u lia lịa, tỏ rõ vẻ tán thưởng, ông lại càng như được động viên, cổ vũ, hào hứng nói tiếp: “Muốn làm con dâu ta không phải chuyện đơn giản! Cô có biết thế nào là giữ thể diện cho người chồng khi ra ngoài đường không? Có hiểu thế nào là nắm giữ người đàn ông qua cái dạ dày không? Có hiểu phải làm thế nào trên giường… à không phải, là biết làm cách nào để người chồng cảm thấy sung sướng chuyện phòng the không? Đừng có mà gật đầu lia lịa như thế! Cho dù cô có làm được hết thì ta cũng nhất quyết không đồng ý cho con trai ta lấy cô. Bởi vì cô QUÁ XẤU!”
Khi những lời này vừa dứt, Mỹ Mãn nhìn mặt bàn đầy thức ăn, đồ uống đắt tiền, lặng lẽ nuốt nước bọt, mãi lúc sau mới thu hồi được ánh mắt sợ hãi. Sau một hồi phán đoán, cô mới nhận thấy rằng đoạn đối thoại vừa rồi không phải ám chỉ cô. Thế nhưng bữa ăn và những lời nói tương tự trước kia vẫn khiến tâm trạng cô vô cùng hỗn loạn. Ngay cả giọng điệu mắng mỏ cũng chẳng khác gì so với năm xưa.
Mỹ Mãn có lẽ đã vỗ tay tán đồng khi cuối cùng đã có người thay cô chịu đựng những lời đả kích, châm chọc kì lạ kiểu này. Chỉ có điều khi ánh mắt của những người trong cuộc đều hướng về phía cô thì Mỹ Mãn ngay đến việc hít thở còn cảm thấy khó khăn, nói gì đến việc cổ vũ, tán thưởng nữa?
“Tại sao cô lại ở đây?”. Người đầu tiên phản ứng cũng chính là người lúc nãy vừa mắng nhiếc người khác rất trơn tru.
Mỹ Mãn há hốc mồm, ánh mắt ngại ngùng nhanh chóng tìm đến Giả Thiên Hạ. Lúc này, anh đang đưa tay day nhẹ trên mũi, nhìn giống như đang trầm tư, suy ngẫm, nhưng thực ra là đang thầm cười nhạo cô. Người phụ nữ ngồi bên cạnh anh… không có gì mới mẻ, chính là Mạc Tường. Không chỉ vậy, cô ta còn dựa cả người vào Thiên Hạ như chỉ mong nhanh chóng được nằm trong vòng tay ôm ấp, tình tứ của anh vậy. Nhìn vào ánh mắt của Mạc Tường, người ta có thể cảm thấy được sự dịu dàng, ấm áp mà người phụ nữ hiền đức nên có.
Cận kề thất bại, Mỹ Mãn nghĩ ngay đến tên “thủ phạm đầu sỏ” – Giả Vượng Bảo!
Lúc này, ông chú tai ương đang nhàn nhã ngồi rung đùi, thưởng thức hương vị của li sinh tố dưa hấu, tỏ vẻ ngây thơ như không có chuyện gì xảy ra.
“Này, muốn “ám sát” ta sao? Hừm, thế thì phải hỏi huynh đệ của ta xem có đồng ý không đã!”. Giả đại lão gia nhếch mép đọc ý đồ của Mỹ Mãn theo cách riêng của mình.
Hai người đàn ông mặc áo vest đen bên cạnh bàn liền dùng hành động của mình để đưa ra đáp án. Họ đứng ngay trước mặt của người đàn ông trung niên kia như kiểu quyết tử bảo vệ chủ công trên chiến trường!
“Tôi…”. Mỹ Mãn nghẹn ngào không nói nên lời, ánh mắt liền chuyển sang hướng khác. Nhìn vào bàn ăn, cô nuốt nước bọt rồi nở nụ cười tươi rói: “Bác Giả, cháu không “ám sát” bác đâu mà! Đĩa, đĩa… đĩa vây cá đó mọi người còn chưa ăn kìa, lãng phí quá! Để cháu gói về ăn hộ mọi người nhé!”
Y hệt năm ấy, chỉ cần con dâu cũ lên tiếng thì Giả đại lão gia nhất định chẳng thể đối đáp lại được. Trong đầu ông lúc đấy chỉ có duy nhất một ý nghĩ: bóp chết cô ngay tại trận!
“Mỹ Mãn, Thiên Hạ đang dắt bạn gái đến ra mắt bố chồng. Có phải cháu cảm thấy ghen nên chạy đến đây ngăn cản không?”. Điểm chú ý của cô cháu dâu cũ này thật quá khác thường! Vốn dĩ cho rằng mình đã thành công, đang định rút lui nhưng cuối cùng Giả Vượng Bảo nhịn không được mà phải hỏi vặn lại.
“Làm gì có chuyện đó?”. Đinh Mỹ Mãn chẳng suy nghĩ nhiều, lên tiếng phủ nhận, ánh mắt vẫn đắm đuối nhìn đĩa vây cá.
“À, vậy chắc đến để truyền đạt kinh nghiệm đây!”. Giả Vượng Bảo vẫn tiếp tục nói khích cháu dâu. Mục đích rất đơn giản, đó chính là phá hỏng bữa cơm gặp mặt thân mật hoang đường này.
“Chú cứ nói đùa, cháu sắp đói lả người đi, làm gì có thời gian và tâm sức đi truyền đạt kinh nghiệm cho ai chứ?”. Dù không nhận được lời hồi đáp nào về việc “gói về ăn hộ” nhưng Mỹ Mãn vẫn tự mình đi lấy hộp đựng thức ăn ở tủ rồi xếp vây cá vào.
Có thể thấy rằng Đinh Mỹ Mãn đã quen với việc ăn không hết thì đóng gói mang về!
“Không có chuyện đó đâu, trước nay cháu vẫn luôn kính trọng chị Mỹ Mãn. Vậy nên cho dù là kinh nghiệm thất bại thì cháu cũng muốn được biết”. Mạc Tường đang dính chặt vào người Thiên Hạ, nở nụ cười dịu dàng, nhìn Mỹ Mãn với ánh mắt có chút coi thường hành động lúc này của cô. Hành động bần hàn của Mỹ Mãn khiến vẻ kiêu sa ưu việt, quen được chiều chuộng của Mạc Tường hiển hiện càng rõ nét hơn. Nếu như Giả Thiên Hạ đã hoàn toàn không muốn để tâm đến Đinh Mỹ Mãn thì cô cũng chẳng cần phải quá khách khí.
Nghe Mạc Tường nói, Giả Thiên Hạ cảm thấy hơi kinh ngạc nhưng vẫn lặng im, tiếp tục thưởng thức li trà trên tay, thỉnh thoảng liếc qua ông chú Giả Vượng Bảo đang vui mừng trước nỗi đau khổ của người khác. Thần thái của anh vô cùng thản nhiên, tiêu diêu, tự tại như đang ngồi cho bò ăn cỏ vậy, kì thực thần kinh đang vô cùng căng thẳng, lo lắng. Anh tự biết hành vi của mình rất ngớ ngẩn, lúc này anh thực sự hi vọng Mỹ Mãn có thể nói điều gì đó, dù là than phiền trách móc hay những lời ghen tuông, đanh đá của mấy bà “Hoạn Thư”… bởi chí ít như vậy có thể chứng minh rằng cô vẫn còn tình cảm với anh.
“Chắc bởi vì tôi quá xinh đẹp đó mà! Có điều, cô xấu xí như thế thì không cần phải lo lắng đâu! Cho dù bị ruồng bỏ, không làm được người phụ nữ của Giả Thiên Hạ thì làm mẹ kế của anh ta cũng được. Cha con nhà họ Giả, cho dù cô trói chặt trái tim của người nào cũng đủ khiến cho cô một bước lên mây trong giới dẫn chương trình rồi. Còn nếu như cô có hứng thú với những người non nớt, yếu đuối hơn thì Giả Vượng Bảo cũng rất ổn đấy!”
Những lời lẽ ghê gớm thốt ra từ cái miệng xinh đẹp của Đinh Mỹ Mãn lộ rõ sự châm chọc cười nhạo của một người ngoài cuộc. Sau khi gói xong “chiến lợi phẩm”, cô nhanh chóng lấy lại vẻ cao ngạo, ngẩng cao đầu, từ từ bước ra khỏi phòng ăn.
“Ôi trời ơi, vợ cũ của con muốn làm mẹ kế của con kìa”. Phải một lúc sau, Giả đại lão gia mới lấy lại được thần trí, tất nhiên ông cũng không bỏ qua cơ hội cười nhạo con trai mình.
Thiên Hạ không thèm để tâm đến ông, lẩm bẩm vài câu rồi đứng dậy, chạm nhẹ vào đầu của Giả Vượng Bảo, ánh mắt biểu lộ những cảm xúc phức tạp, có tán thưởng cũng có cả cảnh cáo: “Thập tứ thúc, làm rất hay! Có điều, trước khi cô ấy hết giận, tốt nhất chú đừng xuất hiện trước mặt cháu!”
Nghe xong, Giả Vượng Bảo hối hận vô cùng. Biết sớm sẽ thế này thì dù thằng cháu Giả Thiên Hạ có cầu cạnh thế nào, anh chàng cũng sẽ không đồng ý giúp đỡ. Đúng là trời đất có lương tâm, muốn làm hỏng buổi gặp mặt không cần thiết này thì còn phương pháp nào hay hơn việc gọi Đinh Mỹ Mãn đến?
Nhìn con dâu cũ và cậu quý tử mãi không chịu tiếp nhận công ty lần lượt biến mất khỏi phòng ăn, Giả đại lão gia bất giác ngậm ngùi ngẫm ra câu nói “Hổ phụ không sinh khuyển tử” thật chí lí biết bao! Năm đó, trong một phút bồng bột, ông đã đòi li hôn, để rồi đến tận hôm nay vẫn chưa dỗ dành được mẹ của Thiên Hạ quay về. Với ông, có lẽ việc theo đuổi phu nhân sắp thành sự nghiệp phấn đấu suốt đời rồi, vậy mà thật không ngờ, lại còn cha truyền con nối nữa chứ! Không được! Ông tuyệt đối không để cho đứa con trai duy nhất của mình thành ra như thế được!
Người ta vẫn bảo “Chó cắn áo rách”.
Những gì Đinh Mỹ Mãn trải qua lúc này chính là nghịch cảnh trên! Khí thế cao ngạo ngút trời của cô chỉ duy trì được đến khi bước ra khỏi phòng ăn. Ngay sau đó, hộp vây cá trong tay khiến cô cười không thành tiếng.
“Thưa cô, có cần tôi lái xe từ bãi ra giúp cô không?”
Chú em đưa xe hộ khách đứng bên cửa ân cần hỏi han. Cô trả lời với vẻ mặt đau buồn: “Nếu như tôi không có chìa khoá xe, cậu có thể lái giúp một chiếc đến đây không?”
“ … ”
Đúng vậy, cô đang muốn bị mắng, đang cần tìm người để cãi nhau, có lẽ cãi nhau một trận sứt đầu mẻ trán sẽ làm cô cảm thấy dễ chịu hơn trong lòng. Tiếc rằng cậu nhân viên này có đạo đức nghề nghiệp cao, sau khi cười khẩy một tiếng, cậu ta quay đi chỗ khác, chẳng buồn để ý đến cô. Lúc này, Mỹ Mãn mới ý thức được mình đích thực là đáng buồn cười.
Đã bao lâu rồi mà vẫn còn bị rung động bởi nụ hôn của anh, thậm chí thỉnh thoảng trong đầu lại vang lên câu nói hôm đó của anh: “Ngày mai chúng ta đi kết hôn lại đi!”
Cô những tưởng hơn một năm là đã đủ để xoá nhoà tất cả. Nhưng sự thật hoàn toàn ngược lại, cô vẫn nhớ như in mọi thứ, chỉ là cố ép mình không được nhớ tới mà thôi.
Mím chặt môi, mặc trời mưa gió bão bùng, cô cứ thế bước đi. Nếu đứng đây tránh mưa để rồi một lát nữa phải nhìn cảnh cha con người ta tình cảm hoà thuận bước ra thì thà rằng đội mưa đi gọi taxi còn hơn.
Con đường này cô đã đi qua không chỉ một lần!
Buổi tối hôm vừa đi lấy giấy đăng kí kết hôn cùng Giả Thiên Hạ về, cô cũng đến đây ăn một bữa cơm với bố anh. Đương nhiên vẫn là tiệc tàn trong buồn bã, suýt chút nữa còn xảy ra “đấu võ tỉ thí” nữa. Bố anh nói cô không đủ xinh đẹp, không biết quan tâm, không kính trọng bề trên. Người con dâu mà ông cần là một người khiến ai nhìn cũng phải ngưỡng mộ, biết cách giao tiếp, tạo mối quan hệ, trợ giúp Giả Thiên Hạ công thành danh toại.
Nghĩ đến đây, Mỹ Mãn dừng bước, quay đầu nhìn lại đêm mưa gió dưới ánh đèn điện.
Lần trước, cô hoàn toàn có tư cách để giận dỗi vì bên cạnh còn có người đàn ông hết mực yêu thương, chiều chuộng cô. Cho dù cô với bố anh có cãi nhau ầm trời, anh cũng sẽ không màng mọi thứ mà lái xe đuổi theo, thậm chí còn an ủi, xoa dịu, làm cô tin chắc mình hoàn toàn có đủ năng lực khiến cha mẹ anh thay đổi cách nhìn về cô.
Còn bây giờ thì sao? Cô tức tối cái gì chứ?
“Lên xe!”
Một tiếng hét hoà lẫn trong tiếng mưa làm Mỹ Mãn phải ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn chiếc xe ở trước mặt mình.
“Điếc rồi phải không? Lên xe mau!”. Người trong xe rõ ràng là đang cố gắng nén giận.
Anh ta có tư cách gì tỏ ra không vui chứ?
“Đinh Mỹ Mãn, anh cho em 3 phút! Anh không ngại bế em lên xe đâu!”. Giả Thiên Hạ ngó đầu ra, nheo mắt nhìn người phụ nữ vẫn còn đang ngơ ngẩn này, dành toàn bộ sự nhẫn nại còn sót lại trong anh nói với cô.
Cô bĩu môi, hoàn toàn không coi lời cảnh báo của anh ra gì, thể hiện rõ mọi thứ nay đã khác trước, vật đổi sao dời. Từ lâu, cô đã không còn là đứa ngốc run rẩy sợ hãi chỉ vì vài ba lời mắng mỏ doạ dẫm vớ vẩn. Chỉ có điều, muốn tỏ ra ngoan cường, cứng đầu thì cũng nên để ý đến “thiên thời, địa lợi, nhân hoà” nữa. Chẳng để tâm đến mấy cái vớ vẩn ấy, cô đang định quay người bước đi thì những hình ảnh hiện lên trong mắt lúc này khiến Đinh Mỹ Mãn ý thức rõ ràng rằng mình đang lâm vào tình cảnh vừa không thiên thời, vừa không địa lợi lại càng không nhân hoà.
“Bọn, bọn… bọn họ… muốn, muốn… muốn làm gì thế?”. Giọng cô run rẩy, sợ hãi, đưa tay chỉ về mấy người đàn ông mặc áo vest đen, mặt đầy sát khí, đang hầm hầm đi về phía hai người.
“Này, em định để cho kẻ thù của anh bắt cóc, sỉ nhục một trận rồi đánh đập tàn tệ hay là định lên xe đây?”. Vẻ mặt anh rất thản nhiên. Lần đầu tiên trong đời, Giả Thiên Hạ nhận ra rằng mấy tay vệ sĩ của bố mình lại có tác dụng như vậy.
Nghe xong, Đinh Mỹ Mãn thần tốc mở cửa, chui vào trong rồi nói: “Mau, lái xe đi!”