“Không biết có đáng hay không, nhưng không hối hận.”
Người đàn ông nói không hối hận đã mang theo người phụ nữ anh ta yêu về vùng Canaan truyền thuyết.
Chỉ còn lại một mình cô tự lái xe, vẫn đang vùng vẫy trong hành trình tìm kiếm.
Quốc lộ 66 hoang vắng hơn cô tưởng. Không phải hoang vu vì không có gì, mà là loại cảnh còn người mất sau khi sự phồn hoa bị suy thoái.
Trạm xăng dầu kiểu cũ, khách sạn bằng gỗ với lớp sơn đã phai. Đèn neon trước cửa khách sạn mang vẻ ảm đảm, có thể nhìn thấy cả lớp bụi mỏng.
Mặt đường đã nhiều năm không được tu sửa rất xóc nảy, cô sử dụng tất cả khả năng mình có để ứng phó, đến tận Kansas mới gặp đoạn đường đẹp hơn chút. Cô không dám lơ là, bởi vì trời đã tối, mà những căn nhà ven đường trong trấn nhỏ này đều bị bỏ hoang.
Nhìn một loạt bãi đỗ xe trước những quán rượu san sát nhau, nơi này chắc đã từng là nơi bận rộn nhưng hưng thịnh. Thế mà bây giờ, nó lại giống như một con rối mặc trang phục lộng lẫy bị lãng quên ở một góc rạp hát, linh kiện đã rỉ sắt, khuôn mặt trang điểm đẹp đẽ dính đầy tro bụi.
Mà cô giống như lạc vào một sân chơi khổng lồ bị phá bỏ, công trình kiến trúc đồ sộ yên tĩnh ẩn mình trong bóng tối, phảng phất ngay sau đó sẽ có một thằng hề quái đản nhảy ra. Hoặc khoảnh khắc tiếp theo, bánh xe đu quay đột nhiên rù rì chuyển động.
Cô biết tất cả đều là mình tưởng tượng ra, để phân tán sự chú ý cô mở máy phát nhạc lên. Giọng hát của siêu sao thế kỷ tạo ra bầu không khí sôi nổi giả tạo. Cô đánh nhịp theo âm nhạc, không ngừng thôi miên chính mình, giả vờ như mỗi nơi xe cô chạy qua, cầu vòng ngũ sắc nơi đó sẽ dần dần sáng lên. Trước cửa quán rượu có một cậu bé người digan đang ca hát. Ngồi trong xe thấy những nông dân gặp cảnh hạn hán, bọn họ muốn dẫn cả nhà đến phía Tây đãi vàng. Mà Elvis đang cưỡi một chiếc Harley-Davidson đi song song với cô, anh ta mặc táo da màu đỏ có tua rua, vẫy tay với cô, nhấc đầu xe, lướt đi.
Ánh sáng của những ngọn đèn nhiều màu sắc chớp động trên khuôn mặt, cô đặt mình vào những năm năm mươi, thoải mái thanh thản, vừa lắc lư cơ thể vừa hát theo nhạc: “Annie, are you ok? So, Annie are you ok? Are you ok, Annie? Annie, are you ok?”
“Yes, I’m ok.” Cô tự hỏi tự đáp.
Đúng lúc này, bống nhiên một bóng người lao ra trước đèn pha, cô kêu một tiếng sợ hãi, giẫm lên phanh. Trong chớp mắt, toàn bộ ảo cảnh đều biến mất.
Cô ngồi yên vài giây mới lấy lại tinh thần, vội vàng xuống xe xem xét.
Trước ngọn đèn pha, cô thấy một cậu bé mặc bộ quần áo trắng ngồi dưới đất xoa mắt cá chân.
“Em không sao chứ?” Cô ngồi xổm bên cạnh cậu hỏi.
Cậu bé ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô không nói gì. Dưới ngọn đèn hé ra gương mặt Châu Á điển hình. Cô vui sướng hỏi: “Em là người Trung Quốc?” Cậu bé ừ một tiếng từ trong lỗ mũi. Cô nâng cậu dậy nói: “Em trai, chị đưa em về nhà nhé, đã trễ thế này không an toàn.”
“Nói ai vậy? Ai là em trai?” Đến bây giờ cậu bé mới nói một câu đầy đủ.
“Em chứ ai. Không lên xe sao?” Bạch Khả không thể nhận ra mức độ nghiêm trọng trong lời nói của cô.
Cậu bé đứng ngoài cửa xe, nói thầm một câu gì đó mới ngồi vào trong, dùng sức đóng sầm cửa xe.
“Nhà em ở đâu?” Bạch Khả hỏi. Người bên cạnh vẫn không trả lời, cô lại hỏi lần nữa: “Em ở gần đây à?”
“Hả? À, nhà tôi ở phía trước, thành phố Tulsa, đi dọc theo đường này nửa giờ là tới.” Cậu bé nói.
“Đừng căng thẳng, chị không phải người xấu.”
“Her.”
Cậu bé nhìn qua, nghĩ thầm muốn làm người xấu cũng phải có thiên phú. Cậu không nói lời nào chẳng qua là vì quá phấn khích. Cậu lại có thể gặp được kỵ sĩ Hoa Hồng trong truyền thuyết, còn ngồi trong xe cô ta, cảm giác này rất kỳ diệu.
Lúc cậu đang tự hỏi, thì Bạch Khả đang nhìn mặt bên của cậu, không phát hiện “Hạt giống” mà Mickey nói. Khe khẽ thở dài, cô nhìn ra đằng trước hỏi: “Hi, chị gọi là Bạch Khả, em tên gì?”
“Bạch Trùng Dương.” Cậu bé hàm hồ nói.
“Bạch Hồng Tửu*?” Bạch Khả liếc mắt nhìn cậu nói, “Tên rất đặc biệt.”
0
“Là Trùng Dương không phải Hồng Tửu,” Cậu bé bực bội giải thích, “Trùng Dương là song cửu, chính là, là ý viên mãn chị hiểu không.”
“Vậy tại sao không trực tiếp gọi là Bạch Viên Mãn.”
“Bạch Viên Mãn!” Cậu bé không ngờ lại có người dùng cái tên quê mùa như vậy để gọi cậu. “Quên đi, với chỉ số thông minh của chị có nói cũng không hiểu được.”
Cậu bé nhìn ra ngoài cửa xe, đối với cái tên “Trầm Trùng Dương” của cậu, cậu cũng không phải quá vừa lòng, nghĩ lại vẫn không bằng gọi là Trầm Hồng Tửu.
“Là đây sao, Hồng Tửu?” Bạch Khả giảm tốc độ hỏi.
Vẻ mặt Trầm Trùng Dương mất hứng, trong lòng cũng rất bất mãn, chỉ vào phía trước nói: “Chạy lên chút nữa, cổng bên phải có cây ô liu chính là nhà tôi.”
Dừng xe lại, Bạch Khả mỉm cười với Trầm Trùng Dương. Trầm Trùng Dương nhìn cô, mặt không chút thay đổi. Đợi một chặp, Bạch Khả hỏi: “Em không xuống xe sao?”
“Chị không vào ngồi chút hả?” Trầm Trùng Dương nói.
“Việc này……”
“Đã muốn thế này rồi, dù sao chị cũng phải tìm khách sạn, không bằng ở lại nhà tôi đi. Yên tâm, mọi người đều là người Trung Quốc, tôi sẽ không hại chị.”
Nghe cậu nói như vậy, Bạch Khả động tâm. Cô tìm chỗ trống đỗ xe, đi theo Trầm Trùng Dương vào căn nhà dưới lầu.
Mở cửa là một người đàn bà Trung Quốc cao gầy. Bà ta vừa thấy Trầm Trùng Dương, liền vô cùng nhiệt tình mời cậu vào, giống như bọn họ tới làm khách.
Trong phòng cũng không rộng lắm, một bộ sô pha và nhiều hơn một cái tủ âm tường đã khiến căn phòng chật ních. Chủ nhà dường như không biết cách thiết kế không gian, trên vách tường treo đầy những bức ảnh lớn nhỏ, làm cho phòng khách chật hẹp càng thêm bừa bộn.
Bạch Khả nhìn bức ảnh mà sững sờ, người đàn bà hỏi cô có uống trà được không, cô đáp lại không được.
Người đàn bà theo tầm mắt của cô nhìn về phía vách tường, cười nói: “Đó là chồng tôi. Ông ấy đã qua đời được mấy năm rồi. Mỗi ngày tôi đều cùng con tôi nhìn mấy bức ảnh này để hoài niệm về ông ấy.”
Bạch Khả thoáng đứng lên, giống như bị bức tường mê hoặc. Cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt người đàn ông trong ảnh, lại thu tay về xoa xoa cằm mình, đau đớn chân thật khiến nước mắt cô chảy ra.
Cô đỡ tường giọng run run nói: “Cô ơi, xin hỏi chú tên là gì ạ?”
“Ông ấy tên là Bạch Kiến Quốc.” Người đàn bà nói.
“Bạch Kiến Quốc!” Bạch Khả che miệng lại, giọt lệ nóng bỏng rơi trên mu bàn tay.
“Làm sao vậy, đây là?” Người đàn bà cười, làm ra kiểu không biết nên an ủi thế nào.
“Ông ấy là…… Ba cháu.” Bạch Khả khóc nói.
Biểu tình của người đàn bà thay đổi giữa khiếp sợ và lúc buồn lúc vui. Bà ta nhẹ nhàng ôm lấy Bạch Khả nói: “Đây thật sự là ý của Thượng Đế.”
“Như vậy, em là em trai của chị? Em trai ruột?” Bạch Khả nhìn Trầm Trùng Dương.
Trầm Trùng Dương đi tới, tư thế cứng ngắc ôm lấy cô.
Vốn nghĩ rằng trên đời này ngoài Đường Nhất Đường ra, cô đã không còn vướng bận khác. Chúa ban ơn, cô lại có thể gặp người thân của mình, bọn họ có huyết thống thật sự.
Căn cứ vào lời người đàn bà kia, bà ta họ Trần tên là Trần Mẫn. Khi đó Bạch Kiến Quốc nghĩ rằng Bạch Khả và mẹ cô đã chết. Tin tức trong nước bị phong bế, không thể kiểm chứng. Vì để lấy được thẻ xanh, ông và Trần Mẫn giả kết hôn. Một lần ngoài ý muốn, bọn họ có quan hệ, cũng có đứa con, cứ như vậy mà cùng nhau chung sống. Không quá vài năm, Bạch Kiến Quốc chết trong một vụ sập cầu. Trần Mẫn không tái hôn, tự mình nuôi con lớn lên.
Nghe được việc ba kết hôn với người đàn bà khác, Bạch Khả hơi mất tự nhiên. Nhưng lại nghĩ đến người đã đi rồi, Trần Mẫn mang theo con nhỏ cũng không dễ dàng, nên không so đo nữa. Trần Mẫn mời cô ở lại, mọi người cũng coi như là người một nhà. Cô nói có chuyện muốn đến Texsas tìm người, Trần Mẫn khuyên cô, đàn ông đều là người không đáng tin, nói không chừng chồng cô đã có người đàn bà khác. Bạch Khả không tin, kiên trì muốn lên đường.
Là Trầm Trùng Dương giữ cô lại. Là em trai duy nhất của cô, cậu thỉnh cầu cô ở lại đây vài ngày, từ từ hiểu nhau, gây dựng cảm tình.
Buổi tối đầu tiên cô ở lại, cô mơ thấy mẹ, mơ mẹ và ba cùng đứng với nhau. Nhiều năm qua, cô vẫn cảm thấy mẹ đang ở bên cạnh. Bây giờ, mẹ còn dẫn theo ba cùng đến.
Cô từ từ nhắm hai mắt, mỉm cười.
Nụ cười này ở trong mắt người đứng ngoài cửa lại cực kỳ ngu ngốc.
“Bà diễn không tệ.” Trầm Trùng Dương nói với Trần Mẫn đang đứng sau.
“Tôi từng tốt nghiệp học viện sân khấu điện ảnh đấy. Được rồi tiểu thiếu gia à, nhớ gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của tôi, ngủ ngon.” Trần Mẫn ngáp dài đi vào phòng.
Trầm Trùng Dương đóng cửa phòng cho Bạch Khả, đi đến phòng khách cầm lấy điện thoại.
Điện thoại nhanh chóng kết nối, người bên kia nói: “Cô ta thế nào?”
Cậu không hề nghĩ ngợi nói: “Rất dễ lừa.”
“Đừng xem thường cô ta.”
“Nếu tôi lừa cô ta đến đúng vào ngày 4 thắng 7, đừng quên anh đã đáp ứng mua máy tính cho tôi.”
“Không thành vấn đề.”
Đạt được cam đoan của người đàn ông kia, cậu gác điện thoại.
Ánh trăng chiếu vào phòng khách yên tĩnh, người đàn ông trong ảnh trên tường lặng yên nhìn mọi việc trước mắt. Trầm Trùng Dương nhìn thẳng vào ông ta thật lâu, bỗng nhiên nở nụ cười, nói: “Ba? Mẹ? Chị?”
Cách xưng hô này với cậu mà nói thì quá xa lạ.
Sáng sớm hôm sau, cậu mơ mơ màng màng xuống giường. Trong lúc nhất thời quên mất mình đang ở đâu. Lúc ngang qua phòng bếp, nhìn thấy Bạch Khả đang đứng gập người trước bàn, không biết đang làm cái gì. Đối với người đàn bà này, cậu luôn có loại cảm giác quen thuộc đến kỳ diệu, đặc biệt khi cô gọi cậu là Hồng Tửu. Có lẽ vì cậu đã sớm đọc hết tài liệu về cô, cũng có lẽ là vì bề ngoài của cô đúng là loại cậu thích.
“Chị đang làm gì đó?” Cậu đến bên cạnh cô hỏi.
“A, em dậy rồi sao. Chị làm bữa sáng cho mọi người.” Cô nói xong, lại cúi đầu xuống, một lát sau mới nói: “Chị đang nghe chúng hát.”
“Ai? Ai đang hát?” Cậu cúi người sang, nhìn thấy cô để tai vào một cái ly thủy tinh trong suốt. Trong ly là chất lỏng màu nâu, một đám bọt khí li ti từ từ nổi lên.
“Em nghe xem.” Cô đưa cái ly đến gần mặt cậu.
Cậu nghe theo, phát hiện trong ly là coca. Dưới sự thúc giục của cô, cậu đưa lỗ tai tới gần miệng ly, nghĩ thầm vì sao cậu phải cùng cô làm chuyện ngây thơ này chứ. Nghe được một lúc, cậu bắt đầu hiểu Bạch Khả đang nói gì. Trong ly như có cả một thế giới. Giống như chúng ta nhìn những hạt bụi lặng lẽ bay lượn trong nắng sớm, bạn sẽ tò mò, có phải mỗi một hạt đều có một sinh mệnh hay không? Lúc chúng bay lượn có trao đổi với nhau hay không? Mà trong cái ly dưới tai cậu, đúng là có âm thanh nho nhỏ của đám bọt khí đang lặng lẽ bay lên.
Nghe còn rất thú vị. Cậu bất giác cong khóe miệng, lập tức ý thức được bản thân có bao nhiêu ngốc nghếch, lập tức buông cái ly ra nói: “Vô vị.”
Bạch Khả nằm bò trên bàn nhìn cái ly nói: “Lần đầu tiên uống coca là ở trên thuyền. Chị và mẹ đều không biết đây là cái gì, liền đổ nó vào trong một cái ly để nghiên cứu. Đầu tiên là nhìn, sau đó nghe. Lúc nghe xong rồi, bọn chị còn tưởng đó là chất l