Đi học hết tuần này, tuần sau chính là lễ quốc khánh, được nghỉ bảy ngày.
Quên nói, đại học Z ở ngay thành phố, muốn về đến cửa hàng bánh bao của nhà ta chỉ cần đi hết hai chuyến xe buýt, cho dù tính cả thời gian chờ xe thì cũng chỉ mất hai tiếng đồng hồ thôi. Cho nên hôm khai giảng, cha mẹ ta cũng không thèm tới giúp ta đăng ký, đúng là máu lạnh.
Bởi vì trường trung học của ta được xưng tụng là trường hạng nhất hạng nhì trong thành phố, cho nên ở trường Z được lại rất nhiều bạn học cũ, đương nhiên cũng kể cả Quách Tiểu Bảo nữa.
Trong phòng, ta và Tiểu Lâm ở thành phố, Tiểu Mễ cùng Lôi Chấn Tử ở nông thôn, nhưng bây giờ đã có đường cao tốc tốc hành, nghe nói đi cũng không đến hai giờ đồng hồ. Thật là bất bình, cái đó và thời gian ta về nhà có cái gì khác nhau?
Chỉ có điều, nghe Tiểu Mễ nói, hình như cậu ấy đã quyết định cùng cái người rất có khả năng là bạn trai của cậu ấy đi Lệ Giang chơi.
Nói thật, ta cảm thấy được bọn họ rất ngốc. Lệ Giang bình thường đi du lịch còn có thể nhìn ngắm núi xanh nước biếc, nhưng vào mấy ngày lễ vàng này, đến đó chẳng khác gì bỏ tiền ra ngắm người!
Cần gì chứ?
Hà tất phải… ~ ╮(╯_╰)╭
Nghe nói đến ngày đó Đại Thần sẽ tới đón ta.
Nhưng ta trốn hai tiết, lén đi trước.
Trước tiên là chạy đến ký túc xá của Nghiêm Tử Tụng. Hỏi thăm mới phát hiện sáng nay bọn hắn không có lớp, chiều hôm qua đã đi trước rồi.
Không sao! Duyên phận là gì chứ, chính là sau vô số lần đi lướt qua nhau sẽ là một lần không hẹn mà gặp.
Cho nên đến khi gặp gỡ, chúng ta mới có thể cảm khái duyên phận, chẳng phải sẽ không còn bất ngờ nữa sao!
Về đến nhà, cha mẹ ta đang trong cơn kích động, chẳng thèm quan tâm đến số bánh bao ế đã kéo ta vào bắt chuyện.
Nghe nói Hác Hảo ca ca hàng xóm cuối cùng cũng kết hôn, hiện giờ cũng đã tân gia, không còn ở cách vách nhà chúng ta nữa.
Chuyện kể rằng, ngày ta còn bé có nhiệt tình yêu thích tìm tòi học hỏi nghiên cứu khoa học, lúc rãnh rỗi phải đi xoa bóp tiểu kê kê của tiểu đệ đệ con dì hàng xóm. Nghe nói dì hàng xóm chịu không nổi, mới dọn nhà đi nơi khác.
Cha ta lúc đó cầm roi mây đuổi đánh ta chạy hết ba con phố, đánh gãy cả roi mây mà ta cũng không khóc.
Ngày hôm sau, ta vác thân thể xanh tím chạy đi học. Ta nói với các bạn trong lớp là do cha ta đánh. Ta nói, một người biến thái muốn trưởng thành, trước hết phải chịu được khổ ải tâm chí, lao nhọc gân cốt.
Còn chuyện Hác Hảo ca ca có lần đi theo ta cầu hôn, hắn nói: “Tiểu Mạn, lớn lên gả cho anh Hảo được không?”
Ặc, hắn rõ ràng là một củ cải chẳng rõ tốt xấu. Bạn gái của hắn rất nhiều, thấp cao gầy béo thứ gì cũng có, ngoại trừ xinh đẹp.
Nhưng thật ra Hảo ca ca cũng rất vĩ đại. Trong lúc mỹ nam sinh sôi như trăm hoa đua nở, chỉ có mình hắn kiên trì đứng ở cương vị phân trâu.
Thật đúng là chuyện xưa như làn khói, chớp mắt ta đã trưởng thành, cha mẹ ta cũng đã kết hôn tròn hai mươi năm.
Ở giữa khu phố có một gia đình khai trương cửa tiệm chụp ảnh nghệ thuật giảm giá 5%, bọn họ dự định hai ngày nữa sẽ đến chụp lại một bộ ảnh cưới.
Lại nói, sinh nhật của ta đúng vào mồng một tháng tư. Khi ta sinh ra mới bắt đầu cải cách, ngày Cá Tháng Tư vẫn chưa được phổ biến. Sau này mẹ ta biết rồi bà mới nói: bà khinh, nếu thật có ngày Cá tháng Tư, vậy thì sinh ta ra chính là ông trời đã đùa giỡn với bà rồi.
Chuyện đùa này mở đầu rất thú vị, kết thúc lại quá đau xót, bởi vì dù sao nó cũng đã thành sự thật.
Hắc, mẹ ta thật hài hước!
Quốc khánh ở nhà cũng không có việc gì làm, đang muốn chuẩn bị một món quà kỷ niệm ngày cưới của bọn họ. Kỷ niệm 20 năm kết hôn là đám cưới sứ. Ta liền chạy đến khu mua sắm lớn nhất nằm ở quảng trường trung tâm, cân nhắc mua một bộ bánh bao bằng sứ để tặng cho bọn họ.
Trên đường phố rất ồn ào, nói trắng ra chính là người chen chúc người.
Khu mua sắm ở quảng trường trung tâm hai ngày nay cho dựng một sân khấu, mấy cô người mẫu đứng trên đó nhảy những điệu múa nóng bỏng.
Ta cứ nhằm chỗ nào vắng người thì chạy đến, nóng chết người đi được.
Sau đó, ta đã nói là duyên phận rồi mà, đông người như vậy, ta liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nghiêm Tử Tụng.
Đột nhiên rất khớp với câu: lưới trời lồng lộng, tuy thưa nhưng khó thoát.
Thực tế là có rất nhiều người đang trộm nhìn hắn, đáng tiếc, trong mắt hắn lại chẳng có người nào.
Cách ăn mặc của hắn hôm nay cũng không khác ngày thường là mấy, chỉ là không có mang dép lê. Nhưng hôm nay ta quyết định tha thứ cho hắn, tránh cho những ngón chân xinh đẹp của hắn bị giẫm đạp đến hoàn toàn thay đổi.
Ta đi theo hắn, giữ khoảng cách không xa không gần, hưởng thụ loại khoái cảm theo dõi. Hắn hiển nhiên cũng không hề phát hiện ra ta.
Một lát sau hắn bước vào thang máy ngắm cảnh.
Có rất nhiều người cũng vào thang máy, ta vội vội vàng vàng chen vào đi theo, sau đó đứng ở phía trước hắn.
Người đi vào càng lúc càng nhiều, ngạo mạn dồn hắn vào trong, mãi cho đến khi hắn bị ép vào tận bên trong cùng.
Trong không gian không lớn không nhỏ rộn ràng nhốn nháo ấy, tất cả mọi người đều không còn tâm trang để ngắm cảnh.
Ta quay đầu lại liếc nhìn hắn. Đầu hắn hơi nghiêng qua, nhìn ra ngoài lớp thủy tinh trong suốt. Ta biết hắn đang như đi vào cõi thần tiên, bởi vì rõ ràng là hắn chẳng nhìn rõ được gì.
Không ngờ đột nhiên từ chỗ yêu quái đại nhân truyền đến một tiếng động khả nghi…
Tiếng đánh rắm?
“…”
Ta hoa hoa lệ lệ bị đánh rớt! Quá kích thích!
Không gian chung quanh vốn ầm ĩ nhốn nháo, lúc này lại đột nhiên yên tĩnh đến mức quỷ dị.
Giờ này khắc này, ta rốt cục cảm nhận được sâu sắc cái gì gọi là bất minh tắc dĩ, nhất minh kinh nhân(1)! (Không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng liền khiến mọi người kinh ngạc)
Đây không phải cái rắm của một người bình thường, nó là một cái rắm ngưng tụ yêu khí!
Kèm theo là một mùi hương bốc lên khiến mọi người đều… ngộp thở.
Thật sự là X đến nỗi làm cho người khác quýnh quýnh quýnh…
Ta ngừng thở, nghĩ thầm không ổn rồi, phải giúp Yêu quái đại nhân giấu nhẹm mới được
Không ngờ ——
Tầm mắt của Nghiêm Tử Tụng dừng lại trên người của ta, sau đó chậm rãi giơ ngón trỏ lê che mũi, thoáng lui về sau một bước.
Chỉ là động tác cực kỳ nhỏ nhưng còn khủng bố hơn cả việc trực tiếp tố cáo. Đoàn người bất ngờ cực kỳ nhanh chóng dồn nhau vẽ thành một vòng tròn hoàn mỹ.
Mà ta, chính là tâm…
Chờ đến khi ta kịp phản ứng, ánh mắt chỉ trích của toàn bộ thế giới đều đã đặt trên người ta.
“A!” Ta nhịn không được kêu một tiếng.
Đại nhân!
Ta bị oan!
Còn oan hơn cả Đậu Nga (2) nữa!
Dựa theo kinh nghiệm, ta đánh rắm rõ ràng đều không mùi không tiếng!
Sau đó ta trừng mắt nhìn Yêu quái đại nhân, hắn rất yên lặng, duy trì động tác cũ…
Không phải ta!
Ta khoát khoát tay với đoàn người
Không ai tin.
Ô ô… Thật sự không phải ta đâu mà!
Ta mắt lệ rưng rưng, tìm kiếm nhân chứng nhìn thấy tận mắt. Một thằng bé khoảng bốn tuổi nhìn ta, ta nhìn nó, dùng ánh mắt để cổ vũ nó, đồng thời tìm kiếm sự thật chân chính!
Không ngờ thằng bé lại ôm đùi mẹ, chỉ vào người ta mà nói: “Mẹ ơi, thúi quá, chị ấy thúi quá!”
A! ! !
Ta oan được giống như tháng sáu tuyết rơi, thiên lý đóng băng, vạn lý tuyết rơi ~
Sau đó đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Toàn bộ mọi người bỏ chạy.
Có lẽ cũng chỉ có cái rắm của Yêu quái đại nhân mới có hiệu ứng lớn đến như vậy…
Nhưng hắn ở lại.
Đinh một tiếng, thang máy đóng lại. Ta quay qua nhìn hắn, không ngờ hắn lại có thể cong cong chân mày, cười trộm!
Nét tươi cười của hắn, giống như hoa đỗ quyên nở bừng giữa xuân, bất ngờ làm hại trái tim non nót của ta loạn nhịp.
Trong không khí còn thoang thoảng mùi hương khó chịu, lòng ta vô cùng phức tạp…
Ta thật sự gặp quỷ rồi, trong hoàn cảnh này còn cảm thấy hắn đáng yêu…
Không lâu sau thang máy dừng lại, hắn ngẩng đầu híp nửa mắt liếc nhìn ra ngoài thang máy. Ta đang muốn đi ra ngoài thì “Tương Hiểu Mạn.” Gọi đúng tên ta, còn rất chuẩn xác nũa. Ta liền “Ớ” một tiếng.
Thấy hắn tạm dừng một lát, rồi mỉm cười nói. “Cực khổ rồi…”
Ta sửng sốt đứng yên tại chỗ, quên cả chuyện mình phải đi ra ngoài.
Ta không nghe lầm chứ, hắn nói, Tương Hiểu Mạn, cực khổ rồi?
Đinh một tiếng cửa thang máy lại đóng vào lần nữa. Có lẽ từ bên ngoài nhìn vào, ta rõ ràng là đang bị vây khốn trong căn phòng chứa đầy độc khí.
Tốc độ của thang máy ngắm cảnh tuy nói so với thang máy bình thường có chậm hơn một chút, nhưng lên đến tầng cao nhất cũng không mất bao nhiêu thời gian. Chỉ là ta nghĩ, thang máy cũng rất vất vả, hết chạy thẳng lên trời rồi lại trở xuống đất, cho nên quyết định, trong điều kiện khó khăn gian khổ thế nào thì vẫn phải tiếp tục hăng hái chiến đấu!
Nhưng mà, thù này không báo cho thật phấn khích thì ta sẽ rất có lỗi với bản thân. Gào khóc, Nghiêm Tử Tụng, ngươi chờ xem!
Hắn dừng ở tầng một, ta cũng bay ra theo, dính liền như keo, Ánh mắt đạt tiêu chuẩn thị lực năm sao giống như ra đa, bắt đầu bắn phá lục tìm trong đám người. Không ngờ… Nghiêm Tử Tụng lại đang ở ngay bên cạnh chờ đợi một thang máy ngắm cảnh khác. (?!!)
A a, hắn vẫn tiếp tục muốn đi lên nữa, vậy mà hắn lại dám bỏ rơi ta, để cho ta tự dưng khai trí nhận nhiều độc khí.
Vì thế, trước tiên, ta có chút buồn bực đá vào gót giầy của hắn.
Hắn vẫn phản ứng không nhanh, dừng một chút rồi mới từ từ xoay người. Nhưng hắn giống như cảm nhận được điều gì, động tác tốc hành nghiêng thân về phía trước —— híp mắt nhìn ta. Tiếp theo, hẳn là đang nhớ lại chuyện vừa rồi, khóe môi bất ngờ cong lên trộm cười.
Đồ xấu xa! Đầu sỏ gây chuyện mà còn dám tự do càn rỡ như thế.
Ôi… Nhưng nói thật, ta thương hắn đã lâu, nhưng cơ bản là chưa từng được thấy vẻ tươi cười của hắn. Cho dù là có, hơn phân nửa cũng là trào phúng. Cho nên, nét tươi cười như vậy thật ra có chút xa lạ, nhưng cũng mê người đến rối tinh rối mù.
Chân mày của hắn cong cong, không biết vì sao còn có loại mông lung như kiểu đang ngắm hoa trong sương mờ, mang theo vài phần xinh đẹp.
Đàn ông mà có bộ dáng này thì yêu nghiệt phải biết, hết lần này đến lần khác tính cách đều quái dị như vậy.
Ta lại đá vào bắp chân hắn, hắn làm như không có việc gì, quay đầu lại tiếp tục chờ thang máy. Chân mày nhiều ít vẫn mang theo ý cười
Thay vì gọi đó là ý cười, nói có vài phần đắc ý thì đúng hơn.
Cũng đúng, ta đoán có lẽ hắn đời này vẫn chưa từng phản ứng nhanh lẹ giống vừa rồi vậy!
Làm ta trở tay không kịp!
Ngay cả biểu diễn kỹ xảo cũng dày công tôi luyện ha!
Quả nhiên tiềm lực con người là không có cực hạn.
“Anh đi đâu vậy?” Ta đi tới gần hắn, đứng ở ngay phía sau hắn.
Hắn dừng một chút. “Đây là tầng mấy?”
Ta liếc mắt nhìn bảng chỉ dẫn. “Sáu.”
“Không phải lầu này.”
“…”
Đây tuyệt đối là vô nghĩa. Ta trừng hắn liếc mắt một cái, giả cười. “Không phải lầu này thì nãy giờ anh đứng ở trước thang máy làm gì?”
Hắn chậm rãi nhíu mày. “Cô không biết là…” Sau đó quay đầu lại liếc ta một cái. “Vừa rồi trong thang máy rất thối sao?”