n mua quà gì thì hợp, trà, rượu, thuốc lá, thuốc bổ, haiz, em phải cho anh lời khuyên chứ”.
Cuối cùng ánh mắt Chung Lăng rời khỏi màn hình ti vi và nhìn chằm chằm vào Hạ Dương, liếc từ đầu đến chân, cười nói: “Lần trước đến nhà em, đâu có thấy anh căng thẳng như vậy”.
Hạ Dương trợn mắt: “Lần trước làm sao bì được với lần này, lần này là đi gặp bố vợ tương lai, nhỡ nói sai câu nào ông không chịu gả con gái cho anh thì anh bói đâu ra cô vợ tuyệt vời thế này”.
Được Hạ Dương trân trọng như vậy, Chung Lăng cũng vô cùng cảm động: “Không đâu, ba em chỉ mong gói ngay em cho không anh thôi”.
“Chứ sao nữa, anh cũng đâu có kém cỏi gì.” Mặt Hạ Dương đã bắt đầu dày lên đến một mức độ nhất định.
Tâng lên một chút mà đã ngất ngây rồi, Chung Lăng hậm hực liếc xéo anh chàng một cái.
Thích Đình Đình và Tư Mẫn là người đầu tiên trong công ty biết Chung Lăng chuẩn bị tổ chức đám cưới, hai người phản ứng hoàn toàn khác nhau. Vì trước đó Thích Đình Đình đã biết mối quan hệ của Chung Lăng và Hạ Dương nên không sửng sốt lắm. Tư Mẫn thì khác, cô há hốc miệng, hồi lâu không ngậm lại được.
Thích Đình Đình trêu: “Bạn Tư Mẫn đã xem bộ phim Đại quan Bao Long Tỉnh chưa nhỉ?”
“Xem rồi thì sao, mà chưa xem thì sao?”
“Chưa xem thì khuyên bạn nên về thưởng thức vài lần.” Thích Đình Đình cười híp mắt. “Nếu bạn không ngậm miệng lại thì chỉ còn cách đẩy cằm lên để nhai cơm như Châu Tinh Trì đấy.”
Nhớ lại cảnh phim nực cười đó, Tư Mẫn cũng phì cười.
Thấy bọn họ bàn tán sôi nổi như vậy, Chung Lăng liền hỏi: “Bộ phim nào vậy?”
Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi đồng thanh đáp: “Bà là người ngoài hành tinh, khỏi phải nói cho đỡ mất công”.
Chung Lăng tức quá không thèm đếm xỉa đến bọn họ nữa.
Mãi cho đến khi ăn gần xong bữa cơm, nét mặt Tư Mẫn vẫn lộ rõ vẻ không tin: “Không ngờ mới đến công ty nửa năm mà bà đã lừa được chàng Đông Gioăng độc nhất của công ty chúng ta!”
Thích Đình Đình cười cười: “Tư Mẫn, câu nói này của bà dễ làm sếp tổng phật ý lắm nhé”.
“Xí, sếp đâu còn đủ tư cách cạnh tranh.” Tư Mẫn phản đối.
Thích Đình Đình phì cười rồi nói: “Hạ Dương không gục dưới chân ta thiệt là một điều đáng tiếc trong cuộc đời”.
Chung Lăng liền vỗ vai cô nàng và cổ vũ: “Cậu cứ thử xem, tớ sẽ không để bụng đâu”.
“Nói không là có.” Thích Đình Đình đảo mắt mấy vòng. “Đến lúc đó khóc lóc, đánh ghen, đòi tự tử, đây không chịu trách nhiệm đâu nhé”, rồi cô quay đầu sang: “Tư Mẫn thấy có đúng không?”.
Tư Mẫn thông minh chọn cách bảo toàn tâm thân: “Đừng có hỏi đây, chẳng liên quan gì tới đây cả”.
Chung Lăng chống tay vào cằm, ánh mắt lấp lánh: “Tôi là người như thế hả?”
“Có thể chứ.” Thích Đình Đình liếc cô một cái. “Tư Mẫn thấy có đúng không?”
Tư Mẫn khóc dớ mếu dở: “Đừng có lôi đây vào nữa”.
Chung Lăng không buồn đấu khẩu với cô nàng.
Thích Đình Đình mím môi cười tủm tỉm: “Chắc chắn vị trí phù dâu phải là mình rồi”.
Lần này Tư Mẫn đã không còn ngồi yên nữa: “Nghe nói vị nọ đã hai lần làm phù dâu, không sợ nếu làm lần thứ ba thì khỏi lấy chồng à? Thôi cứ để đây làm phù dâu cho Chung Lăng”. Nói nghe có vẻ ta đây đang làm om cho thiên hạ.
Thích Đình Đình đâu có dễ bắt nạt: “Bọn mình là thế hệ mới có tư tưởng, có hoài bão, có văn hóa, không bao giờ quan tâm đến việc đó”.
“Chỉ sợ sau này phải làm bà cô lại quay sang oán Chung Lăng.”
“Chắc là bà sợ tôi xinh hơn cô dâu chứ gì, thực ra đây cũng là điều tôi băn khoăn, thôi bà cứ làm đi vậy.”
“Biến.”
Hai người hòn bấc ném đi, hòn chì ném lại, cãi nhau om tỏi. Thực ra bọn họ đâu có muốn làm phù dâu thật, chẳng qua là vì làm phù dâu thì được mặc váy đẹp, ngoài ra không phải tặng quà mà còn được cô dâu chú rể tặng lại một phong bì dày cộp.
Đầu Chung Lăng chỉ muốn nổ tung, một người đàn bà chắc phải tương đương với năm trăm con vịt, gần hai nghìn con vịt này quang quác cùng mọt lúc, thật đinh tai nhức óc. Cô vội xua tay: “Đừng cãi nhau nữa, cho cả hai bà làm phù dâu được chưa”.
“Ý tưởng hay đây.”
“Thế còn tàm tạm.”
Hai nàng này đã hài lòng, cuối cùng đôi tai Chung Lăng mới được nghỉ ngơi một lát.
“Thế còn em thì sao?” Phương Nhiên đến muộn nên giờ mới chậm rãi yên vị, miệng cười tủm tỉm.
Và thế là đầu Chung Lăng càng phình to hơn, cô dựa trên nguyên tắc công bằng, vỗ bàn phán: “Em cũng được đãi ngộ theo chế độ tương đương”.
Phương Nhiên mỉm cười rất vui vẻ.
Đột nhiên Tư Mẫn như phát hiện ra châu lục mới: “Này, bốn đứa mình vừa đủ một bàn mạt chược đấy”.
Chung Lăng không biết phải nói gì hơn.
Thích Đình Đình lắc đầu với vẻ ngán ngẩm.
Phương Nhiên thực sự bó tay hết cách.
Ra khỏi cổng nhà hàng, Hạ Dương có mặt rất đúng lúc, không sớm cũng không muộn.
Thích Đình Đình cao hứng thụi cho anh một quả: “Giỏi ha”.
Hạ Dương cười tủm tỉm và tránh ngay được.
Phương Nhiên cũng mỉm cười: “Chúc mừng anh”.
“Cảm ơn em.”
“Hạ Dương, em chúc anh sẽ qua được cửa ải bố vợ tương lai.” Tư Mẫn che miệng cười khúc khích.
Hạ Dương mỉm cười rạng rỡ và hài lòng.
Chung Lăng lên xe: “Đi đã nhé”.
“Cố gắng tận hưởng thế giới chỉ có hai người đi.” Thích Đình Đình châm chọc.
Đôi mắt Tư Mẫn tóe ra toàn hình trái tim: “Nhìn mà ngưỡng mộ chết đi được”.
“Bọn mình thử bàn xem đám cưới tặng cái gì được.” Đúng là chỉ có bộ phận thị trường mới quan tâm đến những việc nghiêm túc.
Mấy ngày sau chuyện của Chung Lăng và Hạ Dương đã truyền hết đến tai mọi người trong công ty, nếu như là thời điểm mới về, chưa chiếm được tình cảm của mọi người thì chắc chắn sẽ bị mọi người xì xào to nhỏ, nhưng hiện tại đã khác, không những nhận được nhiều lời chúc mừng mà chuyện này còn trở thành giai thoại trong ngành.
Điện thoại của Quách Chỉ Quân đến rất bất ngờ, vừa nhấc máy Chung Lăng đã bị mắng té tát: “Cậu giỏi thật đấy, trong mắt cậu có còn người bạn như mình không?”.
Câu này nghe sao mà quen, Chung Lăng cười với vẻ biết lỗi hỏi: “Mình làm sao cơ?”.
“Ngươi giấu mọi chuyện kín như bưng, Diệp Tử lại là người thông báo cho ta biết ngươi chuẩn bị làm đám cưới, ngươi….” Chỉ Quân tức đến nổ đom đóm mắt, thế mà cô nàng vẫn còn giả nai.
“Thì tại mình bận quá, suốt ngày tối mắt tối mũi nên quên khuấy mất, cậu là đại nhân đâu có thèm chấp kẻ tiểu nhân,” Chung Lăng biết Chỉ Quân sẽ không giận cô thật mà chỉ có phần không vui mà thôi.
“Hừ, mời mình ăn cơm tạ tội đi.” Chỉ Quân bốc hỏa nhanh mà nguội cũng nhanh.
“No vấn đề, cậu chọn địa điểm đi.” Dĩ nhiên là Chung Lăng đồng ý trăm phần trăm.
Chỉ Quân cười nói: “Chọn ngày làm gì, ngay tối hôm nay đi, lát nữa mình sẽ nhắn địa chỉ vào điện thoại của cậu”.
“Ok, ngươi cứ việc chọn.”
“Nhớ phải đưa chàng đến, nếu không mình không chịu đâu.” Chỉ Quân cười khúc khích.
“Biết rồi khổ lắm nói mãi.”
Đường Tranh đi vào phòng làm việc thì thấy Phương Nhiên và mấy nhân viên trong bộ phận thị trường đang thì thầm với nhau với vẻ bí mật, liền hỏi: “Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”.
Phương Nhiên không ngoái lại chỉ đáp: “Đang bàn quà tặng đám cưới cho sếp Chung Lăng”.
Ánh mắt Đường Tranh lộ rõ vẻ thảng thốt: “Em nói gì cơ?” Mấy ngày hôm nay anh ta lại bay đến Thanh Đảo để bàn về một số vấn đề sau khi kí hợp đồng với công ty Kim Bằng nên vẫn chưa biết chuyện của Chung Lăng.
Phương Nhiên liếc Đường Tranh với vẻ mặt khó hiểu rồi nhắc lại lần nữa: “Chung Lăng chuẩn bị đám cưới, anh không biết à?”.
Sắc mặt Đường Tranh càng tỏ ra khó coi hơn: “Vậy hả, anh không biết”.
Có đồng nghiệp cười khúc khích: “Anh Đường Tranh góp phần với bọn em chứ?”
“Ok, mọi người cứ nghiên cứu rồi tiến hành đi.” Mặc dù nụ cười trên môi đã tắt ngâm, nhưng Đường Tranh vẫn cố gắng gượng: “Anh vào báo cáo công việc với sếp đã”.
Phương Nhiên cảm thấy có gì giật thột trong lòng, liền cau mày theo phản xạ.
Bước chân của Đường Tranh khá nặng nề, anh vốn tưởng rằng sự hiểu lầm lần trước ít nhất sẽ gây ra cuộc khủng hoảng lòng tin giữa Chung Lăng và Hạ Dương, nhưng không ngờ lại thúc đẩy thêm mối quan hệ của họ.
Đường Tranh vắt óc nghĩ cách đổi phó, đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh.
“Mời vào.”
Nghe thấy giọng nói dễ chịu quen thuộc, Đường Tranh bình tĩnh trở lại, chậm rãi đây cửa bước vào.
“Anh vừa từ Thanh Đảo về à?” Chung Lăng hỏi.
Đường Tranh không đáp mà hỏi lại: “Nghe nói em chuẩn bị làm đám cưới hả?”
“Vâng.” Nét mặt Chung Lăng bình tĩnh không chút gợn sóng.
“Chúc mừng em.”
“Cảm ơn anh.”
Sau khi lấy giấy tờ ra đặt lên bàn, Đường Tranh không đi ra ngay, Chung Lăng ngẩng đầu lên hỏi: “Anh còn việc gì nữa không?”
“À đúng rồi”, Đường Tranh vờ vô tình rút ra tờ một trăm tệ đưa cho Chung Lăng và nói: “Em đưa cho Hạ Dương hộ anh nhé, đây là số tiền anh thua cậu ấy”.
“Anh thua anh ấy?” Chung Lăng sửng sốt hỏi.
“Ừ.” Đường Tranh gật đầu. “Lần trước khi anh đi công tác Thanh Đảo cùng em, Hạ Dương có gọi điện thoại cho anh, trước đó bọn mình đổi phòng cho nhau mà, nghe thấy giọng nói của anh, Hạ Dương rất không vui, sau đó anh giải thích mãi cậu ta mới hết bực. Hạ Dương có kể cho em nghe chuyện này không?”
“Anh kể tiếp đi.” Nét mặt Chung Lăng không thể hiện cảm xúc gì.
Đường Tranh nhìn cô, không muôn bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trên khuôn mặt cô: “Sau đó Hạ Dương nói rằng không có lòng tin vào môí tình này, cảm thấy trong lòng em vẫn còn hình bóng anh, anh nói với cậu ấy rằng em đã từ chối anh từ lâu, giữa anh và em không thể xảy ra chuyện gì nữa, nhưng cậu ấy vẫn không tin”.
“Sau đó thì sao?” Chung Lăng lặng lẽ hỏi.
“Sau đó anh liền nói rằng hay là cậu cứ cầu hôn vói Chung Lăng, nếu yêu cậu thật lòng thì chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.”
Chung Lăng không nói gì.
Đường Tranh kín đáo quan sát nét mặt cô: “Anh còn nói đùa rằng đánh cược một trăm tệ đi, không ngờ cậu ta cầu hôn với em thật. Bất luận thế nào đây vẫn là tin vui, anh thật lòng chúc hai người hạnh phúc”.
“Phiền em đưa hộ số tiền này cho Hạ Dương giúp anh, mặc dù không lớn nhưng nói lời phải giữ lấy lời.” Đường Tranh khẽ nhếch mép.
“Anh yên tâm, tôi sẽ giao tận tay cho Hạ Dương.” Chung Lăng cụp mắt nhìn xuống, sắc mặt tối sầm.
Thấy đã đạt được mục đích, nụ cười trên môi Đường Tranh càng hả hê hơn.
Mấy phút sau, Đường Tranh đã có mặt ở phòng làm việc của Hướng Huy.
Vừa vào cửa, anh ta đã lên tiếng chất vấn: “Tại sao cậu không báo cho tôi biết chuyện Chung Lăng chuẩn bị tổ chức đám cưới?”
“Rồi cậu sẽ biết thôi mà.” Hướng Huy bình thản đáp.
“Muộn mấy hôm nữa thì tôi sẽ mất cô ấy suốt đời.”
Hướng Huy im lặng trong giây lát, ánh mắt lúc sáng lúc tối: “Cậu cho rằng đến thời điểm này cậu vẫn có thể níu kéo ư?”
“Tại sao lại không?”
“Buông tay ra đi Đường Tranh.” Sau khi Chung Lăng tuyên bố sẽ tổ chức đám cưới, đồng thời lại được Diệp Tử lên lớp cho một bài, cuối cùng Hướng Huy đã hiểu ra rằng trong chuyện tình cảm không th