Ai ngờ Quách Chỉ Quân lại chuyển ngay sang chủ đề khác, cười rất ranh mãnh: Nghe nói hôm nay cậu đưa bác sĩ Tống Minh Chí đi làm hả?
Lăng Lăng: Thông tin nhanh nhạy thật, nhưng không chính xác, gã phóng viên Lâm Sâm làm ăn vớ vẩn quá.
Thích nghe chuyện người khác vốn là bản tính của phụ nữ, Chỉ Quân cũng không nằm ngoài số đó, cô giục giã: Kể nghe xem nào.
Đúng lúc này Chung Lăng thấy có email mới, mở ra xem thì hóa ra là thư của Johnson ở trụ sở chính tại Anh, cô không còn thời gian tán gẫu với Chỉ Quân nữa mà vội vàng tắt khung chat.
Lá thư dùng những ngôn từ rất gay gắt để bày tỏ sự thất vọng đối với việc Chung Lăng sau khi về chi nhánh Thượng Hải không hề có thành tích gì nổi bật, tuy nhiên vẫn khẳng định năng lực của cô, hy vọng cô có thể đưa ra một bản kế hoạch marketing xuất sắc trong thời gian ngắn nhất.
Chung Lăng chăm chú đọc mấy lẩn, cuối cùng thở dài thườn thượt.
Cô về Thượng Hải chưa đầy một tháng, các đồng nghiệp ở bộ phận thị trường lại rất không nhiệt tình hợp tác, trong bối cảnh này, xác suất để gặt hái thành tích gần như là con số không. Cô biết thời gian tổng công ty dành cho cô không còn nhiều, nếu cứ tiếp tục thế này, e rằng sẽ bị điều về sớm. Đây không phải là kết quả mà cô muốn. Cô không muốn quay về đối mặt với Đường Tranh, chắc chắn là vẻ mặt anh ta sẽ thể hiện rõ thông điệp coi thường: Làm sao mà em tồn tại ở đó được. Dĩ nhiên là cô có thể lựa chọn cách từ chức, nhưng cô càng không muốn bị ba cô đánh giá thấp, nghiễm nhiên ép cô quản lý cái doanh nghiệp của gia tộc mà từ nhỏ cô đã không có hứng thú.
Điều khiến Chung Lăng bực bội hơn là, lá thư này còn được gửi cho cả Hướng Huy, như thế chẳng khác gì tát thẳng vào mặt cô một cái.
Chung Lăng ôm đầu, cảm thấy đầu đau như búa bổ.
Quân tử nhất ngôn: Alo, alo.
Lăng Lăng uể oải đáp: Vừa bị ăn chửi đây này.
Quách Chỉ Quân hào hứng hỏi: Ai mà dám to gan lớn mật như vậy ?
Thôi tạm dừng đã nhé, hôm nào ta mời ngươi ăn cơm.
Ok.
Ăn cơm xong, Chung Lăng tiếp tục đau đầu với phương án marketing. Có thể là do cá của nhà hàng phía dưới không được tươi ngon, bụng thấy hơi khó chịu, Chung Lăng phải chạy ra wc mấy lần.
Cũng chính vì lẽ đó, cô đã nghe thấy những điều đáng lẽ không nên nghe.
“Chưa đến tám giờ bà la sát đã có mặt ở công ty, khiến sắc đẹp em thiệt hại ít nhất một tiếng đồng hồ vì thiếu ngủ.” Giọng này hình như là của Lo Lo trực quầy.
“Lần trước bà la sát ép chị ăn đậu phụ thối, báo hại chị về đánh răng ba lần mà vẫn bị chồng chê.”
“Yên tâm đi, cô ta không tồn tại ở đây được lâu đâu.”
“Gì cơ, chị có thông tin nội bộ gì à?”
“Ờ, vô tình chị nghe được điện thoại của sếp Huy, đại loại như cô ta sẽ sớm bị điều về thôi. Mọi người thử nghĩ mà xem, không là cô ta thì còn ai vào đây nữa?” Giọng này Chung Lăng không quen lắm, nhưng theo sự suy đoán của cô, chắc chắn là Tôn Vi, thư ký của Hướng Huy.
“Tuyệt quá, những ngày cực khổ sắp kết thúc rồi.”
Mấy cô nàng đang chuyện trò rôm rả, đột nhiên liền dừng lại, Lo Lo hỏi nhỏ: “Không biết có phải cô nàng nghe thấy không nhỉ?” Cô ta chỉ vào hai căn phòng đang kín cửa.
“Làm sao có chuyện đó.”
Nụ cười khinh miệt hiện trên môi Chung Lăng, vừa định đẩy cửa thì cửa phòng bên cạnh đã bị mở ra trước: “Có gan nói xấu người khác sau lưng thì đừng sợ người khác nghe thấy nhé”.
Mấy người sợ sệt nói: “Giám đốc làm bọn em giật cả mình”.
Thích Đình Đình véo cằm, ánh mắt sâu thẳm: “May mà là đây, đây sẽ không mách lẻo đâu”.
Lo Lo nịnh rất đúng lúc: “Sếp đâu phải là loại người đó, dĩ nhiên là bọn em rất tin tưởng rồi”.
Thích Đình Đình liền cười: “Mau ai về chỗ đó làm việc đi”.
“Tuân lệnh.” Đinh Khiết còn tinh nghịch thè lưỡi.
Sau khi Thích Đình Đình đi, ba người vẫn tiếp tục chuyện trò rôm rả.
Chung Lăng không thể chịu được nữa, liền đẩy cửa bước ra.
Trong tích tắc, tất cả đều lặng im như tờ.
Nụ cười đầy ẩn ý hiện trên môi Chung Lăng: “Nói chuyện vui quá nhỉ, tiếp tục đi chứ”.
“Giám đốc, bọn em…” Lo Lo sợ sệt nói.
“Có ý kiến gì về tôi có thể nói trực tiếp.” Ánh mắt Chung Lăng lộ rõ vẻ sắc lạnh.
Ba người nem nép dạ dạ vâng vâng.
“Lần sau tôi không muốn nghe thấy những lời bình phẩm của mọi người sau lưng đâu đấy.” Giọng Chung Lăng rất kiên quyết.
“Dạ, giám đốc.”
Cuôi cùng ánh mắt lạnh lùng của Chung Lăng liếc vào Tôn Vi: “Chị là thư ký của phó tổng giám đốc, càng cần phải chú ý đến lời ăn tiếng nói của mình”.
Bị chỉ mặt đặt tên, Tôn Vi mặt thoắt đỏ tía tai, không biết phải đáp gì.
“Đề nghị ai vào việc người nấy đi.”
Cả đám như trút được gánh nặng, lao ngay ra ngoài, chỉ mong được mọc hơn người khác thêm đôi chân nữa.
Từ trước tới nay, Chung Lăng không phải là người ghê gớm, người không phạm ta, ta không phạm người; nhưng cô cũng không phải là chú dê con dễ bị bắt nạt, nếu người phạm ta, ta ắt phạm người.
Chỉ Quân nói rất đúng, nếu cậu không thể hiện sự uy nghiêm của cậu thì bọn họ sẽ tưởng cậu là Hello Kitty.
Từ chồng giấy tờ dày cộp, Chung Lăng ngẩng đầu lên, suy nghĩ một lát, cô lấy ra một tập và bước ra khỏi phòng làm việc.
Cô đặt mạnh tập giấy tờ lên bàn làm việc của Lãng Nguyệt, nhân viên bộ phận thị trường, nghiêm giọng nói: “Làm lại bản khác, trước khi hết giờ làm việc nộp cho tôi”.
Lãng Nguyệt nét mặt không hề biểu lộ cảm xúc, nói: “Giám đốc, có vấn đề gì không ạ?”
Chung Lăng lạnh lùng nói: “Giữ nguyên bản kế hoạch của quý trước, không chỉnh sửa gì mà nộp lên ư, cô cũng biết cách làm biếng nhỉ?”
Lãng Nguyệt mặt hơi tái đi, biết mình đuối lý, không dám ho he gì thêm nhưng trong lòng lại không cam tâm tình nguyện, vô cùng hậm hực.
Chung Lăng không đếm xỉa gì đến chị ta nữa, cô quay sang Từ Vinh, cũng là nhân viên bộ phận thị trường, nói: “Tôi cần hợp đồng tiêu thụ của tập đoàn Thuộc Phong năm năm gần đây, phiền anh lấy giúp”.
“Tập đoàn Thuộc Phong…” Từ Vinh ngập ngừng một lát rồi gãi đầu.
“Đó là khách hàng anh phụ trách mà.” Chung Lăng hảo tâm nhắc anh ta.
Trước khi gãi toạc da đầu, cuối cùng Từ Vinh cũng đã nhớ ra: “Sếp à, gần đây chúng ta không có quan hệ nghiệp vụ gì với Thuộc Phong cả”.
Chung Lăng không hề nhượng bộ: “Vậy xin anh cho biết, đang yên đang lành tại sao họ lại dừng hợp tác với chúng ta?”
Sắc mặt Từ Vinh có sự thay đổi rất kín đáo: “Sếp ạ, đây là điều tôi không thể kiểm soát”.
“Ok, tạm thời không thảo luận việc này, anh cung cấp tài liệu cho tôi.” Chung Lăng nói rất cứng rắn.
Từ Vinh đáp với giọng rất khoa trương: “Giám đốc, khối lượng nghiệp vụ của ta với tập đoàn Thuộc Phong vốn không lớn, giờ hà tất gì phải lãng phí thời gian, công sức vào họ?”
Đinh Khiết đã từng bị lĩnh chiêu, thấy vậy liền đưa mắt ra hiệu cho Từ Vinh nhưng anh ta không nhận ra.
Ánh mắt Chung Lăng thoáng hiện lên vẻ khinh miệt và lãnh đạm: “Đừng nói là khách hàng nhỏ, kể cả là khách hàng tiềm ẩn chúng ta cũng phải cố gắng giành lấy”.
Từ Vinh cứng họng, hồi lâu mới bấm bụng nói: “Giám đốc, tôi còn đang dở việc, chị bảo người khác tìm không được à?”
Đinh Khiết len lén kéo ống tay áo Từ Vinh, ra hiệu cho anh ta đừng thoái thác nữa, lúc này anh ta mới phát hiện ra điều gì đó, liền hạ giọng hỏi: “Gì vậy?”
Ánh mắt Chung Lăng sắc lạnh, ném sang phía Đinh Khiết một cái nhìn sắc lẹm, Đinh Khiết lập tức ngoan ngoãn rụt tay về.
“Từ Vinh”, Chung Lăng cười khẩy, bình thản buông một câu: “Nghiệp vụ ở khu vực Hoa Đông mặc dù tôi không quen thuộc bằng anh, nhưng rất tiếc tôi là cấp trên của anh, anh có thể thử nghĩ xem, nếu tôi muốn cho một nhân viên thôi việc, liệu sếp tổng có không nể mặt tôi không?”
Từ Vinh cứng họng, miệng há ra rồi ngậm lại, cuối cùng chậm rãi đáp: “Tôi sẽ tìm cho sếp ngay”.
Chung Lăng dường như đang cười, nhưng ánh mắt không hề để lộ ý cười, cô thờ ơ nói: “Lát nữa mang sang phòng làm việc của tôi”.
Rồi cô quay về phòng, Lãng Nguyệt, Từ Vinh vừa bị trúng đạn liền thầm thì to nhỏ với đám còn lại: “Hôm nay hình như giám đốc ăn nhầm thuốc súng thì phải?”.
Chỉ có Đới Hiểu Lam ghé sát vào bình thản nói: “Cuối cùng hổ đã giương uy”.
Chung Lăng đứng ở góc rẽ thở phào, trước đây cô không bao giờ dùng cấp bậc để o ép người khác, nhưng hiện tại cung đã giương lên, không thể không bắn, nói xong cô lại thấy hối hận, làm như thế liệu có làm tổn thương lòng tự trọng của người ta không nhỉ?
“Hôm nay lửa bốc mạnh nhỉ?” Không biết Hạ Dương từ xó xỉnh nào chui ra, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chăm chú.
Chung Lăng định thần, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh nghe thấy hết rồi hả?”
“Nói lớn như vậy, tường cách âm tốt đến mấy cũng lọt.” Hạ Dương trêu chọc, đáy mắt tĩnh lặng như nước hồ thu.
Chung Lăng cười cười, không nói gì thêm nữa.
Vừa về chỗ ngồi được một lúc thì Từ Vinh cầm bản photo các hợp đồng mà tập đoàn Thuộc Phong ký với tập đoàn Hiển Dịch, đồng thời còn tạ lỗi bằng cách kèm theo cả bản báo cáo tiêu thụ.
Cuối cùng Chung Lăng nở một nụ cười tự đáy lòng: “Cảm ơn anh”. Nhưng cô lập tức nhớ ngay đến lời Tống Minh Chí, liền nghiêm mặt trở lại: “Anh ra làm việc tiếp đi”.
“Vâng, Giám đốc.”
Chung Lăng đang ngồi đối chiếu số liệu thì có người trên MSN đưa ra lời mời kết bạn với cô.
Hạ Dương đi thẳng vào vấn đề, không hề dài dòng: Đối với cấp dưới cô có thể áp dụng biện pháp mạnh, nhưng với người đồng cấp thì sao?
Chung Lăng chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cô hỏi: Anh nghĩ thế nào?
Cô không muốn trở thành kẻ thù của họ đúng không?
Chung Lăng thẳng thắn đáp: Dĩ nhiên là không muốn rồi.
Hạ Dương nói với vẻ đầy ẩn ý: Nếu không muốn làm kẻ thù thì hãy cố gắng trở thành bạn đi.
Có nghĩa là sao?
Ba bữa cơm
Hả? Chung Lăng ngẩn người.
Nợ tôi ba bữa cơm. Hạ Dương tươi tỉnh nói.
Anh…đúng là cái thùng nước gạo. Chung Lăng nghiến răng nói.
Hạ Dương không giấu nổi nụ cười: Thế tức là cô đồng ý rồi đúng không?
Ok. Chung Lăng giận mình vì luôn sập bẫy anh ta mà không hề hay biết.
Ờ, thôi không cần chọn ngày đâu, ngay tối hôm nay đi. Hạ Dương cười cười.
Chung Lăng nhướn mày: Cứ theo ý anh.
Đi đâu tùy cô quyết định, giờ tôi phải đến chỗ khách hang, nếu không có gì bất thường thì trước sáu giờ sẽ về.
OK. Chung Lăng bực bội nghĩ, hắn ta lại điều khiển mình như trợ lý của hắn.
Chung Lăng đã xa Thượng Hải nhiều năm, thực sự không thông thạo môi trường xung quanh, đành phải gọi điện thoại cho Chỉ Quân.
“Chỉ Quân, cậu có biết phía Tây đường Nam Kinh có nhà hàng nào ổn ổn không?”
Chỉ Quân ngẫm nghĩ một lát, hỏi: “Cậu thích ăn món kiểu gì? Món ăn Quảng Đông, Thượng Hải, Đông Bắc hay Tứ Xuyên?”
“Tứ Xuyên đi.” Chung Lăng đáp
“Dĩ nhiên lựa chọn đầu tiên phải là nhà hàng Tần Hương Hội rồi, nhưng phải đặt trước hai tuần, cậu đi bây giờ thì ít nhất phải xếp hàng ba tiếng đồng hồ.” Nói đến chuyện ăn uống Chỉ Quân sành hơn bất kỳ ai.
Nghe thấy thế Chung Lăng đã mất hứng: “Đổi nhà hàng khác đi”.