Thạch Môn cũng ổn đấy, nhưng nằm trong ngõ, không biết cậu có tìm được không”.
“Hữu xạ tự nhiên hương, no vấn đề.” Chung Lăng bèn ghi lại tên nhà hàng vào tờ giấy nhớ.
Quách Chỉ Quân phì cười: “Vốn tiếng Trung của cậu càng ngày càng giỏi nhỉ”.
“Thế đã nhé, cúp máy đây.”
“Ê, hẹn mấy giờ?”
“Hả?” Chung Lăng ngớ người.
“Chẳng phải cậu hẹn mình đi ăn cơm đó sao?” Quách Chỉ Quân đã phát hiện ra có điều gì đó bất thường.
Chung Lăng sờ tay lên mũi ngượng ngùng đáp: “Ờ, không phải cậu, bữa nay mình nợ, lần sau sẽ trả nhé”.
“…” Quách Chỉ Quân tức đến nổ đom đóm mắt.
“Sorry, mình chỉ muốn hỏi ý kiến cậu thôi.”
“Nhà ngươi tưởng ta là 1141 hả?” Quách Chỉ Quân sửng cồ.
1 Dịch vụ 114 ở Trung Quốc tương tự như dịch vụ 1080 ở Việt Nam.
Tranh thủ lúc cô nàng chưa nổi cơn tam bành, Chung Lăng vội vàng cúp máy trước.
Quách Chỉ Quân vẫn không chịu buông tha, một lát sau lại lên MSN tra khảo Chung Lăng: Khôn hôn thì khai ra đi, có phải hẹn với chàng Đông Gioăng Tống Minh Chí không?
Đâu có. Chung Lăng phủ nhận ngay. Đừng có nghĩ linh tinh.
Woa, có tình yêu mới hả. Bình thường Chỉ Quân luôn dịu dàng, chỉ có khi nói chuyện với Chung Lăng mới ngổ ngáo như vậy.
Chả buồn nói với cậu nữa. Mặc dù cha cô và Chung Khải cố tình vun vén cho cô và Hạ Dương, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ về chuyện đó.
Hê hê, cậu không nói mình cũng có cách để biết. Quách Chỉ Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nảy ra ý định.
Vậy hả? Mình dỏng tai lắng nghe đây.
Bản cô nương ắt có diệu kế, dĩ nhiên thiên cơ không thể tiết lộ. Nói cứ như đùa, bây giờ mà nói ra thì khác gì để Chung Lăng có cách đề phòng, cô không ngốc đến mức đó.
Chung Lăng đáp: Giỏi lắm.
Quách Chỉ Quân không phải vừa: Giỏi thì sao nào? Có người thích là đủ rồi.
Dĩ nhiên. Chỉ Quân dương dương tự đắc nói, đột nhiên lại cấp tốc đánh thêm một dòng: Hết giờ rồi, về nhé, bye bye.
Chung Lăng chưa kịp tạm biệt cô nàng thì avatar của Chỉ Quân đã biến thành màu xám.
Quách Chỉ Quân làm việc trong doanh nghiệp nhà nước, ngày nào đến bốn giờ ba mươi phút chiều là được về nhà, thật đúng là ghen ty chết đi được.
Công việc là do mình chọn, thế nên không có quyền hối hận, Chung Lăng ngưỡng mộ đến mức thần người ra một lát rồi lại tiếp tục vùi đầu vào công việc.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cửa phòng làm việc có tiếng gõ nhẹ.
“Mời vào.” Chung Lăng lên tiếng.
Người vừa bước vào có dáng đi nhanh nhẹn, giọng nói rất thoải mái: “Xin hỏi giám đốc có biết hoàng đế Ung Chính chết như thế nào không?”
Chung Lăng không ngẩng đầu lên: “Biết chứ, trường hợp đầu tiên trong lịch sử Trung Quốc chết vì lao lực quá độ”.
“Biết mà cô vẫn lấy sức khỏe của mình ra đánh cược à? Từ nhỏ thầy cô giáo không dạy cô sao, phải biết lao động, nghỉ ngơi hợp lý.” Hạ Dương uể oải dựa vào chiếc ghế sofa với một tư thế rất không thẩm mĩ và ngáp.
Chung Lăng liếc đồng hồ dưới góc phải màn hình: “Ồ, đã bảy giờ rồi à”.
“Cả văn phòng chỉ còn lại một mình cô thôi.” Hạ Dương nhún vai.
“Thì tôi đang đợi anh đó thôi, nói mời anh đi ăn mà, tôi đã nói là làm.” Chung Lăng vừa dọn đống giấy tờ trên bàn vừa nói: “Anh về muộn như vậy mà cũng không gọi điện thông báo cho tôi?”
Nét mặt Hạ Dương ấm áp như chú khuyển bị bắt nạt: “Tôi có gọi mà, nhưng điện thoại của cô tắt máy”.
Chung Lăng móc điện thoại trong túi ra xem: “Sorry, hết pin rồi” .
Nét mặt Hạ Dương càng tỏ ra ai oán hen: “Tôi tưởng là bị cô bỏ rơi cơ”.
“…” Chung Lăng cố gắng không trợn mắt lườm đối phương: “Anh có thể gọi máy bàn”.
“Gọi hồi lâu mà thấy máy bận suốt.” Hạ Dương xòe tay ra với vẻ rất tội nghiệp, nhìn vừa tức vừa buồn cười.
Cả buổi chiều cô không động đến điện thoại bàn, chẳng lẽ… quả nhiên, sau khi kiểm tra, Chung Lăng ngại ngùng nói: “Sorry, điện thoại để kênh”.
Hạ Dương xoa xoa sống mũi, cố tình thở dài thườn thượt một cách rất khoa trương.
Nét mặt Chung Lăng có vẻ luống cuống, cô chu miệng nói: “Đi thôi, đi ăn thôi”.
Bất giác Hạ Dương nở một nụ cười trên môi.
“Cô chắc chắn là nhà hàng đó nằm trên đường Thạch Môn chứ?” Nửa tiếng sau, Hạ Dương hỏi với vẻ đầy nghi hoặc. Chung Lăng gật đầu một cách quả quyết.
“Cô không nghe sai địa chỉ đó chứ?” Lại nửa tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Hạ Dương hỏi một lần nữa, nét mặt càng tỏ ra nghi ngờ hơn.
Chung Lăng liếc anh chàng với vẻ không thèm chấp: “Chỉ số IQ của tôi là 130, liệu có thể ghi sai địa chỉ không?”
Hạ Dương cười cười: “Thực ra trí nhớ và chỉ số IQ không có liên quan nhiều với nhau, thông thường suy giảm trí nhớ là một trong những biểu hiện của chứng mất trí tuổi già”.
Một tiếng đồng hồ sau, Hạ Dương đành bỏ cuộc, anh vừa lái xe vừa nghiêng đầu tìm nhà hàng “hữu xạ tự nhiên hương” của Chung Lăng, tìm đến lúc cổ đã mỏi nhừ mà không thấy bóng dáng đâu.
Chung Lăng cười cười tỏ ý biết lỗi, nhưng vẫn không chịu thừa nhận mình là kẻ ngờ nghệch trong chuyện nhó đường hoặc tai hai nghễnh ngãng.
“Nếu trông chờ vào cô thì chắc bữa tối thành bữa đêm rồi” Miệng thì tò vẻ lầu bầu trách móc, nhưng ánh mắt Hạ Dương lộ rõ vẻ thích thú: “Ngồi yên nhé, tôi đưa cô đến một nơi”.
“Vậy hả?” Biết mình đuối lý, Chung Lăng không chống đối anh chàng nữa.
“Nếu chán thì có thể nghe nhạc. Ở đây có nhiều CD lắm, thế nào cũng có đĩa hợp với cô.” Hạ Dương cười thoải mái nói.
Chung Lăng nhìn anh chàng: “Anh không làm việc ở công ty quảng cáo thì thật là đáng tiếc”.
“…” Hạ Dương lẩm bầm: “Làm phúc phải tội”. Hạ Dương vẫn giữ nụ cười trên môi: “Thế cô thích nghe gì?”.
“Yesterday, Think of me, Bleeding love, All I ask ofyou.”
Hạ Dương gật đầu, thầm ghi nhớ trong đầu.
Xe lên cầu vượt không lâu thì điện thoại của Hạ Dương đổ chuông, anh đeo tai nghe vào nghe một lát, nét mặt có vẻ trầm tư hơn.
Hạ Dương cười thiểu não: “Xem ra bữa cơm này không được ăn rồi”.
“Xảy ra chuyện gì à?” Rất ít khi Chung Lăng nhìn thấy vẻ suy tư đó trên khuôn mặt Hạ Dương, trong lòng cũng có phần thấp thỏm.
“Micro gọi đến, thiết bị mà chúng ta cung cấp, ngoài cái máy sửa hôm qua, mấy cái khác đều xảy ra sự cố tương tự.” Hạ Dương cau mày, môi mím chặt.
Chung Lăng cúi đầu trầm tư.
“Để tôi đưa cô về trước rồi đến Micro.” Hạ Dương xuống đường cao tốc ở lối rẽ gần nhất rồi cho xe quay đầu.
Chung Lăng quả quyết nói: “Không cần đâu, để tôi đi với anh”.
Hạ Dương mỉm cười: “Ok”.
Trên đường đi, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng, không ai nói chuyện gì nữa.
Hạ Dương đỗ xe ở cổng công ty Micro, tay chống cằm nói: “Đến nơi rồi” .
Chung Lăng đưa tay mở dây an toàn, lần thứ nhất không mở được. Lúc này Hạ Dương đã đứng bên ngoài xe đợi cô. Chung Lăng toát hết mồ hôi vì cuống, tay càng kéo mạnh hơn, nhưng không hiểu tại sao, càng cuống càng không mở được. Cô cắn chặt môi, đành phải cầu cứu Hạ Dương: “Này, hộ cái”.
Hạ Dương lại phải chui vào xe, thấy Chung Lăng trong tình trạng dở khóc dở cười, bất giác miệng lại nhếch lên.
Chung Lăng trợn mắt: “Cười cái gì mà cười, tại con xe còm của anh đấy”.
Hạ Dương nhẹ nhàng nói: “Đúng, đúng”. Rồi anh cúi xuống, tay cầm hai đầu dây an toàn và kéo nhẹ. Một lần, hai lần, vẫn không được.
“Rốt cuộc anh có làm được không?” Chung Lăng bực bội hỏiỂ
“Đừng cuống, sẽ ổn ngay thôi.”
Cơ thể Hạ Dương thoang thoảng mùi hương bạc hà xen lẫn hương trà thơm mát, vì khoảng cách rất gần nên Chung Lăng cảm nhận được rất rõ. Đột nhiên mặt cô đỏ bừng, cô cao giọng hỏi để giấu đi vẻ ngượng ngùng: “Anh xong chưa vậy?”
“Xong ngay đây.” Hạ Dương cũng đang rất cuống.
“Hai người đang làm gì vậy?”
Một ánh đèn chói mắt chiếu lên cửa kính ô tô, Chung Lăng nheo mắt lại, vội đưa tay lên che mắt theo phản xạ.
Đúng lúc này, nghe thấy tiếng “cạch”, cuối cùng dây an toàn đã được mở ra.
Chung Lăng thở phù một tiếng.
Cửa xe mở ra, một ông già tuổi đã cao nhìn họ bằng ánh mắt nghi ngờ: “Hai người vừa làm gì trong xe vậy?”
Hạ Dương luống cuống đáp: “Cởi dây an toàn”.
“Vậy hả?” Nét mặt ông già lộ rõ vẻ không tin.
Hạ Dương chẳng buồn giải thích với ông ta, khóa xe rồi đi thẳng vào trong.
Chung Lăng bị kéo đi loạng choạng, liền thắc mắc: “Ông ta tưởng chúng ta đang làm gì chứ?”
Câu hỏi này lập tức khiến Hạ Dương mặt đỏ tía tai.
Lần này vẫn là ông Triệu, trưởng phòng mua sắm máy móc đón tiếp họ. Chỉ có điều lần này, sắc mặt ông ta rất khó coi, khi Hạ Dương vỗ mạnh vào vai, ông ta không nói gì với anh nữa.
Không đợi Hạ Dương lên tiếng, Chung Lăng tự giác lấy bút và sổ ra ghi chép. Cô ngồi xổm dưới đất, ghi hết các số liệu vào cuốn sổ, đồng thời cũng truyền đạt một số thông tin quan trọng cho Hạ Dương, Hạ Dương lại phản hồi những kết luận có được trong máy tính cho cô, hai người phối hợp rất nhịp nhàng.
Đột nhiên Hạ Dương ghé sát vào tai cô nói: “Không ngờ sự cố lần này lại kinh động đến tại của giám đốc mua sắm của Micro”.
Chung Lăng dừng tay, nhìn theo hướng Hạ Dương đang ngó, trước cửa phòng sạch, có một người đàn ông chừng trên dưới ba mươi tuổi đang đứng, mũi diều hâu, ánh mắt sắc lạnh.
Dường như nhiệt độ xung quanh anh ta cũng giảm đi mây độ, Chung Lăng ác khẩu nói: “Gã kia hoặc là bị táo bón kinh niên, hoặc là dây thần kinh trên mặt bị làm sao đó”.
Chung Lăng bình thản liếc anh chàng một cái: “Có gì là đáng cười đâu”.
Hạ Dương thôi không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Đúng là không có gì đáng cười, chẳng qua vì thấy hiếm khi cô khôi hài như vậy, tôi phải cổ vũ chứ”.
“Anh đừng có bẻm mép nữa, có thể nhận thấy anh chàng giám đốc kia rất không hài lòng vói anh.”
“E rằng anh ta không hài lòng với cả tập đoàn Hiển Dịch chứ không phải chỉ một mình tôi đâu.” Hạ Dương mỉm cười, nhưng cũng không giấu nổi vẻ lo lắng.
Chung Lăng lại nhìn ra phía ngoài, phát hiện thấy người đó đã bỏ đi.
Vì sự cố giông như lần trước nên Hạ Dương đã nhanh chóng tìm ra vấn đề, sau khi điều chỉnh lại, thiết bị hoạt động trở lại bình thường.
Sau khi ký tên trên giấy bảo trì, dường như ông Triệu muốn nói gì đó vớỉ Hạ Dương, nhưng ngập ngừng một lát lại thôi.
Sau khi lên xe, Hạ Dương hỏi: “Tôi về công ty, còn cô thì sao?”
“Chúng ta cùng chung ý nghĩ đấy, mau lên thôi.” Chung Lăng muốn liên hệ ngay với tổng công ty, báo cáo tình hình cụ thể, mặc dù nói hiện tại vẫn chưa có công ty nào tố cáo sự cố của thiết bị, nhưng hàng loạt vấn đề xảy ra ở công ty Micro đã đủ để phải đề cao cảnh giác.
Luân Đôn và Thượng Hải chênh lệch nhau tám tiếng đồng hồ, bây giờ đang là ba giờ chiều bên đó, Chung Lăng nối mạng và nói chuyện qua màn hình với Johnson.
Đầu tiên cô tường thuật lại khái quát tình hình sự cố xảy ra liên tục trong những ngày qua tại công ty Micro, thực ra hôm qua cô đã báo cáo nội dung cho trụ sở chính, nhưng rõ r