này.
Chị em tốt của bà xã gặp nạn, anh chỉ cần nhanh chóng lái xe đưa cô tới, sau đó tìm một cái cớ nào đó rời khỏi đó trước, để cho họ khoảng không gian riêng thể hiện tình bạn tươi đẹp giữa hai người.
“Em thực sự không cần anh phải vào cùng sao?”. Đương nhiên trước khi rời khỏi, vẫn phải tỏ ra quan tâm thích đáng.
“Không cần đâu! Anh còn phải làm thêm giờ, không đúng sao? Cái đó… anh đến, cô ấy sẽ cảm thấy không thoải mái.”
Hiển nhiên là câu trả lời của Mỹ Mãn cũng nằm trong dự kiến của anh. Thiên Hạ mỉm cười gật đầu, bày tỏ rằng mình có thể hiểu được: “Đi vào đi, có chuyện gì không thể ứng phó nổi thì gọi điện cho anh ngay nhé!”
“Được!”. Tuy mới chỉ là một câu nói thôi nhưng cũng đã thực sự khiến Mỹ Mãn cảm thấy ấm lòng.
Sự việc tiến triển hết sức thuận lợi, Giả Thiên Hạ không ngừng nhắc nhở bản thân không nên quá hấp tấp. Đối với những con người gặp mạnh lại càng ương ngạnh như Mỹ Mãn, ép quá thì chẳng khác nào tự tìm đường chết. Những câu nói thân thiết, quan tâm nãy giờ đối với anh đã là sự thay đổi ngoài mức tưởng tượng rồi.
Nghĩ vậy, anh cũng không nói thêm gì, mang theo nụ cười mãn nguyện đi về đài truyền hình làm thêm giờ, dù cho có hay không đều được.
Chỉ đáng tiếc, không có ai nói cho Giả Thiên Hạ biết rằng khi xung quanh “con mồi” còn có những thợ săn khác đang nhăm nhe, chờ thời cơ cướp đoạt thì một vài hành động quan tâm kiểu này là không mấy thích hợp. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc tự tay “cắm sừng” lên đầu mình, lại còn tỏ ra ngây thơ, vô tội, gặp người nào cũng giải thích: Cái đó không phải là… sừng!
Điều không may nữa là bên cạnh Đinh Mỹ Mãn vừa hay lại có một “thợ săn” lão luyện, xuất quỷ nhập thần thật.
Cô vừa bước chân vào hội sở đã nhìn thấy Tiểu Ái đang ngồi ở ghế sô pha gần đó, tay cầm kéo cắt móng tay, nhìn như đang ra sức cào lên cổ tay của mình.