“Ngay bản thân cậu cũng nói như vậy hả!” vẻ không vui trong lòng thể hiện rõ trên nét mặt Đường Tranh.
“Chung Lăng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, cậu cũng không nên luẩn quẩn với việc này nữa.”
Hạnh phúc? Chỉ có anh mới là người có thể đem lại hạnh phúc cho cô. Đường Tranh không nói gì nữa, nở một nụ cười giễu cợt.
Cùng lúc đó, Chung Lăng vừa sửng sốt vừa phẫn nộ.
Cô tin lời Đường Tranh, Hạ Dương đã hỏi Đới Hiểu Lam số phòng của cô hôm đó nên chắc chắn sẽ gọi điện thoại đến, nhưng Hạ Dương không hề kể với cô chuyện này, chứng tỏ trong đầu anh phải nảy ra ý định gi đó.
Chung Lăng chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu chân thành của Hạ Dương đổi với cô, nhưng cô không thể chầp nhận được việc mình trở thành tâm điểm cá cược của anh và Đường Tranh.
Hạ Dương vừa về đến công ty thì bị Chung Lăng gọi vào phòng làm việc, anh ngẩng cao đầu bước vào phòng trước ánh mắt mờ ám của bao người, lại còn vẫy tay với mọi người như đang đi duyệt đội danh dự.
“Bà xã, mới có mấy tiếng xa anh mà đã nhớ rồi hả?” Hạ Dương cười giả lả nói.
Sau một hồi im lặng, Chung Lăng liền lên tiếng: “Hạ Dương, anh nói cho em biết tại sao lại cầu hôn với em?”
Hạ Dương không đùa nữa mà trịnh trọng đáp: “Dĩ nhiên là vì anh yêu em, muốn lấy em làm vợ nên mới cầu hôn với em”.
“Vậy hả?” Chung Lăng cười gượng. “Lẽ nào không phải vì anh đánh cược với Đường Tranh ư?”
“Đường Tranh? Kết hôn là chuyện của hai đứa mình, liên quan gì đến anh ta.” Hạ Dương ngơ ngác đáp.
“Rốt cuộc anh có thành ý với cuộc hôn nhân này và có lòng tin vào em hay không?” Ánh mắt Chung Lăng sầm xuống, đầu mày cau lại.
Hạ Dượng định khoác tay lên vai cô nhưng cô đã tránh đi.
“Anh thừa nhận là anh chưa đủ tự tin…”
“Hừ, anh thừa nhận rồi nhé.” Chung Lăng cười khẩy.
“Em có thể nghe anh nói hết được không.” Người dù dễ tính đến đâu cũng có lúc phải nổi cáu.
Chung Lăng cảm thấy nghẹt thở: “Hạ Dương, em nói cho anh biết em không phải là món đổ để anh đem ra đánh cược”.
Ánh mắt Hạ Dương lộ rõ vẻ giận dữ: “Chung Lăng, anh nhắc lại một lần nữa, anh không đánh cược gì với Đường Tranh, anh cầu hôn với em vì anh yêu em thật lòng”.
“Hừ, thế anh đã chọn thời cơ rất tuyệt để cầu hôn đấy, ngay sau khi nói chuyện với anh ta.” Chung Lăng cười khẩy. “Hừ, không còn gì để nói nữa đúng không? Không còn gì để giải thích? Thế có nghĩa là thừa nhận rồi.”
“Chung Lăng, tại sao em không chịu tin anh nhỉ?” Hạ Dương không thể kìm được cơn giận.
Chung Lăng nghiêm mặt nói: “Được, vậy anh hãy cho em một lí do để em tâm phục khẩu phục”.
“Em chính là người khiến anh không có lòng tin vào em.” Hạ Dương đã dần dần mất đi sự kiên nhẫn.
Chung Lăng đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Em giải thích thế nào về việc anh ta ở trong phòng em đêm hôm đó.” Giọng Hạ Dương phẫn nộ khác thường.
“Nếu em nói hôm đó em đổi phòng với anh ta thì anh có tin không.” Lồng ngực Chung Lăng phập phồng, cố gắng kìm chế cơn giận đang bốc lên tận đỉnh đầu.
“Bây giờ em mới nói thì làm sao anh tin được.” Ánh mắt Hạ Dương lạnh như đêm băng.
“Anh…” Chung Lăng thở hổn hển nói: “Đúng là anh không hề có lòng tin vào em”.
Hạ Dương không nói gì.
“Em rất thất vọng về anh.” Chung Lăng nhắm mắt lại, cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, không chỉ mệt mỏi về thể xác mà còn mệt mỏi về tâm hồn.
Hạ Dương nhìn cô bằng ánh mắt lẫn lộn nhiều cảm xúc, khó có thể diễn đạt bằng lời: “Chung Lăng, thực ra chuyện đánh cược chỉ là cái cớ vì em đã hối hận sau khi nhận lời làm vợ anh mà thôi”.
“Em đâu có.” Chung Lăng phản bác ngay.
“Em chưa có sự chuẩn bị tốt về mặt tinh thần sẽ làm vợ anh, em chưa hiểu hết tiếng lòng của mình.” Hạ Dương ngừng một lát, mắt quắc lên: “Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy”.
“Anh nói thế có nghĩa là gì?” Trái tim Chung Lăng giật bắn.
Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt Hạ Dương như bị một đám mây đen bao trùm: “Chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian để bình tĩnh trở lại rồi tính sau”.
Hàng mi dài của Chung Lăng run rẩy: “Đây là do anh tự nói nhé”.
“Đúng, anh nói.” Hạ Dương thở dài.
Chung Lăng đáp nhỏ trong sự mệt mỏi đến tột độ: “Ok, chúng mình chia tay”.
Hạ Dương bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại, nét mặt u ám một cách đáng sợ.
Cả buổi chiều Chung Lăng vùi đầu vào các việc của công ty, chỉ có như thế cô mới có thể quên đi sự thật cô và Hạ Dương đã chia tay.
Mãi cho đến khi Chỉ Quân nhắn tin cho cô, cô mới sực nhớ tối nay hẹn bạn ăn cơm.
Vội vã lao đến điểm hẹn, Chỉ Quân liền hỏi ngay: “Hạ Dương đâu?”
Chung Lăng sầm mặt: “Bọn mình chia tay rồi”.
“Đùa gì vậy!” Chỉ Quân không hề tin. “Đừng tưởng như thế đây sẽ nương tay nhé, yên tâm đi, bữa này chắc chắn ta sẽ ăn cho cậu sạt nghiệp.”
“Vừa bảo đám cưới, giờ lại đòi chia tay?” Chỉ Quân hỏi với vẻ không tin.
Chung Lăng ngoẹo đầu, bộ dạng vô cùng thiểu não, tất cả đã cho thấy đây là sự thực.
Chỉ Quân chống tay lên trán hỏi: “Rốt cuộc chuyện như thế nào?”
Chung Lăng chán chường kể lại một lượt cho Chỉ Quân nghe.
Không hổ là Chỉ Quân, cô suy nghĩ một lát rồi đưa ra những thắc mắc của mình: “Cậu không nghĩ rằng đây là âm mưu của Đường Tranh ư?”
Chưng Lăng ngẩng đầu lên nhìn cô: “Kể cả việc đổi phòng là do anh ta đề nghị, vậy tại sao anh ta lại biết chắc chắn Hạ Dương sẽ gọi điện thoại?”
“Không phải nói chuyện đó.” Giọng Chỉ Quân tỏ vẻ rất coi thường. “Đường Tranh nói hắn ta đánh cược với Hạ Dương mà cậu cũng tin sao? Cho dù hắn ta nói cái gì cậu đều tin ư?
Chung Lăng há miệng, không phản bác được gì.
“Mục đích của hắn ta là muốn phá hoại đám cưới của cậu và Hạ Dương.” Chỉ Quân rút ra kết luận.
“Nhưng Hạ Dương thừa nhận không có lòng tin với mình.” Đôi khi Chung Lăng còn bảo thủ hơn cả Phương Nhiên.
“Cậu đúng là đầu đất, đó là do Hạ Dương sợ cậu vẫn còn dan díu với tình cũ, điều này chứng tỏ anh chàng yêu cậu mê muội. Huống chi…” Chỉ Quân dừng lại, giọng lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Tất cả những gì ngươi đã làm khiến Hạ Dương hiểu lầm là điều đương nhiên”.
“Mình… mình làm sao cơ?” Chung Lăng không còn hùng hồn như lúc ban đầu nữa.
“Cậu thử nói xem.” Chỉ Quân trợn mắt nhìn cô.
“Làm sao mình biết được.” Giọng Chung Lăng yếu ớt.
Chỉ Quân bắt đầu phân tích: “Đường Tranh về nước vào làm việc trong công ty cậu, chứng tỏ anh ta vẫn còn theo đuổi cậu, thậm chí là quyết đạt mục đích cho bằng được”.
Chung Lăng định thanh minh mấy câu nhưng đã bị Chỉ Quân nạt: “Cậu im ngay, nghe mình nói đã”.
Bình thường Chỉ Quân rất nhẹ nhàng, nhưng nếu đã lên lớp thì không được phép coi thường. Chung Lăng đành phải ngoan ngoãn nín nhịn.
“Sau đó hắn ta nhờ Diệp Tử và Hướng Huy hẹn cậu đi ăn, rồi lại cùng cậu và cả mẹ hắn đi xem live show, sau đó hai người lại đi công tác với nhau, gây ra chuyện đổi phòng, hiện tại là chuyện đánh cược.” Chỉ Quân mỉm cười đầy ẩn ý: “Và lần nào cậu cũng cho hắn ta cơ hội”.
“Mình đâu có.”
“Cậu đã cho hắn ta cơ hội.” Giọng Chỉ Quân lên bổng xuống trầm. “Mặc dù chưa chắc đã phải là ý đồ của cậu, nhưng kết quả đều như nhau”.
“Ý của cậu muốn nói tất cả là lỗi của ta ư.” Chung Lăng không chịu được nữa bèn ngắt lời.
Chỉ Quân liền nhún vai, coi như mặc nhận.
Chung Lăng hậm hực nói: “Là đàn ông, Hạ Dương không nên nhỏ mọn như vậy”.
“Nếu anh ấy thoải mái thì lại chê anh ấy không coi trọng cậu.” Quách Chỉ Quân liếc cô, miệng lộ rõ ý cười: “Đàn bà là chúa rắc rối, có phải cậu không biết điều này đâu”.
Chung Lăng không biết phải thanh minh như thế nào.
Hồi lâu, cô chán chường nói: “Sao trước đây mình không hề phát hiện ra cậu ghê gớm như vậy nhỉ”.
Quách Chỉ Quân cười khẩy.
Lúc này, đột nhiên điện thoại của Chung Lăng đổ chuông.
“Có thế là điện thoại của Hạ Dương đấy, mau nghe máy đi.”
Chung Lăng vội cầm máy lên ngó màn hình, nói với giọng thất vọng: “Đường Tranh gọi”.
“Thế có định nghe không?”
“Không muốn nghe điện thoại của hắn.”
Chuông réo hết hồi này đến hồi khác, không tỏ ra mệt mỏi.
Chung Lăng cắn môi, vứt điện thoại vào túi xách.
Chuông vẫn đang kêu.
Chỉ Quân bực bội nói: “Đưa cho mình”.
Mặc đù không hiểu ý Chỉ Quân nhưng Chung Lăng vẫn đưa điện thoại cho cô.
“Alô.”
Đầu bên kia ngần ngừ trong giây lát: “Xin lỗi, tôi muốn tìm Chung Lăng”.
“À, anh tìm Chung Lăng có việc gì không?” Chỉ Quân cười rất tươi, nhưng Chung Lăng cứ có cảm giác rất lạ.
“Em là?” Đường Tranh hỏi.
“Quách Chỉ Quân.”
Mặc dù Đường Tranh và Chỉ Quân chưa gặp nhau bao giờ, nhưng một người từng là người yêu của Chung Lăng, một người là bạn gái thân nhất của cô, đã từng được nghe tên tuổi của nhau, và thế là Đường Tranh liền lịch sự nói: “Chào em”.
Chỉ Quân không đếm xỉa đến lời chào lịch thiệp đó mà hỏi: “Anh tìm cô ấy có việc gì không?”
Đường Tranh không vui nhưng cũng không dám thể hiện thái độ gì, chỉ nhũn nhặn nói: “Phiền em nhắn Chung Lăng nghe điện thoại giúp anh”.
Chí Quân liền cười hơ hơ: “Xin lỗi, Chung Lăng có yêu cầu khá ngặt về đối tượng gọi điện thoại cho cô ấy, đối với những kẻ đáng kinh tởm, cô ấy lợm giọng đến nỗi nôn ra cả thức ăn của tối hôm trước”.
“Cô…”
“Cô cái gì, tôi nói cho anh biết, Chung Lăng sẽ không tin vào những lời nói gian trá của anh nữa đâu, âm mưu quỷ kế của anh đã bị bại lộ, tốt nhất là anh mau chóng biến về Anh đi, nếu không, hừ…” Chỉ Quân không nói nữa, phần còn lại cứ để mặc hắn ta tưởng tượng cho thú.
Chung Lăng há hốc miệng, cô nàng Chỉ Quân này ăn nói chua ngoa, thật sự bó tay hết cách.
Chỉ Quân rầu rĩ nói: “Hắn cúp máy rồi, đồ bất lịch sự”.
“Không cúp để nghe cậu chửi tiếp à?”
“Xí”, Chỉ Quân hậm hực đáp: “Mình còn chưa chửi xong, thật mất hứng quá đi”.
Không hiểu tại sao, bị cô nàng lên lớp cho một bài, tâm trạng tồi tệ của Chung Lăng lại vơi đi được bảy, tám phần.
“Ăn no chưa? No rồi thì về thôi.”
“Gì mà vội thế?” Quách Chỉ Quân tỏ vẻ suy nghĩ rồi mỉm cười ranh mãnh: “Đi tìm Hạ Dương đúng không, thôi thế mình không làm lỡ chuyện trăm năm của hai ngươi nữa”.
Chung Lăng: “Xí!”.
Chung Lăng không về nhà, cũng không đi tìm Hạ Dương mà một mình đến quán bar Atlantic Bar and Grill. Đầu óc rối bời, cô muốn ngồi một mình để làm rõ mọi chuyện.
Đúng như người ta vẫn nói, người trong cuộc thì rối, người ngoài cuộc thì tỉnh, những điều Chỉ Quân nói không phải là không có lý. Có thể đúng là cô đã trúng kế gây chia rẽ của Đường Tranh, nhất thời xốc nổi nói chia tay với Hạ Dương.
Chung Lăng mỉm cười buồn bã, lúc khuyên giải Phương Nhiên thì nói rất hùng hồn, đến lượt mình thì rối hơn mớ bòng bong.
Bây giờ làm thế nào đây?
Gọi điện thoại giải thích với Hạ Dương, nói rằng đấy chỉ là những câu nói trong lúc nóng giận, cô không hề muốn chia tay. Tính tự ái cao không cho phép cô làm như vậy.
Chạy đến nhà anh tìm anh, nói rằng cô rất nhớ anh. Cô càng không có đủ can