Chung Lăng nhìn thấy đồ đạc chất đầy trên người anh, định cười thì vết thương trên mặt bị kéo căng, đau quá cô vội rên khẽ.
Vết thương ngoài không quan trọng, Hạ Dương sợ cô bị cửa rơi vào đầu gây chấn thương sọ não nên vội nói: “Đến bệnh viện ngay thôi”.
“Em… sợ không đi được.” Trong lúc ngã, chân Chung Lăng cũng bị trẹo luôn, lúc này đầu óc choáng váng, chân đau, mặt cũng đau, chắc là chỉ có tay còn cử động được bình thường.
Hạ Dương không nói gì mà khuỵu thấp người xuống: “Lên đi?”
“Hả, làm gì?”
“Như thế này rổi mà em không nhìn ra được à?” Lúc này mà anh vẫn còn đùa được.
“Anh gầy như vậy có chịu nổi không?” Người Chung Lăng cũng nhỏ, nhưng vẫn sợ làm Hạ Dương mệt.
Ánh mắt Hạ Dương lộ rõ vẻ ai oán: “Đừng coi thường, thử sẽ biết”. Anh liền cõng Chung Lăng lên lưng, lấy đà đẩy lên cao hơn và nói: “Đừng ngọ nguậy”.
“Em đâu có ngọ nguậy.”
“Em mà ngọ nguậy, ngã xuống nữa anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.”
Hạ Dương cõng Chung Lăng bước đi bước đầu tiên liền cảm giác như có vật nhọn đâm vào gan bàn chân trái, anh cố gắng chịu đau và bước đi như không có chuyện gì xảy ra, sợ cô lo còn an ủi: “Sắp đến nơi rồi”.
Chung Lăng hai tay vòng qua cổ Hạ Dương, gục mặt vào cổ áo anh, hơi thở của anh loáng thoáng phả vào mũi, tự nhiên mặt cô đỏ tía tai.
Đầu óc suy nghĩ miên man, mãi mới trở về được với thực tại, Chung Lăng sờ tay lên mặt nóng bừng hỏi: “Hạ Dương, liệu mặt em có để lại sẹo không?”
“Không đâu” Giọng Hạ Dương rất nhẹ nhàng.
“Nếu để lại sẹo thì sao?” Chung Lăng chưa chịu bỏ cuộc.
Hạ Dương ngoái lại nhìn cô, cười: “Nếu không có ai lấy thì để anh lấy vậy”.
Công cuộc gây sự vô lý của Chung Lăng đã giành được thắng lợi mang tính giai đoạn, cô hả hê nằm gục xuống lưng Hạ Dương, trái tim như được phết một lớp mật, vết thương cũng giảm đi được vài phần đau.
Mãi cho đến khi đưa Chung Lăng vào phòng cấp cứu, Hạ Dương mới có thời gian để ý đến vết thương của mình,
Cái đinh dài cắm vào lòng gan bàn chân và thò đầu nhọn trên mu bàn chân, giày tất dính đầy máu, nhìn mà hãi hùng.
Bác sĩ trực ca la lớn: “Cậu thế này dễ bị uốn ván lắm, mau vào để tôi xử lý vết thương cho”.
Hạ Dương liếc về phía Chúng Lăng, bác sĩ trợn mắt nhìn anh: “Lo cho thân mình trước đi”.
Sau khi khâu vết thương, băng bó, tiêm phòng uốn ván, kiểm tra đơn giản đã là hai giờ sáng, phần lớn vết thương của
Hạ Dương là vết thương ngoài, chỉ cần về nghỉ ngơi là ổn, còn Chung Lăng sau khi đi chụp cắt lớp vẫn phải ở lại bệnh viện theo dõi một đêm.
Thẩm Hạo bị điện thoại của Hạ Dương đánh thức phải chui ra khỏi chăn, đưa Hạ Dương thương tích đầy người về nhà, còn để Diêu Thiên Thiên ở lại chăm sóc Chung Lăng mà không hề phàn nàn nửa câu.
Trước mặt Chung Lăng anh không nói gì, trên đường đi liền cau mày lại: “Sau cậu không gọi điện thoại sớm cho tôi, lại thích ra oai cơ, cảm giác được làm anh hùng cứu người đẹp thích chứ?”.
Hạ Dương thản nhiên liếc Thẩm Hạo một cái: “Rất tuyệt vời”. Thực ra lúc đó anh chỉ để ý đến Chung Lăng, đâu còn đầu óc nào để nghĩ về chuyện khác.
May mà nể anh đang bị thương, nếu không Thẩm Hạo đã tổng cổ anh xuống xe.
Ngày hôm sau Chung Lăng ra viện, ngoài đầu vẫn còn hơi đau do bị va chạm mạnh, những chỗ khác không có vấn đề gì lớn.
Diêu Thiên Thiên chu đáo đón cô về nhà, còn đun nước nóng và cho thuốc uống hằng ngày vào hộp nhỏ.
“Phiền em quá.” Chung Lăng cười nói, bình thường Diêu Thiên Thiên láu lỉnh, tinh nghịch như trẻ con, vậy mà khi chăm sóc người ốm cũng rất ra dáng.
“Chị đừng khách sáo.” Diêu Thiên Thiên cười khúc khích, lắc lư cái đầu nói: “Tục ngữ có câu bán anh em xa mua láng giềng gần mà”.
Chung Lăng phì cười.
“Em chỉ xin nghỉ được nửa ngày thôi, chiều phải đến công ty, chị ở nhà một mình không sao chứ.”
Chung Lăng liền cười: “Em cứ yên tâm đi làm đi”.
“Vâng, nhìn thì cứ tưởng vết thương của chị nặng do bị chấn thương sọ não, phải ở lại viện theo dõi một đêm, sau khi loại trừ khả năng này thì không còn vấn đề gì nữa, thực ra anh Hạ Dương thảm hơn nhiều.” Diêu Thiên Thiên xuýt xoa: “Chị chưa nhìn thấy đúng không, chân anh ấy bị băng như xác ướp Ai Cập ấy”.
Chung Lăng tái mặt, cô chỉ biết anh bị thương ở phần mềm, không ngờ còn bị ở chân, tối hôm đó anh cõng cô đi bộ khá xa, chắc chắn vết thương sẽ càng nặng thêm. “Anh ấy bị sao vậy?”
“Nghe Thẩm Hạo nói Hạ Dương bị một cái đinh dài đâm vào chân, máu chảy nhiều, trông sợ lắm.” Diêu Thiên Thiên mải nói không để ý đến sắc mặt Chung Lăng đã trắng bệnh, mắt hơi cay cay.
“Ê, chị sao vậy?” Diêu Thiên Thiên đẩy cô.
Chung Lăng vội giấu đi tâm trạng đang rối bời, cố gượng cười nói: “Em không nhanh lên là muộn đấy”.
Diêu Thiên Thiên “á” một tiếng rồi vội vã lao đi.
Chung Lăng đóng cửa rồi gọi điện thoại cho Hạ Dương ngay, điện thoại đổ hai hồi chuông rồi đầu bên kia vọng lại tiếng khàn khàn.
“Chân anh không sao chứ?” Chung Lăng hỏi.
“Không ổn lắm.” Giọng rất thều thào.
Chung Lăng cảm thấy đau nhói trong lòng: “Thế người anh vẫn ổn chứ?”
Giọng Hạ Dương rất nhỏ: “Cũng không ổn lắm”.
“Choang!” Hình như là tiếng cốc thủy tinh bị vỡ, Chung Lăng sợ quá hồn siêu phách tán: “Anh ngồi yên đừng nhúc khích, đừng đi đâu cả, em sẽ đến ngay”.
Hạ Dương nở một nụ cười rất khoái khí, cảm thấy vô cùng đắc ý vì lại một lần nữa lừa được Chung Lăng đến nhà.
Chung Lăng như người ngồi trên chảo lửa đến ngay nhà Hạ Dương, sau khi bấm chuông thì thấy anh đi tập tễnh ra mở cửa.
Đúng như lời Diêu Thiên Thiên nói, khắp người anh đều bị thương, đặc biệt là bàn chân trái bị băng kín bưng, chỉ có thể lê lết bằng chân phải.
“Anh cẩn thận nhé.” Chung Lăng lo lắng nói.
Hạ Dương nhìn vào mắt Chung Lăng, nhướn mày nói: “Em thật chẳng có lòng thương gì cả, anh như thế này rồi mà không chịu đỡ”.
Chung Lăng vội vàng lại gần dìu Hạ Dương: “Anh dựa vào em để em dìu anh ra ghế ngồi”.
Hạ Dương ngoan ngoãn dồn trọng lượng của cả cơ thể đè vào người cô, trong lòng vô cùng khoái chí.
Đi được mấy bước, Chung Lăng bắt đầu thở dốc, gã này cố tình thì phải, người bình thường đâu có nặng như vậy, chẳng khác gì con voi. Nhưng cô lại không dám đây Hạ Dương, nhỡ chẳng may ngã ra đất, vết thương nặng hơn thì người phải chịu xui xẻo là cô chứ không ai khác.
“Anh đau ở đâu?” Sau khi yên vị, Chung Lăng hỏi, trông tinh thần anh chàng còn sảng khoái hơn cả cô, có thấy vẻ mệt mỏi gì đâu.
Hạ Dương đáp với giọng rất tội nghiệp: “Chỗ nào cũng đau”.
Chung Lăng tỏ vẻ nghi ngờ: “Không phải anh đang giả vờ đó chứ?”
Hạ Dương gối đầu lên vai cô với vẻ tận hưởng, nắm tay cô đặt lên mặt: “Đau ở đây”, rồi lại dịch xuống cánh tay: “Chỗ này cũng đau, chỗ này, chỗ kia nữa.”
Chung Lăng cảm thấy mặt nóng ran, nhiệt độ trên ngón tay còn cao hơn cả nhiệt độ trên da Hạ Dương, định rút tay về nhưng Hạ Dương nắm chặt quá: “Anh ốm sắp chết rổi mà em còn bảo anh giả vờ”.
“Anh nói linh tinh gì vậy.” Trái tim Chung Lăng chợt thắt lại, lấy tay còn lại bịt ngay miệng Hạ Dương.
Hạ Dương chớp chớp mắt, cười rất ranh mãnh, tiện đà còn hôn nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Rõ ràng là hôn vào tay, nhưng mặt Chung Lăng lại đỏ như quả cà chua.
Nụ cười trên môi Hạ Dương càng tươi hơn, anh quàng tay ra ôm cô, nụ hôn nóng bỏng đã ập xuống.
“Anh làm gì vậy?” Chung Lăng hỏi phá đám.
Hạ Dương không hề do dự mà cắn nhẹ một cái vào môi cô, trừng phạt tính ngang ngạnh và thái độ không chịu nhún nhường của cô, để hai người phải lãng phí mấy chục ngày đêm.
Chung Lăng giận dữ nói: “Anh tuổi cẩu à?”.
Hạ Dương không đáp lời mà lại dịu dàng hôn xuông môi cô, đôi môi anh da diết, hơi thở của Chung Lăng mỗi lúc một gấp gáp hơn, nhưng vẫn ngăn không cho Hạ Dương tấn công vào lưỡi cô, thở hổn hển: “Không sợ vết thương của anh bục ra à”.
Hạ Dương uể oải đáp: “Vì em mà anh mới bị thương, xem em báo đáp anh kiểu gì đây”.
“Anh muốn báo đáp kiểu gì?” Chung Lăng không thể ngờ rằng cô lại rơi vào bẫy của Hạ Dương.
Hạ Dương cười rất giảo hoạt, chậm rãi lên tiếng: “Em có biết người được nhận ân huệ phải dùng thân ngọc để đáp đền không”?
“Xí!” Chung Lăng giận dữ. “Anh là con sói háo sắc.”
“Tạ ơn trời Phật, cuối cùng thì anh cũng đã thoát khỏi danh hiệu đồ lưu manh.” Hạ Dương nheo mắt. “Sắc vốn là bản tính của con người, sói là động vật kiên trinh nhất, anh thích cái nick này.”
Chung Lăng khóc dở mếu dở: “Không có ai mặt dày như anh”.
“Quá khen.” Hạ Dương đáp rất đắc ý.
Chung Lăng vừa ngọ nguậy lại bị anh kéo vào lòng và nhanh như cắt đặt một nụ hôn xuống môi cô, cọ đám râu mới mọc vào cằm cô, Chung Lăng ngứa quá, vừa thở gấp vừa xin tha mạng: “Đừng đùa nữa”.
Ánh mắt dịu dàng sâu thẳm của Hạ Dương nhìn cô chăm chú, Chung Lăng đã bị chụp trong lưới tình của anh, không hề muốn thoát ra nữa.
Đôi môi anh lướt dần xuống dưới, xuống gần cổ cô rồi cắn vào tai cô, thơm vào xương đòn của cô, trong lúc quấn quýt, bàn tay Chung Lăng vô tình đặt lên vai anh, nói nhỏ: “Vết thương của anh không sao chứ?”. Đến giờ cô mới phát hiện ra rằng, hóa ra cô cũng nhớ anh biết bao.
“Em ngoan thì sẽ không sao.” Giọng nói của Hạ Dương cuốn hút đến kỳ lạ, hương thơm thoang thoảng trên cơ thể anh lọt vào mũi cô, trước sự gợi ý, khiêu khích ngang nhiên của anh, cuối cùng Chung Lăng đã phải đầu hàng.
“Ban ngày ban mặt mà anh…”
“Có những việc không nhất thiết cứ phải làm buổi tối, ban ngày cũng có thể.”
“Hạ Dương, anh đểu quá, không phải anh đã từng có cả tá người yêu đó sao, anh làm em đau lắm.”
“Ấy, em đừng cấu anh.”
Lúc Chung Lăng tỉnh dậy, căn phòng lặng như tờ.
Chỉ có tiếng kim đồng hồ trên tường chạy tích tắc, tích tắc.
Trên chiếc ghế sofa chật chội có hai người nằm, đều trần như nhộng, áp sát vào nhau, khó khăn lắm Chung Lăng mới kìm được tiếng hét.
Ngay lập tức, những gì vừa diễn ra lại tái hiện trong đầu.
Vốn là cô đến thăm Hạ Dương, tại sao lại…
Chắc chắn không thể giả vờ bất động, tốt nhất là phải dậy đã rồi tính sau.
Cô rón rén dịch bàn tay Hạ Dương đang đặt lên eo cô ra rồi nín thở, mặc quần áo bằng động tác nhẹ nhất. Bây giờ làm thế nào đây, coi như chưa hề xảy ra chuyện gì hay tranh thủ lúc Hạ Dương chưa dậy lẻn ngay về.
Chung Lăng hậm hực giật tóc, lo lắng đến nỗi bắp chân cũng run rẩy.
Đột nhiên nghe thấy có tiếng cười khẽ, ngoảnh lại thì gã nọ đã mở mắt ra từ bao giờ, đang hào hứng ngắm nhìn vẻ mặt đau khổ của cô.
“À ờ.” Chung Lăng cười trừ.
Ý cười hiện rõ trong mắt Hạ Dương: “Em thích giật tóc mình lắm hả?”
“À ờ.” Chung Lăng chỉ biết nói câu đó.
Ánh mắt Hạ Dương thể hiện vẻ đã hiểu ra vấn đề, anh giơ tay ra, nhích người định ngồi dậy.
“Anh đừng cử động.” Chung Lăng hốt hoảng nói rồi nhặt lấy đám quần áo đang vứt dưới đất đưa cho anh.
Hạ Dương chậm rãi mặc vào, trề môi nói: “Anh có thể coi phản ứng của em là xấu hổ hay không?”.
Mặt Chung Lăng càng đỏ ửng hơn, cô ngần ngừ nói: “Chúng ta đều