sao, chúng ta đã đi đến được thống nhất chung rồi”.
“Thiết bị của chúng tôi cũng chỉ có mấy quy cách, mẫu mã đó, sau khi cắt hợp đồng với quý công ty, chúng tôi vẫn có thể cung cấp cho các công ty đang cần, không tồn tại vấn đề tồn hàng.” Chung Lăng ngừng lại một lát, mỉm cười nói tiếp: “Nhưng theo như tôi được biết, quý công ty mới nhận một lô đơn đặt hàng mới, trong vòng ba tháng phải giao hàng. Nếu như không có thiết bị của công ty chúng tôi, làm sao quý công ty có thể hoàn thành đúng thời hạn?”
“Giám đốc Chung hiểu rất rõ về công ty của chúng tôi, khiến tôi phải thực sự nể phục.” Dường như Lawrence đã có nhiều thay đổi trong cách đánh giá về Chung Lăng, không còn thể hiện thái độ cao ngạo nữa. Rồi ông ta lại đột ngột chuyển hướng: “Trong nước đâu chỉ có mỗi tập đoàn Hiển Dịch, chúng tôi tin rằng chỉ cần gọi tới thì có rất nhiều nhà cung cấp tranh nhau đến, lúc đó còn sợ không tìm được hãng nào phù hợp ư?”
Chung Lăng không hề e ngại mà nụ cười trên môi còn tươi hơn: “Nhà cung cấp mới có thể đảm bảo chất lượng không? Sản phẩm của Hiển Dịch mặc dù không dám tự xưng là số một, nhưng cũng được coi là có tiếng tăm trong ngành. Huống chi…”, cô hít một hơi thật sâu, giọng rất bình tĩnh: “Chắc giám đốc Vương biết rất rõ rằng thời gian để sản xuất loại thiết bị này là ba tháng trở lên, hiện tại thị trường cung không đủ cầu, hàng phải đặt trước nửa năm, huống chi là những công ty không quá quen thuộc”.
Nét mặt Lawrence không hề thay đổi: “Việc này giám đốc Chung không cần phải lo lắng”.
Chung Lăng nghĩ bụng, hay là ông ta có cách khác thật cũng nên, không thể dồn ông ta vào đường cùng. Lòng bàn tay cô rịn mồ hôi, nhưng nét mặt vẫn bình thản nói: “Tôi chỉ muốn phân tích tình hình cụ thể để giám đôc Vương biết thêm thôi, còn việc nên làm thế nào thì chắc chắn giám đốc phải tự quyết định rồi”.
“Dĩ nhiên là tôi sẽ phải quyết định.” Mặc dù nét mặt vẫn khó đăm đăm, nhưng giọng đã có vẻ xuống thang hơn.
Chung Lăng tranh thủ thời cơ tấn công tiếp: “Có một điểm chắc giám đốc Vương không biết, thiết bị cùng quy cách, thời gian bảo hành có thể nối tiếp nhau, hay nói cách khác là, sau khi lô thiết bị cuối cùng được chuyển đến, quý công ty được hưởng ba năm sửa chữa miễn phí”.
Đầu mày Lawrence khẽ cau lại, nét mặt trịnh trọng hơn vài phần.
Chung Lăng đưa mắt nhìn Hạ Dương, từ nãy đến giờ anh chưa hề nói câu nào. Lúc này Hạ Dương mới lên tiếng: “Giám đốc Vương, hai tư trên hai tư gọi lúc nào đến lúc ấy, và còn cam kết sẽ có mặt trong vòng một tiếng đồng hồ, dịch vụ chăm sóc khách hàng như thế này không phải nhà cung cấp nào cũng có thể làm được”.
Chung Lăng giơ tay ra hiệu tỏ ý khen ngợi dưới gầm bàn. Hạ Dương kết hợp rất ăn ý, thực sự nằm ngoài dự đoán của cô.
Ông Triệu cố tình không nhìn vẻ mặt của Lawrence, kịp thời nói: “Mấy lần trưởng phòng Hạ Dương đến sửa đều là do tôi gọi lúc nửa đêm, về điểm này đúng là các công ty khác không làm được”.
Lawrence suy nghĩ hồi lâu rồi nói: “Lát nữa tôi còn có một cuộc họp quan trọng, hôm nay tạm thời bàn đến đây đã, tôi suy nghĩ thêm rồi sẽ trả lời quý công ty sau?”
Giọng Chung Lăng rất chậm rãi: “Dạ được, vậy chúng tôi xin cáo từ trước”.
Lawrence gật đầu coi như thay lời đáp.
Trên đường về, thỉnh thoảng Hạ Dương lại quay sang liếc Chung Lăng cười.
Chung Lăng thấy sởn hết gai ốc trước nụ cười của anh chàng, liền hỏi: “Gì vậy?”
“Vừa nãy điệu bộ của cô rất giống chuyên gia đàm phán.” Hạ Dương cười cười.
Chung Lăng cũng cười: “Vậy hả”. Vì cuộc đàm phán này mà cô đã phải chuẩn bị rất nhiều.
Hạ Dương nhìn cô chăm chú hồi lâu, nụ cười vẫn đọng trên môi.
Chung Lăng bắt đầu tỏ ra luống cuống: “Đến chỗ rẽ thì dừng xe, về công ty anh báo với sếp Hướng là tôi xin nghỉ, cứ nói là tôi có một số chuyện riêng cần phải giải quyết, hôm nay không đến công ty nữa”.
Hạ Dương biết không đấu nổi với cô, đành phải cho cô xuống ở ngã tư.
Chung Lăng bắt một chiếc taxi rồi chạy thẳng đến phần mộ của mẹ cô.
Không biết trời mưa lất phất từ lúc nào. Mưa bụi bay bay, thỉnh thoảng có cơn gió xuất hiện, thổi bay vẻ tiêu điều của ngày đông, ý xuân tràn ngập đất trời, nhưng không cuốn đi được nỗi cô đơn và lẻ loi len lỏi trong lòng Chung Lăng.
Lúc này đây, cô đang một mình đi đi lại lại trước cổng nghĩa trang Phúc Thọ Viên của Thượng Hải, ngần ngừ hồi lâu, hít một hơi thật sâu rồi chậm rãi đi vào bên trong.
Cô đặt một bó hoa tươi trang nhã xuống, thì thầm điều gì đó, ngón tay vuốt nhẹ tấm bia đá cẩm thạch màu đen, lau đi lau lại rất tỉ mỉ.
Nước mắt lăn dài trên má, đã nhiều năm trôi qua, cô lại một lần nữa có mặt ở chôn này, nhưng cô vẫn không thể làm chủ được cảm xúc của mình.
Tiếng bước chân lạo xạo dừng lại bên cạnh Chung Lăng, cô chưa kịp ngẩng đẩu lên thì một tờ giấy ăn thoang thoảng mùi hoa oải hương đưa ra trước mặt cô, ngước đôi mắt nhạt nhòa lên, bên tai là giọng nói trầm âm: “Cô chủ”.
Chung Lăng vội quệt nước mắt, cố gắng rặn ra một nụ cười: “Sao anh vẫn chưa về?”
“Chủ tịch bảo tôi đến đón cô.” Lưu Duy Minh châm một điếu thuốc, ngọn lửa màu xanh nhạt bốc lên, khiến trong giây lát cô có cảm giác như lại được quay trở về với những năm tháng vô lo vô nghĩ đó.
Lưu Duy Minh cúi người vái một vái trước bia mộ rồi quay lại nói: “Mưa mỗi lúc một to, để tôi đưa cô về”.
Chung Lăng lắc đầu: “Tôi vẫn muốn ở đây một lát nữa, anh về trước đi”.
Sắc mặt Lưu Duy Minh sầm xuống, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường. Anh đưa chiếc ô đang cầm trên tay cho Chung Lăng: “Cô cầm lấy đi”, đầu không ngoảnh lại biến mất trong màn mưa.
Chung Lăng sững sờ nhìn theo bóng Lưu Duy Minh, anh vẫn dịu dàng, chu đáo như trong ký ức.
Nụ cười của mẹ trên tấm bia vẫn như ngày nào, dường như mọi nỗi phiền muộn, rắc rối nơi trần thế đều không liên quan đến bà.
Chung Lăng thở dài một tiếng, nưóc mắt lại một lần nữa ướt nhòe.
Cùng lúc đó, Lưu Duy Minh lái chiếc xe màu đen chạy quanh cổng Phúc Thọ Viên hết vòng này đến vòng khác, sự trở về của Chung Lăng khiến trái tim vốn đang bình yên của anh lại bắt đầu gợn sóng, những ký ức xưa như thủy triều trào dâng trong lòng.
Hóa ra, anh chưa thể quên được cô.
Đối phó một cách nhẹ nhàng chỉ là bề ngoài giả tạo được giấu rất kỹ, chỉ vì tự ti mà từ trước đến nay anh chưa bao giờ dám giành cô lại cho mình.
Trong gương chiếu hậu, trời mưa như trút nước, một hình bóng mỏng manh quen thuộc từ xa tiến lại gần, Lưu Duy Minh rít một hơi thuốc sâu rồi ném đầu mẩu đi, đánh lái từ từ lùi lại.
Anh kéo cửa xuống nói: “Cô lên xe đi”. Tựa như một lời mời rất tùy ý, nhưng trái tim lại đập thình thịch.
“Không cần đâu, tôi gọi taxi, tiện mà.” Chung Lăng liền từ chôì.
Lưu Duy Minh không mời thêm nữa, nhưng anh vẫn cho xe chạy bên cạnh Chung Lăng, cô đi nhanh thì anh lái nhanh, đi chậm thì anh lái chậm, mãi cho đến khi Chung Lăng không thể chịu được nữa, làm mặt lạnh lườm Lưu Duy Minh một cái, anh mới lên tiếng: “Đoạn đường này rất dài, trời mưa nên rất khó bắt xe, tội gì cô phải làm khó với chính mình?”
Anh mở cửa xe, Chung Lăng cắn môi, nhìn vẻ thảm hại ướt từ đầu đến chân của mình, nghĩ một lát rồi chui vào xe.
Trong xe mịt mù hơi nước, Chung Lăng bất giác hắt xì hơi, Lưu Duy Minh vội đưa cho cô một cái khăn mặt sạch: “Cô lau ngay đi”.
Chung Lăng lặng lẽ đón lấy, hai người lại chìm trong im lặng, bầu không khí trong xe vô cùng ngột ngạt.
Ánh mắt Lưu Duy Minh lúc tối lúc sáng, anh đột nhiên hỏi: “Có phải cô vẫn còn trách tôi không?”
Nét mặt Chung Lăng sững lại trong giây lát, nụ cười trên môi vô cùng khó đoán: “Hả? Anh từng làm chuyện gì có lỗi với tôi à?”
Lưu Duy Minh như bị nghẹn lại, hồi lâu không thốt được lời nào.
Ánh mắt sâu thẳm của Chung Lăng sầm xuống, bao nhiêu năm đã trôi qua, cho dù trong lòng vương vấn đến đâu cũng đã gác lại rồi, chỉ có điều năm xưa bị từ chối thẳng thừng như vậy, ít nhiều cảm thấy mất mặt mà thôi.
Lưu Duy Minh đưa mắt nhìn xuống hỏi: “Cô về nhà, về công ty hay đến thăm chủ tịch?”
“Về nhà.” Cả đêm hôm qua Chung Lăng ngủ không ngon, giờ đã giải quyết được vấn đề của Micro, cô có thể ngủ một giấc yên lành.
“Vâng.” Lưu Duy Minh nhẹ nhàng gật đầu, giống như việc giữa họ chưa bao giờ xảy ra tranh cãi hay mâu thuẫn.
Chung Lăng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, tiếng chuông đổ hết hồi này đến hồi khác, không hề biết mệt, dường như không được nhấc máy, điện thoại cứ đổ chuông quyết không chịu thôi.
“A lô.” Giọng cô lộ rõ vẻ mệt mỏi.
Đối phương dừng lại một lát rồi hỏi dò: “Ngủ sớm thế? Người không khỏe à?”
“Đêm qua ngủ không ngon.” Chung Lăng dụi mắt hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao?” Tống Minh Chí bật cười thành tiếng. “Anh muốn mời em đi ăn thôi mà.”
“Lần sau nhé, em ngại đi lắm.” Chung Lăng đang yên vị trong bộ quần áo ngủ, được nằm cuộn tròn trong chăn mềm là điều tuyệt vời biết bao, thực sự không muốn trở dậy.
“Nếu em không ngại thì anh có thể mang đến nhà.” Tống Minh Chí vui vẻ nói.
Lúc đầu Chung Lăng không hiểu, liền ngẩn người hỏi:
“Gì cơ?”
Tống Minh Chí cười vui vẻ: “Em thích ăn gì để anh mua rồi mang đến nhà em”.
Chung Lăng vội ngồi ngay ngắn dậy: “Em nấu tạm ít mì ăn là được, không phải phiền thế đâu”.
“Nếu anh không thấy phiền thì sao?”
Chung Lăng không biết phải đáp lại thế nào, anh chàng đã nói đến nước đó rồi, cô cũng ngại từ chối lần nữa.
“Nửa tiếng đồng hồ nữa anh sẽ có mặt.” Đã đạt được mục đích, Tống Minh Chí cười tủm tỉm nói.
Tống Minh Chí đến nhà hàng gọi mấy món đặc sản rồi bảo họ đóng hộp, vừa lái xe vừa vui vẻ hát nhẩm theo mấy giai điệu trong CD đang nghe.
Mặc dù nhan sắc của Chung Lăng không đến mức nghiêng nước nghiêng thành, nhưng khí chất hơn người, ánh mắt cô toát lên vẻ kiên cường không chịu thua kém các đấng mày râu, không giống với tất cả những cô gái mà trước đây anh đã từng tiếp xúc, hơn nữa Chung Lăng luôn tỏ thái độ xa cách với anh, khiến anh thấy rất khó quên.
Chung Lăng đã đồng ý cho anh đến nhà chơi, thế có nghĩa là không phải cô không có thiện cảm với anh.
Nghĩ đến đây, ý cười lại hiện lên trong mắt anh, tâm trạng vô cùng phấn chấn.
Chung Lăng vội vàng dọn dẹp qua loa phòng ốc, không hẳn là cô coi trọng Tống Minh Chí, mà là thói quen tốt đã được rèn sau nhiều năm sống ở Anh, người Anh rất chú trọng lễ nghĩa.
Nghe thấy tiếng chuông cửa, cô chỉnh đốn lại quần áo và đầu tóc rồi mới đi ra mở cửa.
“Haiz, chị có nhà thật là may quá, em lại quên mang chìa khóa.” Diêu Thiên Thiên hậm hực đi vào phòng rồi ngồi phịch xuống ghế sofa.
Chung Lăng mỉm cười tỏ vẻ thông cảm.
“Em không làm phiền chị chứ ạ?” Diêu Thiên Thiên ngó sang trái rồi lại ngó sang phải.
“Không đâu, em có thể yên tâm đợi đến khi Thẩm Hạo sang đón về.” Chung Lăng mím môi trêu chọc.