Trịnh Hài và Dương Úy Kỳ hoàn thành từng bước công việc chuẩn bị hôn sự, váy đính hôn, chụp ảnh, chuẩn bị đồ dùng kết hôn. Đa phần là Dương Úy Kỳ sắp xếp, Trịnh Hài ủy quyền hoàn toàn
Ngày chụp ảnh cưới đúng vào ngày trời hửng nắng sau trận tuyết rơi, lúc chụp ngoại cảnh chọn một trang viên ở ngoại ô, bốn bề đều là màu bạc và trắng, ánh nắng chiếu xuống từ tầng mây, chiếu vào áng sáng bạc của tuyết lấp lánh, đẹp lạ thường.
Hôm đó Dương Úy Kỳ chỉ lo lắng bệnh cảm cúm mãi không khỏi của Trịnh Hài sẽ nặng thêm, mỗi lần chụp xong một bộ ảnh không lo lắng đến bản thân mình quần áo mỏng mang liền mặc áo cho anh trước. Trịnh Hài lại đặc biệt phối hợp, vô cùng nhẫn nại, nghe theo sự sắp xếp của người chụp ảnh, nụ cười từ thế hợp lý, mấy vị trợ lý cứ ngưỡng mộ mãi không thôi, thầm khen từ lúc vào ngành đến giờ đây là đôi đẹp nhất hợp nhất, dung mạo đẹp, khí chất tuyệt vời, càng khó hơn đó là tôn trọng nhau như khách. Ngay cả người chụp ảnh cũng khen họ vô cùng nhập vai.
Dương Úy Kỳ lật album ảnh, thỉnh thoảng than thở.
Trịnh Hài hỏi: “Chụp không đẹp sao? Anh cảm thấy cũng không tồi.” Thật ra anh cũng chỉ xem lướt qua mấy cái.
“Không phải, là chụp quá đẹp, dường như mỗi tấm ảnh đều không thể tìm ra lỗi nào, hoàn mỹ đến mức không chân thật.” Ảnh chụp quả thật rất lý tưởng, mấy trăm bức, dường như đều không cần xóa đi, mỗi bức đều có thể dùng. Đặc biệt là mấy bức ngoại cảnh trên tuyết, vô cùng mộng ảo.
“Con gái bọn em thật kỳ lạ, chụp không đẹp không thoải mái, chụp đẹp lại nghĩ lung tung.”
“Đúng thế, có lẽ là em hơi có khủng hoảng hôn nhân. Anh không có sao?”
Trịnh Hài khựng lại một lát: “Chắc là không có.”
“Haizz, không xem nữa. Anh có cần tham khảo chút ý kiến về váy cưới và lễ phục của em không?” Dương Úy Kỳ đưa ra một đống thiết kế váy cưới, “Anh cảm thấy kiểu nào đẹp?”
Trịnh Hài tùy tiện lật lật: “Đều đẹp.”
“Xin anh đừng qua loa như vậy.”
Trịnh Hài nhanh chóng lật một lướt đống ảnh đó, rút là một tấm: “Kiểu này tương đối thuận mắt.”
Dương Úy Kỳ nhận lấy xem xem, cười lên: “Thật trùng hợp, em cũng thích kiểu này. Hòa Hòa còn nói, anh nhất định không thích thiết kế của cô ấy.”
“Ai?”
“Hòa Hòa ấy. Lần trước em gặp cô ấy, cô ấy đang vẽ tranh minh họa cho lũ trẻ ở viện phúc lợi, đều là những cô gái mặc lễ phục, vẽ rất đẹp, em xin cô ấy mấy bức photo lại về tham khảo, kết quả là cô ấy rất nghiêm túc vẽ lại cho em một bộ lễ phục đã qua chỉnh sửa.”
Trịnh Hài đờ đẫn một lát nói: “Không phải là muốn đến Paris đặt lễ phục sao?”
“Yêu tổ quốc, ngăn chặn hàng Pháp.” Dương Úy Kỳ tiếp tục lật đống ảnh, “Thiết kế của những người nổi tiếng nhìn nhiều rồi ngược lại thấy nhàm chán, em muốn thay đổi phong cách. Anh xem bộ mà tự em thiết kế có đẹp không?” Cô lại đưa ra một tấm.
“Ồ, cũng không tồi.”
Dương Úy Kỳ phì cười mấy tiếng: “Nói dối.”
“Paris không mua, vậy váy cưới Milan có phải cũng không tồi không? Hôm khác anh đưa em đi nhé.”
“Sao bỗng nhiên lại tích cực thế hả? Anh đối với việc chuẩn bị hôn lễ này luôn không có hứng thú gì.”
“Thôi vậy, tùy em.”
Lúc Sầm Thế đến thành phố Y họp 3 ngày, Hòa Hòa tiện đi theo xe quay lại lấy mấy đồ.
Kế hoạch của cô là tết xong sẽ đi thành phố C. Cô muốn thay đổi không khí một chút, ở bên đó làm việc một thời gian, hoặc là tiếp tục học.
Vốn dĩ muốn ở cạnh mẹ thêm ít ngày nữa, nhưng không có cách nào thích ứng được khí hậu lục địa ở thành phố A. Mấy tháng nay cô sống rất khó khăn, chảy máu cam, đờm họng phát tác, mũi khô mất nước, còn bị thương vì lạnh một lần…….chỉ là khoảng cách mấy trăm km mà thôi, bao nhiêu năm rồi cô cũng chưa điều chỉnh được.
Hòa Hòa là một người rất khó thích ứng được với sự thay đổi, ngay cả đi du lịch 3 ngày ở tỉnh bên cạnh, cũng không quen được với thủy thổ.
Nhưng thành phố C phải đi qua mấy tỉnh đó cũng là thành phố ven biển, cô từng học ở đó, ở đó có rất nhiều bạn học cũ, sau tết Sầm Thế cũng sẽ kết thúc công việc ở tỉnh này,quay trở lại nơi đó. Cho nên Hòa Hòa cho rằng cô ở đó nhất định sẽ không cô độc. Mà mẹ của Hòa Hòa cũng không ngăn cản quyết định của cô.
Lần nay cô rút ra được bài học kinh nghiệm, hễ đến nơi là gọi điện cho Trịnh Hài, kết quả là được thông báo cho biết anh đang đi công tác ở nơi khác, nhưng rất nhanh sẽ quay lại.
Ngày hôm sau, Hòa Hòa và Sầm Thế sau khi ăn cơm tối xong, đưa anh đi siêu thị mua quần áo.
“Trưa mai anh trai em mời hai chúng ta ăn cơm.”
Sầm Thế xoa cằm: “Không đi được không?”
“Đợi qua tết, chúng ta đến thành phố C, anh sẽ được giải phóng. Bây giờ làm người tốt thì làm đến cùng đi.”
“Thật ra anh rất thích cảm giác bị trói buộc.” Sầm Thế vẻ mặt tươi cười: “Này, em thật sự không cân nhắc kịch giả thành thật sao?”
“Không phải anh lại có bạn gái mới rồi sao? Làm như em không biết ấy.”
“Ồ, đó là bạn gái cũ. Sao hả? Ghen à?”
“Hứ, tưởng ai cũng thích anh chắc.”
Sầm Thế rất kén chọn, hai người đi một tiếng đồng hồ cũng không mua được một cái áo nào. Sầm Thế tìm chuyện để nói: “Anh ta hôm nay quay về rồi.”
“Em biết, anh ấy sau khi quay về có gọi điện cho em, vốn dĩ bữa cơm vào ngày hôm nay, em nói em có hẹn với anh, cho nên đổi thành ngày mai.”
“Không ngờ em vì anh mà cho Trịnh công tử leo cây sao? Anh thật sự cảm thấy vinh hạnh không có gì sánh bằng.”
“Xin anh đừng tự mình ngây ngất như thế. Anh ấy hôm nay mới đi công tác về, buổi tối nên gặp mặt vợ sắp cưới mới đúng, em không muốn làm cái vật cản đường.”
“Thật là cô em gái nhỏ thấu tình đạt lý, nếu anh là anh trai em, anh cũng sẽ yêu em chết đi được.”
“Ấy, sao anh biết hôm nay anh ấy quay lại?” Hòa Hòa chuyển đề tài.
“Một lời khó nói hết. Ôi chao, một lời khó nói hết, không nói cũng được.”
Hôm nay Sầm Thế hơi đen đủi. Tuy anh không phục Trịnh Hài, nhưng lại rất sợ anh ta, rất mong vĩnh viễn cũng không cần gặp anh ta mới được. Nhưng anh và Trịnh Hài luôn rất có duyên, ví dụ như mấy tiếng trước.
Hội nghị năm mà Sầm Thế tham gia chọn tổ chức ở một khách sạn ngắm cảnh lớn. Họp xong, mới ăn nửa bữa cơm, anh đang bàn chút chuyện với một người cùng ngành ở tầng ngắm cảnh trên cùng.
Theo lý mà nói Trịnh Hài xưa nay hành sự khiêm tốn, hành tung khó đoán, sẽ rất khó gặp phải mới đúng, kết quả là trong thời gian ngắn như vậy, lại cũng có thể gặp anh ta, Sầm Thế cảm thấy hôm nay nên đi mua xổ số.
Nguy hiểm đó là, người đồng nghiệp đó của anh là nữ, hơn nữa chính là người mà Hòa Hòa nhắc đến, bạn gái cũ của anh. Lúc đó họ đang kéo kéo lôi lôi, cô gái đó hùng hổ dọa người nói: “Sầm Thế anh nói rõ ràng đi, anh rốt cuộc là có ý gì?”
Mấy ngày trước Sầm Thế và cô ta tình cờ gặp lại, hai người lại có chút dây dưa, do đó cô gái đó tình cũ lại cháy lên, còn Sầm Thế lại không lạnh không nóng lạt mềm buộc chặt dồn ép cô ta.
Cô gái mạnh mẽ đó nấc nghẹn nói: “Anh không thể đối xử với em như thế.”
Anh lấy lấy giọng, đang muốn khuyên cô mấy câu, bỗng nhiên nghe có người nói vô cùng khách sáo: “Làm phiền cho đi qua.” Hòa ra là trong lúc đang dây dưa liền họ đứng chắn ở cửa.
Sầm Thế nói xin lỗi một tiếng, kéo cô gái đó tránh ra một bên. Tình cảnh trước mắt xem ra không được nho nhã, nhưng chắc cũng không gây ảnh hưởng đến tâm trạng khách hàng lên cao ngắm cảnh. Kỳ lạ, rõ ràng không cảm thấy ở đây có người.
Chỉ là, giọng nói lúc nãy, tuy có mấy phần khàn khàn, nhưng lại đem theo sự quen thuộc.
Lúc anh ngẩng đầu lên, chắc là mặt mình hơi tái xanh đi. Vị khách xin đi qua đó, lại là Trịnh Hài sắc mặt tuy trắng bệch khí sắc không tốt nhưng vẫn vô cùng phong độ! Thậm chí lúc Trịnh Hài rời đi còn nói với họ một câu: “Cảm ơn nhiều.”
Cuộc đời ở đâu mà không gặp mặt chứ.
Tay không đi về ít nhiều cũng có chút không can tâm. Lúc đi xuống dưới lầu đi qua một khu hàng hiệu mới mở, mắt Hòa Hòa sáng lên, kéo kéo gấu áo Sầm Thế nói: “Hay là em tặng anh một chiếc áo sơ mi nhé, lần trước nói rồi phải đền cho anh.”
Một tuần trước Hòa Hòa đổ cả một cốc café vào áo sơ mi của Sầm Thế. Sầm Thế nghiến răng nói đó là chiếc áo sơ mi đắt nhất của anh.
Sầm Thế nói: “Đùa mà cũng coi là thật hả.” Anh nhìn cái nhãn hiệu mà Hòa Hòa chỉ, kinh ngạc nói: “Cô nương, mấy năm nay em không đơn giản nhỉ, lại biết cái nhãn hiệu cao cấp lại nhã nhặn như vậy? Nhãn hiệu này mới du nhập vào trong nước.”
“Mau chọn đi, đừng ưỡn ẹo nữa. Hình như em vẫn chưa từng tặng anh quà gì.”
“Đợi lúc nào anh biến thành cao cấp như vậy giống anh trai Trịnh Hài của em, em tặng anh nhãn hiệu này cũng chưa muộn. Chúng ta mua hãng khác đi.”
“Không muốn thì thôi, quá thời gian thì không chờ nữa.”
“Em lật mặt còn nhanh hơn lật sách. Được rồi, được lợi ai chê chứ, cho em một cơ hội.”
Kết quả là quả thật oan gia ngõ hẹp, ông trời lại chứng minh thêm một lần nữa Sầm Thế và Trịnh Hài quá là có duyên.
Quầy kinh doanh đó rất lớn, lúc Hòa Hòa và Sầm Thế chọn màu áo sơ mi, ở một bên khác Dương Úy Kỳ và Trịnh Hài xách hai chiếc túi giấy đi qua đây.
Dương Úy Kỳ nói: “Hôm này toàn mua đồ của em, anh không có đồ gì muốn mua sao?”
“Chẳng có gì thích cả, cũng không thiếu gì hết.”
Dương Úy Kỳ thấy quầy hàng đó rất vui mừng: “Anh xem, ở đây quả nhiên có bán. Anh thích hãng này đúng không, em nhớ trong tủ của anh ít nhất có 2 cái áo sơ mi nhãn hiệu này.”
“Lúc anh xa nhà đi học chiếc áo sơ mi đầu tiên mua là của hãng này, sau này mặc quen rồi. Cũng chẳng phải là thích.”
Dương Úy Kỳ nhẹ nhàng nắm nắm cánh tay anh: “Niềm vui trong cuộc đời anh thật ít. Mua một chiếc ca vat được không?”
“Tùy em.”
Anh bị Dương Úy Kỳ kéo đến trước giá ca vat, hỏi anh cái nào đẹp, anh lắc đầu. Cô đành chỉ từng cái cho anh, Trịnh Hài hoặc là nói “cũng được”, hoặc là nói “bình thường”, kết quả Dương Úy Kỳ lấy hết mấy cái anh bảo “cũng được” đó xuống, nói với phục vụ: “Gói hết vào.”
Trịnh Hài không kìm được cười: “Có phải là em học theo bộ phim nhàm chán đó không. Mấy thứ đồ đó thật hại người.”
Dương Úy Kỳ cũng cười: “Vui mà, hóa ra anh cũng xem bộ phim nhàm chán đó. ” Cô kéo lại bàn tay đang đưa ra chiếc thẻ tín dụng của Trịnh Hài, “Cái này để em, coi như em tặng anh.”
“Tiền của ai mà chẳng giống nhau, có cần phân rõ ràng như vậy không?”
“Đương nhiên là không giống nhau. Bây giờ vẫn không giống nhau mà.” Dương Úy Kỳ kiên quyết.
Lúc họ chuyển đến một bên khác, liền hiệp lộ tương phùng với một đôi khác.
Dương Úy Kỳ nhìn nhìn Trịnh Hài tâm trạng hơi không ổn định những sắc mặt lại cố chịu đựng, lại nhìn nhìn Hòa Hòa, chủ động đưa ra ý kiến: “Đứng ở đây nói chuyện không tiện lắm, chúng ta lên lầu uống trà được không?”
Trên lầu là một quán trà theo phong cách phương Tây nho nhã. Hay người đàn ông không có tiếng nói chung gì, miễn cười hàn huyên vài câu liền cùng nhau im lặng, chỉ còn lại hai cô gái đang tán gẫu. Hai cô gái nói từ buổi biểu diễn của Châu Kiệt Luân nói đến luật bảo vệ trẻ vị thành niên, bởi vì hai người đàn ông từ đầu đến cuối không tham gia vào chủ đề, hai người bọn họ cũng dần dần ngừng lại.
Trịnh Hài bắt đầu ho. Hòa Hòa hỏi: “Tháng trước em nghe chú