“Em và mẹ đã ký hợp đồng dài hạn.” Ta cười cười. “Chỉ được tay trái một cái bánh bao, tay phải một cái thái bao, trên cổ đeo cái lồng hấp, đi khắp phố rao hàng!”
“Ha ha!” Vương Đình Đình cười, đột nhiên nhéo nhéo mặt ta, quay đầu lại trừng mắt lườm Đại Thần. “Tiểu Hiên, em giấu diếm!”
Cảm giác câu tiếp theo chính là: có đồ chơi vui như vậy lại không sớm lấy ra nữa…
“Nghe nói…” Vương Đình Đình đột nhiên cười cười. “Tiểu Mạn em thích quản lý tên Yêu nghiệt mắt mù kia?”
Ta liếc trộm Đại Thần, sau đó thẹn thùng gật gật đầu.
“Em không biết sao?” Chị ta chợt kinh ngạc.
Bây giờ mới dám xác định 100% chị ta là chị em ruột của Đại Thần, cho nên vừa mới trông thấy nụ cười của chị là ta đã có cảm giác thân quen.
Chị nói tiếp. “Với hắn thì ai cũng có thể nha!”
Ta nhẹ nhàng lấy mu bàn tay chùi kem trên chóp mũi, thời tiết oi bức thật lợi hại khó chịu biết bao, xong mới nhìn chị với vẻ mặt vô tôi, “Em biết a!” Chớp mắt. “Riêng em thì không được.”
Ô ô… Hiện tại người ta rất tò mò, vì sao chỉ riêng ta là không thể.
“Tiểu biến thái ~” Đại Thần ám muội mà có thâm ý gọi to. Ta run lên, ngẩng đầu thoáng nhìn nụ cười tươi rói mà thâm sâu của Đại Thần, “Bây giờ anh đã chắc chắn anh có quyết tâm theo đuổi em rồi.”
Khí thế nhất minh kinh nhân (một tiếng khiến ai nấy đều kinh ngạc).
Hiện trường trầm mặc ba giây.
“Hắc, tiểu tử!” Vương Đình Đình bỗng nhiên bật cười, phá vỡ trầm mặc. “Em đã lớn như vậy, nhưng hôm nay là xuất sắc nhất đó!”
Đại Thần mỉm cười. “Quá khen.” Rồi ném đầu mắt về phía ta.
Ta liếc mắt nhìn hắn, cười cười nói. “Khéo thế nhỉ?” Tạm dừng nửa giây mới nói tiếp. “Em cũng đã quyết tâm trở thành bạn gái của Nghiêm Tử Tụng!”
Sau khi thẳng thắn cự tuyệt xong, ta đột nhiên ý thức được: Kỳ thật, Đại Thần không thể khiêu khích. Ôi, lại tiếp tục tưởng tượng, nếu có thể đấu với Đại Thần, cũng coi như là vinh hạnh của ta.
Ý cười trên khóe miệng của hắn trái lại còn vì lời nói của ta mà càng thêm sâu sắc, vẻ mặt bí hiểm, nhìn không ra là đang suy nghĩ cái gì.
“Cô bé ngoan!” Vương Đình Đình đột nhiên đập một phát vào vai ta, kéo tầm mắt ta về.
Chị cười tươi rói, hai hàm răng trắng sáng đến chói mắt. “Dám từ chối tiểu bảo bối của nhà chị, chị có lời khen ngợi dũng khí của em!” Ngay sau đó lại lắc lắc đầu nói. “Nhưng chị vô cùng không tiếp thu nổi hành vi của em!”
Chỉ thấy chị quay đầu lại trao đổi ánh mắt đầy ẩn ý với Đại Thần, rồi nghiêm túc nói. “Thất bại thì đừng về nhà gặp chị nữa!”
Đại Thần đáp nhẹ, nhếch môi. “Bây giờ có nên trả cho em một chút không gian riêng tư hay không?”
“Ồ…” Chị ta suy nghĩ một chút, búng tay ‘tách’ một cái, “Có đạo lý!” Rồi sảng khoái đứng dậy, phủi phủi váy đỏ. “Vậy, chúc em nước chảy thành sông, mau chóng hấp chín bánh bao, đừng để mất mặt!”
Nói xong lại cúi đầu nhìn ta. “Em dâu tương lai, cửa hàng bánh bao của nhà em ở đâu? Có giao hàng không?”
Hả, không ngờ chị ấy còn biết nhà ta bán bánh bao…
Ta cảm thấy lời nói của chị kỳ thật còn có ý đồ khác nữa, lại nghe chị nói tiếp, “Không giao hàng cũng không sao! Về nhà chị sẽ kêu toàn bộ công nhân viên chứ trong công ty của ba chị đến nhà em mua bánh bao!”
Ta trừng mắt nhìn, nghe ra vấn đề trong bốn chữ em dâu tương lai. Cảm thấy không nên chỉ vì bán được bánh bao mà phải bán cả thân mình, vì vậy cười cười, một câu hai ý nghĩa, “Chị Đình, mỗi cái bánh bao đều sẽ gặp được người mà số mệnh đã sắp đặt sẵn cho nó, em thấy, cứ thuận theo tự nhiên vẫn hơn!”
Thế gian trăm việc, tiểu bao tử cũng có đại học vấn.
Có người được ăn bánh bao đậu, nhưng lại chỉ thích ăn bánh bao thường.
Có người ăn xong bánh bao hấp rồi, thấy cũng ngon, nhưng vẫn muốn nếm thử bánh bao chiên, trong túi lại không có tiền, mua không nổi.
Có người mua nổi, vì thế lần lượt ăn hết cái này lại ăn đến cái khác, thậm chí cắn một lúc hai cái.
Có người ăn bánh bao, cắn được hai miếng đã ném đi.
Còn có người, cảm thấy bánh bao trong tay người khác trông ngon hơn của mình.
…
Còn về phần bánh bao, có cái được làm từ bột mì xốp dẻo, có cái lại cứng hơn, có tươi ngon, cũng có qua đêm. Nguyên liệu làm bánh bao có thể mỗi hàng mỗi khác, mà cho dù có giống thì phân lượng cũng có khác biệt.
Nhưng chung quy lại thì vẫn là bánh bao, phần lớn đều hi vọng được người nào đó đủ tiền mua về, không có miệng thối, không chua miệng, hơn nữa biết thưởng thức nó, chậm rãi nhấm nháp nó.
Cho dù nó có kém cỏi, chỉ là một cái màn thầu (bánh bao bột không có nhân) thì vẫn luôn hy vọng được ai đó cắn xé, nuốt vào bụng.
Ta nhìn xa trông rộng, nếu ta là bánh bao, ta muốn mình được đem đi ném chó!
Ít nhất cũng được chết oanh oanh liệt liệt!
Lúc Vương Đình Đình rời đi còn nhéo má ta mấy cái, lời nói đặc hữu quanh co lòng vòng, “Thật ra, nhân loại mỗi ngày đều đang phải chống chọi với tự nhiên.”
Thật ra ý chị muốn nói, chị cũng không muốn thuận theo tự nhiên, vẫn kiên trì muốn đến nhà ta mua bánh bao.
Đình tỷ quả nhiên có tiền…
Chị mới ra khỏi đình, Đại Thần đột nhiên rút từ trong túi quần ra một chiếc khăn tay, đưa cho ta, sau đó so đo ‘Dấu yêu’ mà Yêu quái đại nhân đã để lại trên mặt ta. Hắn mở miệng nói: “Tự lau, hay là để anh giúp em?”
Lại nói, kỳ thật Đại Thần rất thích ra đề lựa chọn cho người khác. Hắn chính là điển hình của chòm sao Thiên Xứng, so sánh tất cả mọi thứ một cách tinh vi.
Ta tiếp nhận khăn tay, nói. “Để em tự lau.”
Nhưng thật ra, ta không muốn dùng khăn tay…
Ta vẫn luôn cảm thấy khăn tay tạo cho người ta cảm giác… Ồ, khăn tay trắng nõn gì đó, mang theo mùi thơm thoang thoảng gì đó a, dù sao thì bất cứ cái gì nếu đã bị người khác dùng qua rồi, trong lòng ta đều có ám ảnh.
Nhưng ngẫm lại, nếu Đại Thần rút trong túi quần ra gói khăn giấy thì cảm giác cũng rất tàn. Vì thế ta cũng không suy nghĩ nhiều nữa, vươn tay ra lấy khăn rồi cuộn tròn nó trong bàn tay, sau đó dùng mu bàn tay lau mặt. Buồn bực nghĩ thầm, Đại Thần cứ nói mời cơm, kết quả một bữa chẳng thấy…
Hắn đem cử chỉ của ta thu vào tầm mắt, sau đó đến gần bên cạnh ta, ngồi ở chỗ lúc nãy Đình tỷ đã ngồi.
Không biết có phải do ảnh hưởng tâm lý hay không, hắn vừa ngồi xuống, ta lập tức cảm thấy không gian bỗng nhiên nhỏ hẹp hơn rất nhiều.
Nghe thấy hắn lại nói tiếp. “Có muốn biết kế hoạch đầu tiên của anh không?”
Ta quay đầu nhìn hắn. Hắn ngồi bên cạnh ta, cảm giác đặc biệt cao lớn. Ngay cả hô hấp cũng rất gần, hơn nữa ánh mắt của hắn lấp lánh nhìn ta, khiến ta rất có cảm giác áp bách…
Nơi đây không nên ở lâu.
Ta liền híp mắt giả cười. “Vậy sư huynh có muốn biết hiện tại em đang dự tính gì không?”
Khuỷu tay hắn gác lên rào chắn sau lưng ta, sau đó vuốt vuốt mấy sợi tóc của ta, chậm rãi mở miệng. “Nói nghe thử đi…”
Ta dù bận vẫn ung dung, gẩy gẩy mấy sợi tóc trên trán ——
Chạy ra ngoài nhanh như tên bắn, ném ra hai chữ nhanh như gió bão:
“Trốn! Chạy!”
Hừ hừ, ta cũng không tin vào tiết trời oi bức thế này mà ngươi dám cùng ta chơi trò thỏ và rùa thi chạy!
Tuy vậy, trong lòng ta vẫn nghĩ, có nên quay đầu lại ném cho hắn một nụ cười nhất tiếu bách mị sinh hay không. Kết quả lại là đầu ta biến sắc dục mất hồn ——
Không ngờ hắn lại có thế bám gót theo đuôi, hơn nữa còn làm theo động tác mẫu, tư thế rất chuẩn…
Ta hoàn toàn quýnh rồi, ô ô, Đại Thần, ngài biết rõ ta chạy không lại ngươi mà…
Chờ đến khi ta thở hổn hển dừng lại, cúi gập nửa người mà thở dốc, Đại Thần nhẹ nhàng hô hấp, cơ bản là hô hấp hệt như lúc bình thường, sau đó lững thững lại gần, ném ra một câu. “Anh đã nói rồi mà, đã quyết tâm theo đuổi em đến cùng.”
“Anh…” Ta thở không ra hơi, nói không ra tiếng.
“Đi ăn thôi.”
Ta liền ngó nghiêng xem xét chỗ mình đang đứng ——
Ô ô… Ta là đồ ngốc mà, mấy quán ăn nhỏ và vừa đều nằm ở hướng khác….
***
Ngày đó Đại Thần mời ta ăn đồ uống lạnh, ngồi ở trong phòng Vip, máy điều hòa tạt thẳng vào người khiến cho xung quanh ta đều lạnh buốt.
Nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ hàn huyên đủ mọi chuyện trên đời từ thượng vàng hạ cám. Tất cả những chuyện phiếm ta kể ra hắn đều làm như hiểu được hết.