Trong lòng Lôi Vận Trình đã từng có ý nghĩ muốn giết chết Lục Tự, cô nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn anh ra, tay cô nắm chặt thành quyền. “Tại sao lần nào anh xuất hiện cũng khiến tôi chán ghét anh như vậy! Anh không thể dùng phương thức bình thường hơn một chút để chào hỏi tôi sao?”
Lục Tự tươi cười xán lạn, bàn tay để sau đầu cô vòng ra phía trước vỗ lên trán cô một cái. “Tôi và em khác nhau, mỗi lần tôi thấy em đều phát hiện bản thân ngày càng thích em, cô bé, là tôi kìm lòng không nổi, không phải cố ý chọc em mất hứng.”
Lục Tự nói xong liền buông hai tay cô ra, hơn nữa lại lui về sau vài bước. Lôi Vận Trình vừa định chuẩn bị vung tay tát anh ta một cái thì Phương Mặc Dương đẩy cửa bước vào, nhìn Lôi Vận Trình. “Có đủ kinh ngạc vui mừng chưa? Lục Tự và Phong Ấn là học viên cùng khóa phi công, các người đều đến từ một thành phố, xem như đồng hương đi.”
Kinh ngạc vui mừng em nhà anh ấy! Lôi Vận Trình giận thầm trong lòng, trên mặt lại không có bất kì biểu hiện sợ hãi nào, “Đội trưởng, tôi về trước đây.”
Phương Mặc Dương gật đầu, “Ngày mai bắt đầu huấn luyện trở lại, bài vở học tập và bài kiểm tra còn để ở chỗ Bắc Ninh, em đến đó lấy đi, tranh thủ làm rồi nộp bài cho cậu ấy.”
“Vâng.” Lôi Vận Trình không thèm nhìn Lục Tự lấy một lần, xoay người rời khỏi văn phòng, ánh mắt của Lục Tự như âm hồn bất tán dõi theo cô, khiến cô chỉ hận không thể chạy đi ngay lập tức.
Đã không còn nhìn thấy thân ảnh của cô, nhưng tầm mắt của Lục Tự vẫn luyến tiếc không chịu thu hồi.
Phương Mặc Dương âm thầm lắc đầu, thật sự đúng như Phong Ấn nói, Lục Tự không chỉ đơn giản là chú ý đến Lôi Vận Trình. “Hai người các cậu thương lượng cả rồi chứ? Chân trước Phong Ấn vừa đi thì chân sau cậu đã bước đến, cô nhóc này có lực hấp dẫn lớn như vậy sao?”
Lục Tự cười, “Đội trưởng Phương, anh đã từng gặp qua một người khiến anh lúc nào cũng muốn nhìn thấy cô ấy hay chưa?”
Miệng Phương Mặc Dương vừa hé mở thì Lục Tự đã giơ tay cắt ngang lời anh ta, “Coi như em không hỏi, nhất định là không có, nếu có anh sẽ không mang dáng vẻ đội trưởng lạnh nhạt như thế này.”
Phương Mặc Dương đấm Lục Tự một cái, “Buổi tối cậu ngủ ở đâu? Ở phòng khách của trường hay là tìm một khách sạn khác?”
Lục Tự sờ sờ cằm, “Cùng gian với ký túc xá của Lôi Vận Trình?”
Phương Mặc Dương chớp mắt, “Nếu cậu đến quấy rối học viên của tôi, thì đừng trách tôi đá cậu ra ngoài.”
“Vậy đến phòng khách đi, em cũng không ở lâu, liếc mắt một cái là đã phải về rồi.” Lục Tự chỉ mang theo hai bộ quần áo, ngoài ra không mang theo gì nữa.
Anh ta gọi điện thoại đến ký túc xá của Phong Ấn, mới biết được tin này từ miệng của Bùi Dịch, Bùi Dịch nói không rõ cho lắm nên Lục Tự hoàn toàn không biết vết thương của cô có nặng hay không, anh ta lập tức xin phép cấp trên bay đến đây. Trên đường đi, vốn dĩ anh ta muốn gọi điện thoại hỏi Phong Ấn tình hình của Lôi Vận Trình, nhưng đường dây chưa kịp chuyển thì đã bị anh ta cắt đứt.
Phong Ấn… Không phải là cậu ta không có ý gì với cô nhóc kia sao? Tại sao cậu ta lại ngàn dặm xa xôi đến đây gặp cô ấy?
May mắn là Lôi Vận Trình không bị tổn hại gì, giây phúc cô bị anh ta ôm vào trong ngực kia, trái tim của Lục Tự như bị níu chặt, anh ta lại một lần nữa cảm thấy rằng bản thân mình không thể buông bỏ cô nhóc nhỏ này được.
Lôi Vận Trình vừa trở về ký túc xá là buông ba lô xuống, có một học viên khác đến tìm cô nói có người tìm cô ở dưới lầu. Đỗ Nghiên Thanh ghé mặt vào cửa sổ nhìn xuống, cô ấy nở nụ cười. “Là lớp phó, sao lại giống như kẹo cao su bám lấy cậu vậy, có phải có ý với cậu không?”
“Đừng nói bậy, để tớ xuống xem.” Lôi Vận Trình thay quần áo xong thì chạy xuống lầu, quả nhiên cô nhìn thấy Lệ Vũ như một anh chàng lưu manh nhỏ đang ngồi trước cửa lầu.
Cậu ta cúi đầu, trên tay cầm nửa điếu thuốc. Lôi Vận Trình nhìn thấy thì sợ đến nhảy dựng lên, cô vội vàng tiến lên giật lấy điếu thuốc, dập tắt rồi ném vào trong thùng rác. “Cậu hồ đồ đủ chưa? Đội trưởng mà thấy sẽ giết chết cậu!”
Lệ Vũ ngẩng đầu lên nhìn cô thật lâu, bỗng nhiên cậu ta cười, nụ cười này khiến Lôi Vận Trình cảm thấy kỳ lạ. “Lại làm gì sai nữa rồi đúng không? Tìm tôi có việc gì sao?”
“Cũng không có gì, Lôi Vận Trình, có phải cậu rất ghét tôi không?”
Lôi Vận Trình suy nghĩ một lát, “Chỉ là không thích.”
“Cậu thích dạng người nào? Như sư huynh ư?”
Lôi Vận Trình khom lưng chống đầu gối xoay người nhìn cậu ta đến mấy lần. “Lớp phó, cậu uống nhầm thuốc hả? Đang yên đang lành lại hỏi tôi câu hỏi kỳ lạ như vậy, rốt cuộc là tìm tôi có chuyện gì?”
Lệ Vũ liếc xéo cô, “Cô nhóc xấu xa, thứ sáu kiểm tra 100 và 1000m quay vòng lăn và đánh đu thang, kiểm tra văn hóa cuối tháng.
Lôi Vận Trình cũng trả lời cậu ta bằng một cái liếc, cô đứng thẳng dậy. “Chỉ vì chuyện này à? Thật sự không dám làm phiền ngài đại giá.”
“Làm như tôi tự nguyện chạy đến vậy, Hướng Bắc Ninh bảo tôi đến đây cho cậu hay.” Lệ Vũ đứng lên, vỗ vỗ mông rồi đội mũ lên đầu. “Lôi Vận Trình, chuyện lần trước, tại sao cậu không khai tên bọn tớ ra với đội trưởng? Nếu nói ra sẽ không phải chịu đựng bị đội trường hành hạ.”
Lôi Vận Trình nghiêng đầu. “Tôi nói ra thì cả nhóm đều bị phạt, có gì quan trọng đâu, nhiều người như vậy làm lớn chuyện cũng không có gì tốt, bản thân đội trưởng đã muốn phạt tôi, chỉ là đúng lúc tạo cơ hội cho anh ta.”
Có đôi khi Lôi Vận Trình đặc biệt chán ghét việc bản thân có thể nhìn rõ sự việc như vậy, lần đầu tiên Phương Mặc Dương phạt cô cô đã biết cái gọi là “chăm sóc” của Phong Ấn có ý gì, nói tóm lại là khiến cô tự biết đường khó mà chủ động thôi học. Chạy bộ đến mức tê chân, khi đánh đu thang muốn nôn ra cả dịch mật cũng đã khiến cô từng có ý nghĩ vứt bỏ cái ý niệm này đi, chỉ vì tình yêu, tội gì phải để bản thân chịu đựng sự tra tấn như thế này.
Nhưng cô vẫn đang khăng khăng giữ vững lập trường của mình.
Lệ Vũ chăm chú nhìn vào ánh mắt kiên định của cô, con ngươi cậu ta cụp xuống. “Tôi về đây, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”
Lúc ăn cơm trưa vào ngày hôm sau, Lôi Vận Trình bưng khay thức ăn đến ngồi cùng một bàn với Hướng Bắc Ninh, Hướng Bắc Ninh lấy bài vở học tập và bài kiểm tra đưa cho cô. “Vết thương đã ổn hẳn chưa?”
“Ổn rồi.” Lôi Vận Trình vừa ăn cơm vừa lật vài trang xem, cô càng bội phục sự nghiêm túc của Hướng Bắc Ninh, dường như mỗi trang đều được cậu ấy dùng kí hiệu khác nhau đánh dấu mức độ kiến thức quan trọng. “Cám ơn lớp trưởng.”
Lôi Vận Trình cong môi cười cám ơn, cô gắp một cái đùi gà mà cô chưa hề động đến vào khay thức ăn của cậu ấy. “Thù lao đấy, xin cậu vui lòng nhận cho.”
“Chắc là đội trưởng sẽ không tra tấn cậu nữa.” Hướng Bắc Ninh cười nhạt, cậu ấy đẩy trứng gà lột sẵn đưa đến trước mặt cô.
Hành động “Có qua có lại” của Hướng Bắc Ninh khiến Lôi Vận Trình cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng cậu ấy vẫn vô cùng tự nhiên, nếu cô từ chối thì có vẻ hẹp hòi quá . “Sao thế? Bởi vì vết thương của tôi vừa hết sao?”
Hướng Bắc Ninh lắc đầu không nói, Lôi Vận Trình cũng không nói vòng vèo nữa.
Lúc huấn luyện Lệ Vũ vì không làm đúng một động tác mà bị phạt một trăm cái hít đất, Lôi Vận Trình đã hiểu được ý của Hướng Bắc Ninh. Theo bản năng cô nhìn về phía Hướng Bắc Ninh, cậu ấy bất đắc dĩ nhún vai.
Sau khi đội giải tán, Lệ Vũ tùy tiện tìm một nơi thở dồn dập, cậu ta thở gấp vù vù, vung hai tay đang bị tê rần. Lôi Vận Trình không đi, cô nhíu mày nhìn cậu ta. “Có phải cậu đã nói gì với đội trưởng hay không?”
Lệ Vũ nhận nước mà cô vừa mang đến, nở một nụ cười rất đáng ghét, “Tôi nói tôi không đành lòng nhìn một cô nhóc xấu xa bị làm khổ, tôi đến chịu phạt, anh ta đáp ứng.”
“Lệ Vũ, cậu nghiêm túc một chút được không?” Lôi Vận Trình giận đến tái mặt.
“Tôi rất muốn nói, nhưng anh ta hoàn toàn không cho tôi cơ hội.” Lệ Vũ bĩu môi, đưa mắt liếc Phương Mặc Dương đang nói chuyện với người đàn ông kia ngoài sân thể dục. “Người đó là ai? Đến xem chúng ta huấn luyện.”
Lôi Vận Trình quay đầu, quả nhiên nhìn thấy Lục Tự đang vẫy tay với cô.
“Là một sư huynh khác, một người còn đáng ghét hơn cả cậu.”
Lệ Vũ bất mãn hừ lạnh.
Chuyện mà Lôi Vận Trình luôn lo lắng lại không xảy ra, ngoại trừ bị bỏ từ “bị” cưỡng hôn lúc đầu, sau đó Lục Tự bất ngờ không làm phiền cô nữa. Lúc bài mục huấn luyện phi hành chuyên nghiệp diễn ra anh ta cũng có mặt, Phương Mặc Dương lấy anh ta ra làm tấm gương nghiêm túc nhắc nhở mọi người. Sức mạnh của tấm gương là vô tận, thể lực của Lục Tự tốt đến mức làm người khác líu lưỡi không nói nên lời, đánh đu thang một ngàn lần, lúc xuống đến dưới động tác vẫn mạnh mẽ và nhanh nhẹn như trước, anh ta khiến Hướng Bắc Ninh – Người có thể lực tốt nhất đội bị kích động đến mức không nói nên lời.
Đánh đu thanh là môn huấn luyện quan trọng nhất cũng gây choáng váng nhất, nếu chỉ giảng về kiến thức cơ bản sẽ không đủ, trên không trung, để đạt được mục tiêu đã định hoặc chờ thoát khỏi máy báy địch đa phần đều yêu cầu rất cao về động tác như xoay tròn, bổ nhào, bò lên, loại động tác quay cuồng đều tạo thành lực phụ tải rất lớn cho con người, dạng tình huống này không phải ai cũng có thể chịu được, nếu không đạt được những hạng mục này thì bạn chỉ là một người vô dụng trên bầu trời, thậm chí hoàn toàn không có cơ hội được thử sức.
Xem ra đây chính là điều mà Phương Mặc Dương tự hào kiêu hãnh, đó là người anh ta đã đào tạo.
“Các em có biết cái gì được gọi là trình độ không? Còn người nào dám coi ai không ra gì nữa không?” Phương Mặc Dương giỏi nhất là chọn cơ hội giáo huấn người khác, đả kích tự tin của người khác, dường như anh ta rất hài lòng với phản ứng của mọi người, bỗng nhiên đề cao giọng nói: “Tôi hy vọng, trong tương lai mỗi người trong các em đều đạt được thành tích như thế này!”
Đương nhiên, thân làm đội trưởng cũng phải tìm thời cơ thích hợp để làm tăng sự tự tin của học viên, kích thích ý chí chiến đấu của học viên.
Lôi Vận Trình nhớ lại lời mà Phong Ấn đã từng nói với cô trước khi đi, cô không thể không nhìn Lục Tự bằng cặp mắt khác.
Lúc một nhóm bạn học bước lên huấn luyện thì Lục Tự lại thong thả bước đến chỗ cô, dùng thanh âm chỉ có hai người bọn họ mới nghe được hỏi cô: “Có ngưỡng mộ tôi một chút nào không?”
Lôi Vận Trình không nói gì, có không ít học viên nữ nhìn đến chỗ cô, vẻ mặt của Lục Tự rất nghiêm túc, nhìn cô không chớp mắt. “Thật ra, Phong Ấn đánh đu thang còn nhiều hơn tôi, nhưng có một điểm cậu ấy không bằng tôi.”
Lôi Vận Trình vảnh tai nghe, cô chỉ cảm thấy bên tai cô bỗng nhiên nóng lên, Lục Tự nhân dịp mọi người không chú ý ghé sát vào tai cô nhanh nhẹn nói rồi rời đi.
“Cậu ấy không quan tâm em bằng tôi.”
“…” Lôi Vận Trình hít sâu, cố gắng kiềm chế sự kích động muốn bốc cháy.
Tối thứ năm không có tiết học, Đỗ Nghiên Thanh đến phòng tự học ôn tập, Lôi Vận Trình đành phải một mình huấn luyện khôi phục thể lực, cô nằm viện đã lâu như vậy nên cả người đều ngẩn ngơ lười biếng. Sân thể dục to như vậy người đến chạy nước rút cho cuộc kiểm tra cũng kh