i tiếp tục đem tầm mắt chuyển lên trên người Lâm Lan, đôi mắt hắn thẳm sâu không thấy đáy, nhẹ nhàng bâng quơ nói, "Tiểu Lan, anh nghĩ là em hiểu, không cần thiết anh phải nói lại một lần nữa."
Ngữ điệu bình thản, lại lạnh lẽo đến tận xương tủy. Đây chính là Đường Lưu Nhan, tâm tư quỷ dị khó đoán, trong câu chuyện nói vui, cũng không biết trong mặt nạ hoàn mỹ kia che giấu loại sát khí gì. Khiến kẻ khác sởn da gà.
Lâm Lan nghe vậy toàn thân cứng đờ, sắc mặt càng tái nhợt hơn, cho dù đã đánh má hồng thì người ta cũng dễ dàng nhận ra được điều đó. Môi cô ta run run, cuối cùng cũng không nói được gì.
Lâm Cẩm Sắt không có nghe được nguyên do, chỉ là trong lòng cứ có một cảm giác không tốt, không thể nói rõ ra được.
Có thể thấy được dáng vẻ chật vật này của Lâm Lan, khoái cảm trả thù lại ác độc tràn đến như nước.
Đời người đúng là trò đùa, người trong lòng Lâm Lan lại chính là Đường Lưu Nhan.
Cô rút bàn tay bị Đường Lưu Nhan nắm ra, sau đó khoác lên khuỷu tay hắn.
Cô thản nhiên nghĩ, giờ phút này người đứng bên cạnh hắn... là cô, là Lâm Cẩm Sắt cô.
Một cơ hội trả thù thật tốt.
Lâm Lan cắn môi nhìn cô, nhíu mày.
Lâm Cẩm Sắt cười, ánh sáng trong mắt thay đổi, chậm rãi nói, "Chúc mừng , em gái." Cô biết dáng vẻ này cảu cô vô cùng ngây thơ, vô cùng cẩu huyết, nhưng phải cố tình làm như thế mới có đủ lực làm sát thương.
Người bên cạnh không nén nổi phát ra một tiếng cười khẽ, mặc kệ cô kéo cánh tay, hắn chỉ nói với Dung Thất đang đứng một bên không biết phải làm gì, "Dung Thất, cậu phải chăm sóc Tiểu Lan thật tốt nhé."
Dung Thất nghe xong chấn động, nhưng thần sắc cũng chỉ tối đi một chút, cúi đầu ừ một tiếng, đáp, "Tôi hiểu mà, đường tổng giúp tôi chăm sóc Dung gia tốt như vậy, lại đem Lâm Lan gửi gắm cho tôi, tất nhiên tôi sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt ." Nói tới đây, hắn dừng một chút, lại tiếp tục nói, "Đường tổng yên tâm đi."
Chỉ là một câu như thế đã đủ để tuyên cáo bi kịch sau khi kết hôn của Lâm Lan.
Hôn nhân không có tình yêu, người chồng thân yêu vì báo đáp ân nghĩa mà đồng ý lấy mình, trên lễ đường, tay của người đàn ông mình yêu nhất nắm chặt lấy tay người phụ nữ mình hận nhất đến nói câu "chúc mừng"...
Có một suy nghĩ trong đầu bay vút qua, nhanh như một tia chớp điện.
Đường Lưu Nhan làm như vậy, là vì cô? Hắn muốn cô hết giận, cho nên hắn thay cô trả thù Lâm Lan? !
...cô không ngờ tới nguyên nhân là như thế!
Tim đập nhanh hơn, cô không khỏi khép sát cánh tay hơn, chỉ cảm thấy ngũ vị trộn lẫn vào nhau.
Nếu thực sự là như thế, thì vì sao?
Vì sao hắn phải làm vậy?
Trong lòng hỗn loạn vô cùng, cô chỉ nghe thấy tiếng nói khàn khàn của Lâm Lan, như là sắp khóc nó nói, "Nhan ca ca, quả nhiên là anh hận em, nhưng em chỉ dối anh có một lần, vậy mà anh nhẫn tâm hủy đi đời này của em."
Phụ nữ đã có chồng Trái tim Lâm Cẩm Sắt căng thẳng. Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lí rất tốt để chờ những lời nói khác thường từ phía Lâm Lan, nhưng khi cô nghe nó nói vậy, trong ngực vẫn có một sự buồn bực nào đó.
Không hiểu.
Cô không hiểu họ đang nói gì cả.
Dường như là không liên quan tới cô , nhưng những hàng chữ mang ý nghĩa rõ ràng này lại gắn bó vô cùng chặt chẽ, liên quan trực tiếp tới cô... có lẽ đã từng có chuyện gì đó, vào khoảng thời gian nào đó, dưới một tình huống mà cô không biết đã xảy ra.
Lúc này, chỉ nghe thấy Đường Lưu Nhan nhẹ nói, "Em suy nghĩ nhiều quá rồi " nói xong cong cong môi, dẫn ra một độ cong mê hoặc "Tiểu Lan, sắc mặt em không được tốt lắm, là cô dâu thì phải vui mừng lên chút." Nói xong, bàn tay đặt lên vòng eo Lâm Cẩm Sắt, cười nói với Dung Thất, "Không cần tiếp đón chúng tôi , hai vợ chồng cậu cứ làm gì đó đi."
Người đàn ông tàn nhẫn, có thể nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà nói ra những lời đả thương tới người khác.
Có lẽ cái này chưa phải là đả thương lớn nhất , Lâm Lan không phải đã nói sao, cả đời của nó đã bị Đường Lưu Nhan hủy rồi.
Lâm Cẩm Sắt âm thầm run rẩy.
Không biết Lâm Lan rốt cục đã làm ra chuyện gì, lừa hắn cái gì... Nhưng cô hiểu rất rõ người đàn ông xấu xa này, tính toán chi li, lòng dạ keo kiệt, Lâm Lan nhất định đã làm hắn tức giận, làm hắn nổi cáu, cho nên hắn mới lạnh lùng mà đem thật tâm của nó, tình yêu và hạnh phúc của nó, toàn bộ dẫm chân lên, nghiền nát.
Khoảnh khắc này Lâm Cẩm Sắt đột nhiên lại cảm thấy tang thương.
Ban đầu cô nghĩ rằng tất cả mọi người đều coi trọng Lâm Lan...mỗi lời Lâm Lan nói đều đúng, còn Lâm Cẩm Sắt cô bất quá chỉ là một đứa con gái kì quái hư hỏng, không đáng tin cậy...
Trời đất cũng có thể thay đổi, thì ra những thứ đã nhận định chắc chắn cũng có thể bị phủ định.
Nhưng cô không thông cảm cho nó, đây là tự nó gây chuyện, huống hồ ... trên đời này người không có tư cách nhất để cô thông cảm, chính là Lâm Lan. Năm đó nó làm chuyện ác độc như vậy, không để lại cho cô một con đường sống, bây giờ rơi vào kết quả như thế, cũng là đáng đời nó.
Lực đạo khiến thắt lưng cô hơi nặng nề, bên tai là tiếng nói đè thấp của Đường Lưu Nhan, hơi miễn cưỡng , lại mang theo ý cười, "Lại suy nghĩ nữa rồi, chơi không vui sao?" Vừa nói xong, hắn tiếp tục ngẩng đầu đối diện Lâm Lan mặt mày tái nhợt, thần với Dung Thất thần sắc u ám không rõ, "Lời chúc phúc chúng tôi đã gửi rồi , cũng không có nhiều thời gian, gửi lời vấn an của tôi đến cha và anh trai cậu nhé."
Dừng một chút, hắn dường như cố ý lại dường như vô tình thấp giọng nói, "Phụ nữ đã có chồng rồi , cũng nên an phận một chút, đừng mãi nghĩ đến những chuyện không thể nữa."
Nói xong, không hề liếc mắt nhìn Lâm Lan và Dung Thất lấy một lần, một tay nắm toàn thân cô, một tay cầm túi xách của cô, mềm mại bước đi, dáng người tao nhã, dễ dàng đi tới đại sảnh.
Khi đến là một trận Bạo Phong, khi đi lại là một trận sóng lớn .
Đó chính là phong cách mãi mãi không thay đổi của Đường Lưu Nhan. Thật sự là...
Vô cùng phô trương.
Lâm Cẩm Sắt âm thầm nghĩ. Cô từ đầu đến cuối vẫn chưa nói bất cứ điều gì, im lặng lúc này chính là nguyên tắc vàng, thờ ơ lạnh nhạt. Không phải là không nói lên lời, chỉ là cô nghĩ mình không nên xen vào, nhìn Đường đại thiếu gia này đi, hắn chắc cảm thấy chơi vui lắm.
Quả thực đây chỉ là một trò đùa khôi hài.
Hắn làm sao có thể chỉ đến để chúc phúc đơn thuần... quay đầu lại nhìn sắc mặt của cô dâu chú rể kìa, còn có những lời nhỏ to bàn luận nữa...
Rõ ràng là tới để phá rối .
Ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh đạt được mong muốn tâm trạng rất vui vẻ, cụp lông mi xuống, cô cong môi lên, cười lạnh, vui vẻ sao? ...thật là nhàm chán.
Đường Lưu Nhan hơi liếc cô một cái, đem vẻ mặt của cô thu hết vào đáy mắt, mím đôi môi bạc, khi ra khỏi cửa lớn của khách sạn, hắn mỉm cười, trầm ngâm nói, "Cô bé ngốc, không biết tại sao lại có nhiều người đàn ông cũng ngốc nghếch đi coi trọng em vậy nhỉ." Ngữ khí rất nhẹ , nhưng những lời này nói ra từ miệng hắn , lại có một tầng nghĩa vô cùng sâu xa.
Lâm Cẩm Sắt vừa nghe xong mày đã nhíu chặt, lời này cô một chút cũng không muốn nghe.
Hắn có tư cách gì mà nói như vậy? Hắn dựa vào cái gì?
Đúng, cô ngốc nên mới có thể bị hắn đùa giỡn xoay vòng, nhưng hắn cũng chẳng có chút xíu tư cách nào để nói cô như vậy... mấy năm nay, bước đi của cô trên con đường tình cảm này đã đủ bấp bênh rồi, không phải bị đâm cho tới đầu rơi máu chảy thì chính là bị thương tới mức máu tươi đầm đìa, bây giờ cô đã sợ rồi...vì sao hắn còn muốn bóc lớp vảy sẹo của cô ra?
Loại tức giận này một khi đã bốc lên thì sẽ không có cách nào nhẫn nhịn được, dùng sức né khỏi bàn tay đặt trên lưng cô của Đường Lưu Nhan, cô lườm hắn, cười lạnh, "Nếu nói như vậy, Nhân công tử có phải cũng là một trong số những "người đàn ông ngốc nghếch" ấy không ?" Cô chính là không hiểu, dường như hắn rất hiểu cô, nhưng lại ngông cuồng phát ngôn bừa bãi!
Đường Lưu Nhan nghe vậy, bước chân cũng dừng lại, mím môi nhìn cô, ở nơi thẳm sâu trong đáy mắt dường như có gì đó đang lưu chuyển, tối tăm như mực.
Lâm Cẩm Sắt bị cái ánh mắt bình tĩnh ấy của hắn khiến cô hơi căng thẳng, hít một hơi thật sâu, đem tầm mắt dời đi, không nhìn hắn nữa. Cô không muốn để hắn nhìn thấy sự dao động và sự sợ hãi mỏng manh đang dần lớn lên trong mắt cô.
Nhưng Đường đại thiếu gia vẫn là một con hồ li chín đuôi tu luyện ngàn năm, dù có là mồm mép hay thủ đoạn, cô cũng không phải đối thủ của hắn.
Cô không phải là nhân vật chính trong phim thần tượng, không sợ trời không sợ đất can đảm đấu tranh tới cùng, trước mặt hắn cô không thể làm càn, càng không có chỗ trốn chạy, vì thế cô sợ hắn .
Rất lâu sau, đúng lúc cô cảm thấy ánh mắt hắn vẫn đặt trên người cô, đứng ngồi không yên, thật khó chịu, đôi môi bạc của Nhan công tử khẽ cong lên, cười cười, trong đôi mắt sáng tràn đầy màu sắc, hắn im lặng nhìn cô, từ từ nói, "Lời em nói cũng có lý."
"..." Lâm Cẩm Sắt hóa đá trong gió .
Nhắm mắt lại cô rõ ràng đang châm chọc hắn ...vậy mà hắn lại có thể thừa nhận .
Nhìn thấy thần sắc Lâm Cẩm Sắt biến đổi trong nháy mắt, Đường Lưu Nhan lại giống như đang suy tư gì đó, chầm chậm nói, "May mà có em nhắc nhở, tôi từ trước đến giờ vẫn chưa từng nghĩ tới điều đó."