dáng vẻ vô ý trả lời, khóe môi Thương Tiểu Thiền hơi mấp máy, giọng nói vẫn như ngày thường, “Mẹ thích nhất là tóc của con, cắt đi thật sự rất đáng tiếc.”
Lôi Vận Trình đang ăn súp dừng lại một chút, “Mẹ, mẹ cũng phản đối con sao?”
Thương Tiểu Thiền kéo ghế ngồi xuống bên cạnh cô, nuông chiều xoa xoa gương mặt bị hơi nước làm ửng đỏ. “Mẹ luyến tiếc tóc của con, từ nhỏ đến lớn mẹ đã phản đối con làm chuyện gì chưa?”
Lôi Vận Trình cúi đầu ăn súp gà không nói chuyện, Thương Tiểu Thiền thở dài, “Thời gian thật sự trôi quá nhanh, Tiểu Tranh Tử của mẹ đã lớn như vậy rồi, ngay cả người trong lòng cũng đã có, mẹ cảm thấy rất buồn.”
Lôi Vận Trình nhịn không được bật cười, “Anh cũng sợ bộ dạng này của mẹ.”
“Con bé không có lương tâm này.” Vẻ mặt của Thương Tiểu Thiền vô cùng buồn bã, tiếp đó bà nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô. “Mẹ hỏi con vấn đề này nhé.”
Nụ cười trên mặt Lôi Vận Trình biến mất, “Không cần hỏi, con thật sự thích anh ấy, không mù quáng, cũng không phải là một cô gái nhỏ ngưỡng mộ một người đàn ông trưởng thành, chính là thích, tình yêu kiên trì sáu năm nhớ mãi không quên.”
Vẻ mặt của Thương Tiểu Thiền giương lên, “Khẳng định như vậy?”
Lôi Vận Trình ăn một thìa súp gà, hít hít mũi. “Trước kia con không dám cho mọi người biết, bảo anh giữ bí mật cho con, anh nói con kiên trì không được bao lâu rồi sẽ quên anh ấy, con cũng hy vọng điều đó không đúng sự thật, nhưng hôm đó anh nói với con anh ấy đã trở về, lúc đó con đã khóc ngay lập tức, giống như trái tim đã nhảy ra khỏi lồng ngực, bản thân con cũng không hiểu vì sao con lại khóc, con cảm thấy mình rất vô dụng. Mẹ, mẹ có hiểu cảm giác của con không, giống như mị lực của yêu ma, con hoàn toàn không thể khống chế được, con lại lo lắng nếu con tự nhiên tỏ tình thì sẽ bị anh ấy xem thường, kết quả bây giờ lại càng tệ hơn, dường như anh ấy chỉ hận không thể ném con ra thật xa.”
Sau sáu năm, khi gặp lại người đàn ông đó, Lôi Vận Trình đã biết cuộc đời cô sẽ bị hủy hoại trong tay anh. Hai người bọn họ chỉ có hai loại kết quả: Một, cô yêu anh, anh cũng yêu cô; hai, cô yêu anh, anh không yêu cô.
Trong lòng Thương Tiểu Thiền âm thầm đau đớn, nhìn tình cảnh của con gái hiện nay khiến bà nhớ đến bản thân mình năm đó. Lúc đó, ở trước mặt Lôi Khải bà chỉ hận không thể cầu xin ông yêu bà, bà vẫn giữ dáng vẻ kiêu ngạo, nỗ lực không vứt bỏ lòng tự tôn của người phụ nữ. “Trong chuyện này, ai cũng không giúp được con.”
Lôi Vận Trình chậm rãi gật đầu, “Con biết có đôi khi con người rơi vào lốc xoáy không thể nào tự mình thoát ra được, ngay cả bản thân cũng biết rất rõ, nhưng khi mọi người trên toàn thế giới đều phủ định mình, bản thân sẽ tự sinh ra một loại bản năng hoài nghi chính mình.” Cô buông thìa, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt của Thương Tiểu Thiền, “Nhưng con chưa hề hoài nghi tình cảm của mình dành cho anh ấy, con rất muốn là một đứa con gái ngoan nghe lời mọi người không làm ra những chuyện khiến mọi người lo lắng, nhưng con không tìm thấy một lý do thuyết phục nào để bản thân con từ bỏ Phong Ấn cả mẹ à.”
Thương Tiểu Thiền vừa định mở miệng đã nghe thấy từ cửa truyền đến tiếng vang, sau khi thấy Lôi Khải thì đứng dậy đón ông. “Ăn gì chưa?”
“Ừ.” Lôi Khải trả lời qua loa, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán bà như thường lệ, ông nhìn Lôi Vận Trình nhưng không nói gì rồi trực tiếp đi lên lầu.
Đêm khuya, Lôi Khải từ thư phòng trở lại phòng ngủ, ông lên giường với động tác vô cùng nhẹ. Thương Tiểu Thiền thuận thế dựa vào lòng ông, ôm lấy tay ông rồi tìm một tư thế thoải mái.
“Chưa ngủ à?” Lôi Khải biết bà rất khó ngủ, luôn vì chuyện này mà đau lòng.
Một lúc lâu sau, trong bóng đêm Thương Tiểu Thiền ôm ông càng chặt, “Lôi Khải, có đôi khi em nghĩ đến mà thấy sợ.”
“Sợ cái gì?” Lôi Khải không hiểu.
“Nếu lúc trước em không kiên trì, bị anh lạnh lùng vô tình từ chối, đe dọa dụ dỗ từ bỏ thì bây giờ người phụ nữ nằm bên cạnh anh nhất định không phải là em.”
Lôi Khải mỉm cười, “Anh xấu xa như vậy sao?”
“Nói như vậy là thực sự đã giữ thể diện cho anh lắm rồi đó.” Thương Tiểu Thiền hừ lạnh, “Ít nhất, hành vi làm anh trai của Phong Ấn với Tiểu Tranh Tử vẫn là cực kì tốt, lúc trước, anh chỉ hận không thể đóng gói em lại rồi đem em bán đi, hoặc là dứt khoát với em, nói về tàn nhẫn tuyệt tình, Phong Ấn tuyệt đối không bằng anh.”
Lúc còn trẻ ông đúng là một tên khốn, may mắn là cuối cùng hai người vẫn đến được với nhau. Lôi Khải rút cánh tay ra, nghiêng người ôm bà, thể hiện bản thân đã mắc nợ bà. “Nói như vậy, anh còn phải cảm ơn thằng đó vì đã nương tay đối với con gái của anh?”
Nhắc đến người này, Lôi Khải không thể không có chút tức giận, Thương Tiểu Thiền lại ghé vào lòng ông rồi cười. “Ai cũng nói con gái là tình nhân kiếp trước của bố, còn con rể là kẻ thù, anh không thấy giọng điệu của mình tràn đầy mùi vị giấm chua sao.”
“Ghen với con gái? Em thật sự là không biết ngượng.” Nói đến đây, Lôi Khải bỗng nhiên cảm thấy không thích hợp, “Cái gì con rể, nó muốn cưới con gái của anh cũng phải thông qua sự đồng ý của anh, lấy toàn bộ Phong thị làm sính lễ anh cũng không cần.”
Thương Tiểu Thiền không nói vòng vo với ông nữa, bà xoay người nhìn ông, “Những lời Tiểu Tranh Tử nói lúc tối anh có nghe thấy không?”
“… Nghe rồi.”
“Anh không muốn nó chọn con đường giống như em, anh thấy Phong Ấn là đã muốn đánh nó, nếu anh đánh nó thì Trình Trình không thể không làm ầm lên.” Lôi Khải thật sự tức giận, nói như thế nào thì cũng là con gái mà ông đã nuôi dưỡng mười tám năm, nhưng lại một mực bất hòa với ông! Đúng là Tiểu Bạch mắt sói!(2)”
(2) Tiểu Bạch mắt sói: Kể về một cô bé Tiểu Bạch sống ở nhà bà ngoại, nhưng khi có cái gì tốt đều mang cho ông nội, nên từ đó có câu “Tiểu Bạch mắt lang” dùng để chỉ người vô tâm.
“Anh đã bao nhiêu tuổi rồi mà cứ y như một đứa trẻ?” Thương Tiểu Thiền đấm ông, Lôi Khải kéo bà vào lòng, vùi đầu vào cổ bà trầm mặc không nói gì.
“Tiểu Thiền… Anh không nỡ thấy con chịu khổ, anh đã từng nói với chính mình là anh luôn muốn để em và con sống thật tốt.” Không biết đã qua bao lâu, Lôi Khải mới mở miệng.
Trong cổ họng của Thương Tiểu Thuyền phình to đắng chát, lặng lẽ giương môi.
“Hổ phụ không sinh chó con, anh đã quá xem thường Trình Trình.”
***
Trong một quán bar nào đó, vài ngày không nhận được tin nhắn hồi âm, rốt cuộc Lục Tự cũng không kiềmm chế tính tình được nữa mà gọi điện thoại cho Lôi Vận Trình, thứ anh ta nghe được cũng chỉ là một giọng nói lặp đi lặp lại. Anh ta nhoẻn miệng suy ngẫm, rồi nâng ly với Phong Ấn, sau đó ngửa đầu một hơi uống hết sạch. “Lôi Vận Trình, không chiếm được cô ấy, tớ sẽ không tên Lục Tự.”
Phong Ấn và người phụ nữ ở bàn đối diện đang mắt qua mày lại, anh nhấp rượu, qua một lúc lâu mới trả lời anh ta. “Cậu có thể theo đuổi cô ấy, nếu cậu dùng thủ đoạn xấu xa để lừa cô ấy lên giường, Lục Tự, tớ khuyên cậu đừng làm như vậy.”
Lục Tự không chú ý nhíu mày, “Nếu tớ làm thì sao?”
Phong Ấn buông ly xuống, thân thể ngã về phía sau tựa lưng vào ghế dựa, xung quanh anh bỗng nhiên tản ra một khí thế khiến người khác sợ hãi. “Vậy cậu có thể thử xem, nhớ chuẩn bị tâm lý thật tốt để đón nhận hậu quả.”