Hướng Huy là cấp trên của cô mà chịu nhũn nhặn xin lỗi thế này cũng đã là quý lắm rồi, hơn nữa dù gì cô cũng phải nể mặt Diệp Tử chứ. Và thế là cô liền gật đầu: “Ok, mỗi tuần mời một lần, mời liền trong một tháng thì ân oán giữa hai ta sẽ chấm dứt”.
“Không thành vấn đề.” Ánh mắt Hướng Huy lộ rõ ý cười, về nhà được vợ tha lỗi, mời mấy bữa cơm đã là gì.
Đột nhiên, Chung Lăng nhớ tới chuyện này có nét giống với tình tiết xóa bỏ thù oán bằng một nụ cười trong phim võ hiệp, liền sặc nước sặc sụa.
“Em không sao chứ?”
“Không sao.” Chung Lăng khua tay liên hồi.
Hướng Huy liền rút cho cô tờ giấy ăn trên bàn, Chung Lăng liền đáp: “Cảm ơn anh”.
“Hai người chuyện trò vui vẻ quá nhỉ.” Một giọng nói lạnh lùng từ cửa vọng vào, ánh mắt Đường Tranh lạnh như sao băng.
Chung Lăng không buồn nhìn anh ta mà tắt máy tính đi: “Em về đây, sếp tổng có tiện đường thì cho em quá giang một đoạn?”
Hướng Huy liếc Đường Tranh với khuôn mặt nặng như chì, nét mặt lộ rõ vẻ khó xử.
“Đừng quên chúng ta vừa hòa giải xong nhé.” Chung Lăng khiêu khích.
Hướng Huy mím môi mỉm cười: “Đường Tranh, cậu có đi cùng luôn không?”.
Chung Lăng trợn mắt nhìn Hướng Huy, anh liền giả vờ như không biết gì.
Đường Tranh lạnh lùng liếc Hướng Huy: “Tôi hỏi cậu, cậu kể chuyện xảy ra ở quán bar Atlantic Bar and Grill ngày trước cho Chung Lăng là có ý đồ riêng tư gì đúng không?”. Giọng anh ta lộ rõ vẻ châm biếm, lạnh lùng.
Chung Lăng chưa kịp hiểu ẩn ý của anh ta thì Hướng Huy đã giận dữ nói: “Đường Tranh, cậu ăn nói linh tinh gì vậy?”.
“Hôm nay, cuối cùng tôi đã hiểu rõ bản chất con người cậu, nêu cậu không có ý đồ gì với Chung Lăng thì muộn thế này rồi còn vào phòng cô ấy làm gì? Cô nam quả nữ ngồi với nhau, chuyện trò vui vẻ quá nhỉ. Còn nữa, cậu còn mời cô ấy ăn cơm, hơ hơ, cậu nói đi, cậu có ý đồ gì.” Ánh mắt lạnh như băng của Đường Tranh liếc về phía Hướng Huy và Chung Lăng, sắc mặt tối sầm.
Chung Lăng kín đáo cau mày: “Sao đầu óc anh lại hèn hạ thế nhỉ”.
“Tôi hèn hạ?” Đường Tranh cười ngặt nghẽo. “Hai người bị tôi bắt quả tang mà còn cả vú lấp miệng em à?”
Thấy anh ta càng nói càng chối tai, Chung Lăng tức quá bàn tay run rẩy: “Anh thật là quá quắt”. Nếu tiếp tục ở đây e rằng anh ta sẽ càng buông ra những lời nói khó nghe, Chung Lăng sầm mặt: “Sếp tổng, sếp còn ở đây coi anh ta lên cơn điên làm gì nữa?”.
“Ta đi thôi.” Rõ ràng Hướng Huy cũng không thể chịu đựng những lời bịa đặt ngông cuồng của Đường Tranh nữa.
Hai người chưa đi được mấy bước thì ngoài cửa có bóng người đi vào. Tối nay nhộn nhịp thật đấy, sau khi chạm mặt, Chung Lăng và Hướng Huy giật nảy mình.
Diệp Tử cười cười nhìn chằm chằm vào hai người.
“Diệp Tử, sao em lại đến đây?” Giọng Hướng Huy khá thấp, anh cố gắng duy trì bầu không khí thoải mái.
“Anh ta nhắn tin cho em.” Diệp Tử chu môi hướng về phía Đường Tranh.
Đường Tranh cười rất hả hê: “Anh không lừa em chứ”.
Diệp Tử mỉm cười, không ai đoán được cô đang nghĩ gì trong đầu.
“Diệp Tử đừng hiểu nhầm, mình và Hướng Huy…” Chung Lăng vội vàng giải thích, Diệp Tử liền giơ tay ngăn lại, cười rất duyên dáng: “Anh Đường Tranh lại đây, em có chuyện muốn nói với anh”.
“Chuyện gì vậy?” Đường Tranh không phát hiện ra điều gì khác thường, phôi hợp rất tích cực.
Hướng Huy và Chung Lăng đều nhìn Diệp Tử với ánh mắt ngơ ngác.
Diệp Tử vẫy tay, Đường Tranh liền ghé sát tai vào, Diệp Tử cười rất ranh mãnh, nói lớn vào tai Đường Tranh: “Đường Tranh, tôi nói cho anh biết nhé, nếu Hướng Huy có ý đồ gì đó với Chung Lăng thì hồi ở Anh đã chẳng đến lượt anh, còn phải đợi đến ngày hôm nay ư?”.
Đường Tranh muốn thủng màng nhĩ vì Diệp Tử hét to quá, anh ta bịt chặt tai lại, sắc mặt khó coi đến tột độ.
“Diệp Tử.” Chung Lăng không biết phải nói gì, tác phong của tiểu thư này thật quá bất ngờ.
Diệp Tử vỗ tay nói: “Em đã muốn chửi hắn ta từ lâu rồi, cuối cùng cũng túm được cơ hội, phù, chửi đã quá, thôi bọn mình đi ăn đêm đi”.
Hướng Huy xoa xoa sống mũi, anh không hề bất ngờ khi thấy Diệp Tử làm như vậy.
Được chứng kiến cảnh Đường Tranh tức đến tái mặt, không thốt lên được lời nào, Chung Lăng vô cùng hả giận, đồng thời sự thẳng thắn của Diệp Tử cũng khiến cô càng có thiện cảm với cô nàng hơn.
Ba người nhanh chóng rời đi, bỏ lại một mình Đường Tranh tự kiểm điểm hành vi của mình những ngày vừa qua.
Ba người đến một cửa hàng cháo để ăn đêm, Chung Lăng chưa ăn tối nên bụng đói cồn cào, cộng với việc được nghe Diệp Tử chửi Đường Tranh một trận thỏa thích, cô cảm thấy vô cũng thoải mái, ăn liền hai bát mới dừng lại.
Cô lau miệng, cười nói: “Diệp Tử, cảm ơn sự tin tưởng của em dành cho chị”.
Hướng Huy lén nắm tay Diệp Tử dưới gầm bàn.
Diệp Tử liền đá anh một cái.
Hướng Huy túm chặt lấy tay cô, cô ngượng quá mặt đỏ tía tai, lấy tay còn lại cấu cánh tay anh.
Hai người cứ chọc nhau như vậy, Chung Lăng đã phát hiện ra từ lâu, thấy rất thú vị.
Diệp Tử dịu dàng hỏi: “Chung Lăng, chị và anh Hạ Dương…”
Hướng Huy đưa tay bấm cô.
Kể từ khi Chung Lăng và Hạ Dương chia tay, rất nhiều người hoặc quan tâm, hoặc tò mò hỏi cô về chuyện này, khiến cô vừa phản cảm, vừa muốn né tránh, chỉ có đứng trước Diệp Tử là cô thực sự cảm thấy thoải mái, sau khi kể hết nguyên nhân tại sao cô và Hạ Dương lại chia tay, cô nhoẻn miệng cười: “Không ai giúp chị được cả, chỉ có thể tự mình giúp mình mà thôi”.
Diệp Tử hiểu điều này, đây là một sự biến đổi về tâm lý, Chung Lăng buộc phải vượt qua cửa ải đó một mình mới có thể tiếp tục bước đi.
Chung Lăng không biết rốt cuộc Hạ Dương có đưa đơn xin thôi việc cho Hướng Huy hay không, cô sẽ không đi hỏi, tóm lại là việc Hạ Dương không đi được là kết quả khiến cô mừng nhất.
Mấy ngày sau đó, do sản phẩm mới được đưa ra thị trường Chung Lăng, Phương Nhiên và nhân viên trong bộ phận thị trường bận tối mắt tối mũi, sau khi làm việc liên tục bốn mươi tám tiếng đồng hồ, Chung Lăng quan tâm đến cấp dưới, bảo họ về nghỉ, Phương Nhiên nhất định không chịu, tiếp tục ở lại làm thêm giờ với Chung Lăng.
Phương Nhiên vừa đưa cho cô một tờ giấy dày đặc sô liệu vừa ngáp ngắn ngáp dài.
“Em về ngủ một giấc đi cho khỏe.” Chung Lăng nói. Mấy ngày vừa qua, Phương Nhiên còn vất vả hơn cô, không những giúp cô xử lý các giấy tờ khẩn, mà còn phải thường xuyên xông lên tuyến đầu, lấy tài liệu phản hồi với tốc độ nhanh nhất.
“Không sao.” Mắt Phương Nhiên díp lại nhưng vẫn cứng đầu.
Chung Lăng cười nói: “Hay là chị cho em mượn hai que diêm nhé”.
Phương Nhiên nhìn cô với ánh mắt thắc mắc.
“Lấy để chống hai mí mắt của em lên.” Chung Lăng cười. “Thôi, em mau về nhà nghỉ đi, làm việc với trạng thái như em bây giờ cũng không năng suất đâu.”
“Thế sếp thì sao?” Phương Nhiên lấy tay ấn huyệt thái dương hỏi.
Hàng mi dài của Chung Lăng rủ xuống: “Lát nữa chị cũng về, công việc hòm hòm rồi”.
“Ok, thế em về trước nhé.” Phương Nhiên nghĩ một lát vẫn thấy không yên tâm, liền dựa vào cửa dặn thêm một câu: “Đừng lừa để em về rồi lại thức đêm để làm đó”.
Chung Lăng thực sự dùng công việc để mình quên đi tất cả, nhưng vẫn chưa đến mức quên ăn quên ngủ bất chấp cả sức khỏe của mình, cô mỉm cười đáp: “Không đâu, yên tâm đi, tôi còn biết lo cho bản thân hơn cô”.
Phương Nhiên xí một tiếng rồi ra về.
Chung Lăng giải quyết xong mọi việc đã là mười một giờ đêm, cô đứng trước gương vuốt lại tóc, ngoài đôi mắt đỏ ra, tinh thần vẫn khá ổn.
Cô xách túi đứng đợi thang máy, đợi mười lăm phút đồng hồ, màn hình điện tử vẫn hiển thị thang máy ở tầng cuối cùng không chịu lên. Nhìn ra thì bốn thang máy đều như vậy.
Cô gãi đầu, chợt có một giọng nói vang lên sau lưng: “Thang máy đang bảo trì, phải đi thang máy chở hàng”.
Không cần ngoảnh lại Chung Lăng cũng biết là ai, khi cô rời phòng làm việc, chỉ có đèn ở phòng Hạ Dương vẫn còn sáng. “Vậy hả”, sau đó mới phát hiện ra cửa thang máy có dán một mẩu giấy nhỏ thông báo rằng từ sáu giờ tối hôm nay đến mười hai giờ đêm là thời gian bảo trì thang máy, chỉ có thể đi thang máy chuyên vận chuyển hàng. Nhưng thang máy vận chuyển hàng nằm ở đâu? Chung Lăng không hề hay biết.
Hạ Dương mỉm cười: “Thang máy chở hàng ở đầu bên kia, để anh dẫn em qua”.
Hạ Dương bước vào thang máy chở hàng trước, sau đó chặn cửa để Chung Lăng vào. Chung Lăng lại nói: “Cảm ơn anh”.
“Ngoài cảm ơn ra, em không còn gì để nói với anh nữa hay sao?” Ánh mắt Hạ Dương đầy vẻ phức tạp.
Chung Lăng sững lại, cắn môi đáp: “Dạ không”.
Hạ Dương im lặng hồi lâu rồi mỉm cười.
Vừa nói xong Chung Lăng đã thấy hối hận, lòng sĩ diện quan trọng như thế ư? Chỉ cần nắm bắt được hạnh phúc, ai hạ mình trước chẳng được. Nhưng lần nào những lời cô nói đều trái với lòng mình.
Thang máy xuống đến tầng ba, cửa mở ra, một xe đẩy nhỏ chở đồ được đẩy vào, trên xe chất đầy hộp lớn hộp nhỏ, che khuất nửa khuôn mặt người đẩy xe, chỉ nghe thấy anh ta nói: “Phiền anh chị đứng giúp vào trong”.
Chung Lăng đứng nép vào trong, và thế là cô lại đứng sát Hạ Dương hơn.
Hạ Dương đưa tay ra chặn để xe không chạm vào cô.
Chung Lăng chớp mắt, né tránh đôi mắt sâu thẳm đó của anh.
Xuống tầng cuối cùng, sau khi người đó đẩy xe ra, Hạ Dương mới rụt tay về: “Để anh đưa em về nhé”. Giọng vô cùng bình thản.
Trong tích tắc, nét mặt Chung Lăng liên tục có sự biến đổi, trong lòng cũng nảy ra vô số ý nghĩ, có lẽ đây là cơ hội ngàn năm có một để dàn hòa chăng? Cô liền gật đầu.
“Em đứng đây đợi anh để anh đi lấy xe.”
“Vâng.”
Chưa nói dứt lời, chiếc xe vừa nãy lại quay lại, người đó miệng vẫn nói: “Phiền tránh giúp ạ”.
Hạ Dương khóc dở mếu dở, kéo Chung Lăng tránh sang một bên.
Chắc là anh chàng này muốn tranh thủ đang lúc vắng người chất thêm ít đồ để đỡ phải đi nhiều chuyến, chuyến xe này hàng chất cao hơn đỉnh đầu anh ta, dây lại buộc không chắc, lắc la lắc lư, Hạ Dương đang định nhắc anh ta mấy câu thì sàn xe va vào bậc tam cấp, lắc la lắc lư, tất cả hộp lớn hộp nhỏ trên xe đều đổ hết xuống phía bên họ đứng.
“Cẩn thận đấy”, Chung Lăng và Hạ Dương đều phản ứng rất nhanh, không hẹn mà cùng kéo đối phương, trọng tâm không chuẩn nên đâm vào nhau, chỉ nghe thấy tiếng đổ rầm, đầu tiên là một tấm cửa nhỏ rơi vào đầu Chung Lăng, còn lại miếng gỗ tủ bếp, vòi nước, tay vặn cửa gì đó rơi vào Hạ Dương.
Chung Lăng cảm thấy đầu choáng váng, mắt hoa lên, chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất.
Tay chân Hạ Dương đều bị thương khá nặng, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, anh vội hỏi: “Chung Lăng, em không sao chứ?”.
Chung Lăng lắc đầu, đầu óc càng u mê hơn.
Hạ Dương định gọi anh chàng vừa gây chuyện tìm ngay người giúp một tay hoặc bắt hộ xe đưa họ đến bệnh viện nhưng anh chàng đó sợ quá đã chạy mất tiêu.
“Ê, đừng chạy.” Hạ Dương hô to mấy tiếng, sau khi ngực bị va đập mạnh, cảm thấy vô cùng khó thở.
Càng gọi gã kia càng chạy nhanh hơn, chẳng mấy đã không thấy bóng dáng đâu nữa.