người kỳ lạ đó! Em đã nói mà người đó trông không bình thường, sao anh không phát hiện ra chứ? Anh ta vốn định làm cái gì? Tống tiền sao? Không có giá trị mà.”
“Chắc là nhàn rỗi.”
“Thật đáng ghét.”
“Đúng thế, đúng là một người đáng ghét.”
Sau này Hòa Hòa phát hiện một vết thâm đen ở trên chân anh, đã sưng rất to, vô cùng đau lòng: “Sao lại thế này? Thật là quá không cẩn thận.”
Cô chỉ lo nặn và chườm nóng giúp anh, cho đến rất lâu sau đó mới nghĩ ra, bản thân mình hình như đã bị bán đi rồi, hơn nữa kháng nghị vô hiệu. Lời kết
Hôn sự của Trịnh Hài và Hòa Hòa làm rất nhanh chóng và đơn giản, chỉ mời bạn bè và người thân quan trọng nhất, nhưng Hòa Hòa vẫn cảm thấy hình thức quá long trọng, thật ra cô hy vọng nhất là cô và Trịnh Hài lén lút đăng ký là được, chỉ là cô không có quyền phát ngôn trong vấn đề này. Cô lo lắng nhất là về phía mẹ lại không nói gì, đối với Trịnh Hài cũng vẫn ôn hòa khách khí như trước.
Bất ngờ nhất là trước hôn lễ nhận được một túi lớn của Dương Úy Kỳ, bên trong có một chiếc váy cưới thủ công vô cùng tinh xảo, chính là bức hình mà Hòa Hòa tự tay thiết kế. Trên tờ giấy Dương Úy Kỳ viết, bộ váy này là dựa vào số đo của Hòa Hòa mà làm, coi như là quà đáp trả Hòa Hòa tặng cô chuỗi dây, nhưng Hòa Hòa vẫn nợ cô một bộ ảnh thiết kế. Trong lòng Hòa Hòa thoải mái hơn rất nhiều, cô từng hỏi Trịnh Hài, cô gái tốt như vậy, lại từ bỏ như thế, có cảm thấy hối tiếc không.
Trịnh Hài nói nửa giả nửa thật, bởi vì quá tốt, cho nên đáng được một người đối đãi với cô ấy thật lòng hơn. Ít nhất bản thân anh, kết hợp với Tiêu Hòa Hòa là đủ rồi. Do đó buổi tối, anh bị Tiêu Hòa Hòa đang phẫn nộ ngược đãi. Cái cần lo vẫn phải lo, cho nên Hòa Hòa theo kế hoạch của Trịnh Hài đi học, nhưng nơi cô đi rất gần, là một trường cao đẳng ở thành phố bên cạnh, khí hậu tương tự, văn hóa tương tự, khoảng cách cũng gần, mỗi tuần hoặc là Hòa Hòa quay về, hoặc là Trịnh Hài đến đó thăm cô. Thật ra Trịnh Hài cũng thường vào nửa đêm không phải là cuối tuần, đem theo một chút men say bất ngờ xuất hiện trước mặt cô. Lái xe Tiểu Vương nhẫn nại giải thích nói, Trịnh Hài uống hơi nhiều, vô cùng nhớ cô, do đó ngồi ba tiếng trên xe đến thăm cô. Lúc đầu Hòa Hòa ở trường. Mùa xuân, căn nhà nhỏ như trong cổ tích đó quả nhiên leo đầy màu xanh, lại rất gần trường, cho nên Hòa Hòa chuyển về đó ở. Trịnh Hài mời một người phụ nữ trung tuổi đến chăm sóc cô, ở cùng Hòa Hòa còn có con mèo Tiểu Bảo càng ngày càng béo càng ngày càng lười và hành vi càng ngày càng giống một con chó. Mỗi lần khi Trịnh Hài đến, nó vừa vẫy đuôi vừa lăn qua lăn lại, hoàn toàn quên mất ai cho nó ăn, tắm cho nó, may quần áo đẹp, làm đồ chơi thú vị, càng quên mất bản thân mình là một con mèo. Lúc Vi Chi Huyền đến văn phòng Trịnh Hài lấy tài liệu, Trịnh Hài đang xem mấy bức ảnh, cân nhắc có nên bỏ vào máy hủy giấy không. Vi Chi Huyền nói: “Nếu anh không cần, thì tặng tôi đi. Bức ảnh này chụp đẹp quá. Người bạn học đó của tôi vì không thể dùng mấy tấm đó tham gia triển lãm mà vô cùng đau lòng. Cậu ấy nói đây là tổ tác phẩm cậu ấy hài lòng nhất trong mấy năm gần đây.” Trong bức ảnh Trịnh Hài và Hòa Hòa đang lăn qua lăn lại trên mặt cát. Trịnh Hài nhìn cười cười, lại cất mấy bức ảnh đó vào ngăn bàn: “Quả thật kỹ thuật chụp ảnh rất tốt, chỉ là khả năng ứng biến quá kém. Lúc đó rất muốn mời anh ta chụp ảnh kết hôn, lại lo lắng bị Hòa Hòa nhận ra sẽ phát điên.” “Người đó là dân chuyên nghiệp, lại không phải là xuất thân paparazi hay là phóng viên chuyên tìm hiểu chuyện đời tư. Cậu ấy nghi ngờ tôi muốn làm việc xấu, suy nghĩ hai ngày mới đồng ý. Hơn nữa chụp đẹp là quan trọng nhất, đối diện với cảnh tượng đẹp như vậy, lòng dạ cứng hơn nữa cũng sẽ mềm đi, làm sao nhẫn tâm tách rời hai người trong cảnh chứ.”
“Nghe ra hình như cũng có lý. Tóm lại cảm ơn cô. Còn cả lần này mật thám ở chỗ ba tôi bị cô lợi dụng nữa, nhớ tìm cách nào đó cảm ơn anh ta một chút. Tuần này tôi đến chỗ Hòa Hòa trước một hôm, có việc gấp gọi vào điện thoại kia của tôi.” Hòa Hòa vừa tìm tài liệu vừa chat với Đinh Đinh và Nhắm Nhiếm ở thư viện điện tử. Hòa Hòa: “Cuối tuần này các cậu đến thăm tớ hả? Cây cột buồm tớ trồng đã nở hoa rồi.” Đinh Đinh: “Hôm khác đi, cuối tuần là ngày đoàn tụ của cậu, chúng tớ không làm cột đèn điện.” Nhắm Nhiếm: “Tối qua tớ tham gia một bữa tiêc, nghe trộm được tin đồn có liên quan đến anh Trịnh Hài, cười chết mất.” Hòa Hòa: “……” Nhắm Nhiếm: “Bây giờ anh ấy rất ít khi tham gia tiệc kiểu ấy, cuối tuần luôn không thấy đâu. Có người nghi ngờ cơ thể anh ấy có bệnh, cuối tuần đều ra ngoài chữa bệnh, nghi ngờ hôn sự của anh ấy vì thế mà hủy bỏ. Huống hồ bây giờ anh ấy không có bất cứ bạn gái nào.” Đinh Đinh: “Cũng có lời đồn nói anh ấy là cái đó…..cái đó ấy, nhưng mọi người không phán đoán được anh ấy rốt cuộc là công hay là thụ.” Hòa Hòa: “……..” Đối diện với Hòa Hòa, là một nam sinh khoa mỹ thuật tuấn tú lại nho nhã thường ngẩng đầu lên lén lút quan sát Hòa Hòa. Dùng chuột vẽ hình cô trên màn hình. Thanh tú biết bao, cô gái đáng yêu lại thanh nhã, ngũ quan tinh tế, làn da trắng nõn, giọng nói ôn hòa, nụ cười dịu dàng ngọt ngào, trang điểm thanh thoát lại mộc mạc, khuôn mặt to bằng bàn tay có sự trong sáng của thiếu nữ và sự thùy mị của người phụ nữ trưởng thành. Cả cơ thể giống như là cơn gió xuân khiến người ta say đắm, như bông hoa mùa xuân tỏa hương mê người, hơn nữa còn hơi thần bí. Tại sao có một số người nói cô ấy được một ông già bao chứ? Vì cô ấy đi xe mui trần đi học, sống tại một ngôi biệt thự nhỏ ven biển xinh đẹp, còn có một nữ quản gia là huấn luyện viên võ thuật giải ngũ cùng với một con mèo ngạo mạn loại quý hiếm? Nhưng xung quanh cô vốn không nhìn ra một chút bóng dáng của cô gái hám tiền, hoặc là người ta vốn dĩ chính là con gái nhà giàu cũng nên. Được thôi anh thừa nhận, mấy tin tức trên là anh đi theo cô mấy ngày mới thu thập được, hơn nữa vì thế mà suýt nữa bị bà quản gia ghê gớm đánh cho, lại suýt nữa bị con mèo quái lạ cào rách mặt.
Không được, nếu công chúa của anh thật sự là bị nhốt trong tòa thành, vậy anh nhất định sẽ làm hiệp sỹ dũng cảm, cứu cô ra khỏi nước sôi lửa bỏng. Chỉ là, trông cô dường như không có một chút dáng vẻ gặp khó khăn, hàng ngày đều hoạt bát, tươi tắn lại vui vẻ. Khiến anh chán nản nhất là, hai người cùng học với nhau 24 môn, anh cũng chủ động làm quen với cô 12 lần, nhưng bây giờ mỗi lần cô thấy anh, nụ cười giành cho anh cũng chẳng khác gì người khác, hơn nữa không hề nhớ được tên anh. Hòa Hòa không hề phát hiện ra thu dọn đồ đạc rời đi, chàng trai trong sáng ấy mất đi người mẫu, cũng xoa xoa đầu, ủ rũ chuẩn bị về kí túc xá. Anh nhìn theo cái bóng hoạt bát yểu điệu trước mặt cho đến tận lúc ra khỏi thư viện, dần dần cách xa anh. Nhưng ông trời hình như chê anh vẫn chưa đủ ngã lòng vậy, liền khiến khi anh quay người lại, thấy nữ thần anh yêu thầm bỗng nhiên bay như con chim nhỏ lao vào vòng tay một người con trai. Thói hư tật xấu nhân loại của anh nói cho anh biết, anh đố kỵ một cách hoành tráng. Cho dù yêu thầm cô gái này, hy vọng cô sống hạnh phúc, nhưng lúc này anh thà rằng người đàn ông ấy là một chú hói đầu trung niên lùn một mẩu, xấu xí không chịu nổi, khí chất bỉ ổi. Nhưng cho dù ở khoảng cách xa như vậy, anh cũng có thể rõ ràng nhìn thấy người đó trẻ trung tuấn tú, tràn đầy phong độ, khí chất tao nhã, cây ngọc đón gió. Trái tim anh vỡ thành hàng ngàn ngôi sao trên trời. “Sao hôm nay lại đến?” “Ngày mai đúng lúc có chút việc phải làm. Tối nay em bận sao?” “Không có việc gì, chỉ là muốn về nhà xem truyền hình trực tiếp lễ trao giải. Sao không báo trước cho em? Lần đầu tiên anh đến trường tìm em đó.” “Tập kích bất ngờ, xem em có làm việc xấu không.” “Hứ.” Bàn tay Hòa Hòa ôm lấy eo anh véo anh thật mạnh một cái. Lúc này rừng cây nhỏ trong vườn trường chẳng có mấy người, Hòa Hòa vùi đầu vào vòng tay anh ôm lấy eo anh vừa nghịch ngợm vừa đi.
“Hòa Hòa” “Ồ?” “Anh chàng sau lưng là ai? Em nợ người ta tiền? Vẻ mặt nhìn em như sắp khóc ấy.” Hòa Hòa nhanh chóng liếc nhìn qua kẽ cánh tay anh: “Một bạn học nam, hình như rất có hứng thú với chuyện của em, theo dõi em. Nghe nói mấy ngày trước cậu ta còn đánh nhau vì em.” “Trở nên được hoan nghênh như vậy sao? Anh sắp xếp một người chuyên đưa đón em nhé.” “Vẫn ổn mà, bây giờ đồn thổi em là một cô tình nhân nhỏ được một ông già giàu có bao, hơn nữa ông già đó rất có thế lực, cho nên họ rất khách khí vơi em. Nhưng em nghi ngờ từ tuần sau họ sẽ nói em giấu ông chủ lén lút nuôi công tử bột.” “Nếu không quen, thì đổi một nơi khác. Cuối năm anh sẽ đón em về nhà.” “Để em học nốt đi, sau này có thể lấy bằng đi lừa người khác, giả vờ tri thức.” Trong lòng Hòa Hòa đang nghĩ, ai thèm quay về chứ, bị quản đi quản lại, không có quyền tự chủ và quyền phát ngôn, lại phải đối mặt với rất nhiều người và việc không thích. Ở đây tốt biết bao, tự tại lại thong dong. Bởi vì ở bên nhau ít xa nhau nhiều, cho nên Trịnh Hài vô cùng yêu chiều cô, mà đám người nhà đó của Trịnh Hài cảm thấy oan ức cho Hòa Hòa, cũng vô cùng bảo vệ cô, hỏi han ân cần. Thật ra một tuần ít nhất cô có thể gặp Trịnh Hài hai ngày, rất lâu trước đây cũng là tần suất này. Ngoài việc anh gần gũi hơn chút, những thứ khác không thay đổi gì mấy. Trịnh Hài nghĩ lại là một phương án khác. Một năm cũng được hai năm cũng được, anh hà tất không rộng rãi chút, đến lúc đó khiến Hòa Hòa mang thai, cô không muốn về nhà cũng phải về. Hai người mỗi người trù tính chuyện xấu riêng, đi qua một cây cầu đá cẩm thạch, ở giữa cầu, một đôi yêu nhau đang cãi nhau, rất lớn tiếng. Cô gái nói: “Tôi đã không yêu anh nữa rồi! Anh buông tha cho tôi đi!” Chàng trai nói: “Anh yêu em chẳng lẽ có tội sao? Xin em cho anh một cơ hội nữa!” Cô gái nói: “Xin anh đừng ép tôi!” Chàng trai nói: “Là em đang ép anh, ép anh nhảy xuống từ đây!” Hòa Hòa nghe thấy buồn nôn, thò người ra nhìn nhìn trên cầu: “Từ đây nhảy xuống có thể ngã chết người sao?” “Không thể, ngay cả chân cũng không ngã gẫy được. Hai người này là ở đoàn kịch à, diễn tập tiết mục?” “Ừ, có thể. Đợt trước hai người họ ngày ngày luyện tập ôm nhau trên cầu này, luyện tập mấy tuần liền.” Hòa Hòa cười hì hì nói, “Anh hình như chưa từng nói với em câu đó.” “Câu nào?” “Anh yêu em ấy.” “Anh cũng thế.” “Anh giảo hoạt quá. Như thế không tính.” Hòa Hòa quấn lấy kéo tay Trịnh Hài đi, lúc đi qua đôi yêu nhau tiếp tục lằng nhằng đó, kéo kéo lôi lôi anh xuống cầu, ánh mặt trời màu vàng in xuống mặt cầu hình bóng đan xen vào nhau của hai người.