cười nhu thuận của trưởng bối, Lâm Cẩm Sắt gật đầu chào và nở một nụ cười thông mình. Những người ở đây, có một tấm lòng thật lương thiện thuần phác, ngay cả nụ cười cũng rất tinh khiết .
Đi qua một vài hẻm nhỏ quanh co, cô đã đứng trước một ngôi nhà. Bên ngoài ngôi nhà nhìn qua đã rất cũ, trên vách tường đã phủ rêu xanh, hai con sư tử đá bảo vệ ngoài cửa sớm đã không còn uy nghiêm hùng võ.
Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay ra, kéo khóa cánh cửa sắt màu đỏ tươi, ép nhẹ vào một chút. (mọi người tưởng tượng ra cánh cửa ngày xưa trong phim TQ, cánh cửa có hai cái vòng tròn bên ngoài, khách đến thì dùng cái vòng ấy đập vào cánh cửa, nhà của chị ấy như thế đấy)
Một lát, kèm theo tiếng kêu cánh cửa từ từ mở ra, cùng với một giọng nói khàn khàn, "Ai đấy?" Người mở cửa vừa nhìn thấy cô, lập tức tròn mắt, mở miệng giọng khó tin, "Tiểu... tiểu thư? !"
Cô nở nụ cười, còn khẽ nháy mắt mấy cái, " Lý thúc, cháu đến đây." Ngữ điệu nhẹ nhàng, cho nên Lý thúc cũng không nghe thấy cô nói "Cháu đến đây" mà không phải "Cháu đã về" .
"Ôi trời, tiểu thư, cô đã về rồi? ồ, ta phải đi nói cho lão gia... Lão gia, phu nhân, tiểu thư đã về... Haiz ta thật là già rồi hồ đồ, tiểu thư mau vào nhà, ta dẫn cháu đi gặp lão gia, phu nhân..." Lý thúc một tay cướp lấy hành lí trong tay cô, một tay giữ chặt cô, bước đi vội vàng vào nhà, trên đường đi còn huyên thuyên, "Tiểu thư cháu nhiều năm như vậy không về nhà, trong nhà già trẻ lớn bé đều mong cháu nhanh trở lại, trước đây vài năm phu nhân mỗi ngày đều sống trong nước mắt đó... Bây giờ tốt rồi, cháu đã về nhà, lão gia và phu nhân chắc là rất vui..."
Lâm Cẩm Sắt bước từng bước đi theo ông lão, xuyên qua khu vườn, nhìn khuôn mặt đại trưởng bối từ nhỏ đã nuôi mình này trong lòng có một tia ấm áp lại có chút xót xa.
Bảy năm , từ sau khi chuyện đó xảy ra, cô đã bảy năm không đặt chân lại nơi đây. Cô từng nghĩ sẽ không bao giờ trở về nữa.
"Cút, Lâm gia này không có loại con gái như mày."
Tiếng nói khàn khàn tràn ngập chán ghét, vô lực đó vẫn ong ong trong tai cô như vậy.
"Tiểu thư, mau vào, lão gia cùng phu nhân đang đợi cháu." Tiếng gọi to của Lý thúc kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ. Hơn mười bước đi, nháy mắt đã đi tới trước mặt căn nhà. Một bức tường rào bao quanh khoảng sân rộng trên đó dương xỉ phát triển thô bạo leo lên , vươn lên thật cao, cố gắng chiến đấu vươn lên, chỉ để thu hoạch càng nhiều không khí tự do cùng ánh mặt trời.
Cô nhắm hờ mắt, trèo qua bậc thềm cao trước cửa.
"Cẩm Sắt..." Chào đón cô là âm thanh nghẹn ngào, cô mở to mắt, một người phụ nữ hơn 40 nhưng vẫn trẻ đẹp như trước, đôi mắt hồng hồng nhìn cô, vẻ mặt như muốn trách móc.
Cô cười, ngẩng mặt lên, "Dì Phương , đã lâu không gặp."
Nụ cười của cô làm cho dì Phương chân tay luống cuống, "Cẩm Sắt, dì..."
Một tiếng ho khan thu hút sự chú ý của cô, cô lặng lẽ nắm bàn tay thật chặt, đi tới phía trước vài bước, ngoan ngoãn nói nhỏ, "Cha."
"Quỳ xuống." Tiếng quát uy nghiêm hùng hồn làm cho tất cả mọi người phòng trong chấn động.
"Vâng." Không nói hai lời, hai đầu gối trần của cô đập xuống nền nhà, xước da, tơ máu xuất hiện.
"Chú... ba ba... đừng..." Hai giọng nói hỗn loạn làm cho cô kinh ngạc ngẩng đầu. Lát sau sự chế giễu xuất hiện trên khóe miệng cô, ha ha, là em gái thân yêu của cô. À, còn có đau và tình yêu...anh họ của của cô.
Nhìn thấy ánh mắt giễu cợt của cô, trong đáy mắt có một chút khó chịu, nhanh chóng nở nụ cười với trưởng bối phía trên, "Chú à, Cẩm Sắt trở về, chúng ta phải vui vẻ mới đúng, thế nào lại bắt người ta quỳ xuống? Ngài không đau lòng, chúng cháu lại rất đau đó!"
Vị trưởng bối kia trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng nói, "Đứng lên, nhìn ta nói chuyện."
"Vâng." Cô không phản đối, đứng lên, giương mắt nhìn người đã bảy năm không gặp , người có quan hệ huyết thông thân cận nhất với cô. Thời gian là một thứ rất tàn nhẫn, nó có thể làm người ta già đi, giết chết nhuệ khí của một người, có thể làm một người đàn ông từng uy nghiêm cường tráng như thiên thần biến thành như vậy, già nua ốm yếu, mệt mỏi bất lực.
"Mày còn trở về làm gì?"
"Tham gia hôn lễ của Tần Miễn."
"Còn gì nữa?"
"Hết rồi." Cô trả lời một cách "có nề nếp".
"Mày!" Cùng với tiếng nói to đột ngột là một cái tẩu thuốc được ném tới. Cô đứng yên không động đậy, mặc cho cái tẩu hung hăng đập vào trán cô, một vệt máu từ từ chảy xuống. Đầu hơi choáng càng làm cô cmar nhận rõ hơi cái trán đau đớn của mình.
"Lão gia, đừng như vậy." Một tiếng khóc vang lên, là dì Phương, "Năm đó ngài đã đuổi Cẩm Sắt đi rồi, bây giờ nó khó khăn lắm mới về nhà, ngài..."
"Cút, bảy năm trước mày không phải con gái ta, bây giờ còn về làm gì?"
Mặt cô không đổi sắc, "Được thôi." Trong giọng nói không hề cs cảm xúc. Xoay người, cô đi ra cửa, cầm lấy túi xách, bước đi tao nhã bình tĩnh ra bên ngoài.
Có một người xuất hiện trước cửa và ngăn cô lại.
Cô nhìn lên, là một gương mặt quen thuộc nhưng cũng rất xa lạ với cô, vẫn xinh đẹp như vậy. Cô cười, "Em gái."
"Chị không muốn về nhà sao?" Tiếng nói hơi bối rối run run từ trong môi Lâm Lan thoát ra.
Lâm Cẩm Sắt nghiêng đầu, giống như cố gắng suy nghĩ, đôi môi đỏ mọng cong lên, cười khẽ, "Nơi này đã không có người thân của chị, chị quay về làm gì nữa?"
Bỏ qua vẻ mặt đột nhiên cứng ngắc của Lâm Lan, cô đẩy cánh cửa nặng nề ra, một tiếng "kẹt kẹt" cùng với bụi bặm bay ra. Bên ngoài ánh mặt trời đầy nắng, khí hậu GiangNamthật khó mới tạnh ráo, màu xanh của mây nổi bật màu vàng chói của mặt trời.
"Chị, nếu chị đi rồi, tài sản của Lâm gia chị một phần cũng không được chia!" Từng từ nói ra từ kẽ răng, khó khăn và khó hiểu.
Lâm Cẩm Sắt thấp giọng nở nụ cười, cô không quay đầu, tiếp tục đi ra ngoài, cho đến khi cô đi xa, tiếng nói nhàn nhã lặng lẽ truyền tới.
"Lâm Lan, chị mấy năm nay sống bên ngoài, tài sản của chị sớm đã nhiều hơn gấp đôi tài sản của Lâm gia và của em. Tài sản của các người, chị không quan tâm."
Vì tình yêu, phải kiên nhẫn
Lâm Lan là em gái cùng cha khác mẹ với cô.
Khi Lâm Cẩm Sắt tám tuổi, một người phụ nữ xinh đẹp ôm Lâm Lan sáu tuổi quỳ gối trước cửa Lâm gia. Người phụ nữ này nói Lâm Lan là con gái ruột của Lâm lão gia – Lâm Chấn, cầu xin Lâm gia che chờ họ.
Ngày đó cô cùng cha đứng trên bậc thang cao, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ hạ mình quỳ gối xuống đất khóc như mưa, còn có cô bé bị ôm vào ngực vẻ mặt mê man.
Cô còn nhỏ cũng không rõ tình hình đó rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, cô chỉ cảm thấy người phụ nữ cùng cô bé này thực đáng thương. Họ có lẽ quỳ đã mấy giờ rồi, có lẽ đôi chân ấy đã rất đau. Còn cô bé kia, nhìn qua so với cô còn nhỏ một chút, tóc khô, đôi môi nhợt nhạt, thân thể nhỏ bé còn không tự chủ được mà run run.
Vì thế cô kéo góc áo cha, nhỏ giọng nói, "Ba ba, để cho họ vào ở nhà chúng ta đi."
Lâm Cẩm Sắt là đứa con Lâm Chấn gần bất hoặc mới có được (bất hoặc: hơn nửa đời người), vì đã chờ đợi rất lâu nên ông rất yêu thương cô. Địa vị của Tiểu Cẩm Sắt tám tuổi ở Lâm gia so với bản thân Lâm Chấn chỉ có hơn chứ không kém. Cho nên sau khi cô nói ra điều đó, Lâm Chấn chỉ dùng ánh mắt đen tối và khó hiểu thật sâu nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sau đó chậm rãi nói, "Các người ở lại đây đi. Cẩm Sắt, con cũng đừng hối hận." Vế sau của câu này, là nói với Cẩm Sắt . Cho đến khi ông bỏ đi cũng không quay đầu nhìn hai mẹ con còn quỳ trên mặt đất kia, ngay cả dư quang liếc mắt cũng keo kiệt không cho ( dư quang liếc mắt: thường khi liếc mắt người ta chỉ dùng ánh sáng thừa nơi khóe mắt để liếc).
Sau này, khi Lâm Cẩm Sắt thật sự bắt đầu hối hận, tất cả đều trở thành ánh sáng và bóng tối đã qua, không thể lấy lại được nữa.
Lâm gia là hào môn vọng tộc ở thị trấn này, nghe nói tổ tông của Lâm gia là Trạng Nguyên thời Tống, không ít đại quan đương triều cũng đến từ Lâm gia. Khi đất nước xảy ra chiến loạn, Dân quốc để cho Lâm gia chuyển đến thị trấn này, tuy rằng khi chuyển đi đã đem phần lớn gia sản theo, nhưng chung quy vẫn là dần dần suy sụp. Cho đến đời của Lâm Chấn, sự nghiệp của tổ tông không có gì phát triển. Thế giới bên ngoài sớm đã phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, duy chỉ có Lâm gia, vẫn tuân thủ nghiêm ngặt cổ lễ tổ huấn như trước ( cổ lễ tổ huấn: những quy củ cũ, chính là hủ tục), dần dần tách rời thời đại.
Ở trong trí nhớ Lâm Cẩm Sắt, mẹ cô là một người phụ nữ rất truyền thống. Tướng mạo bình thường, nhưng lại thấu hiểu lễ nghĩa thiện lương hiền đức. Cho dù là mẹ con Lâm Lan đến ở Lâm gia, cũng chưa bao giờ thấy bà có điều gì bất mãn.
Vì thế, cũng như mọi người trong Lâm gia, Lâm Cẩm Sắt chưa bao giờ nghĩ rằng bà sẽ chết. Nguyên nhân của cái chết là chứng trầm cảm dẫn đến nhịp tim bất thường. Thi thể ở trong phòng vài ngày đến mức lạnh như băng mới được phát hiện. Bà giống một bông hoa hồng héo im lặng nằm trên giường, khóe miệng tái nhợt mang theo ý cười thản nhiên, giống như cái chết với bà chính là một sự giải thoát.
Hai năm sau, Lâm Chấn chính thức cưới Phương Tâm, Lâm Lan được thừa nhận là con cháu Lâm gia.
Lâm Cẩm Sắt từ nhỏ đã vô cùng ít nói. Nói không nhiều, biểu tình cũng ít, giống như một đứa trẻ im lặng và ngốc nghếch. Sau khi mẹ qua đời, cô ngày càng ít nói, nhất là khi đối mặt với Lâm Chấn, cô luôn luôn hỏi một câu thì trả lời một câu, tuyệt không nhiều hơn.
Còn Lâm lan thì ngược lại, vài năm sống ở bên ngoài, cuộc sống khiến cho cô như được gió thổi lên. Cô xinh xắn, thích cười, thích làm nũng. Điều đó khiến cho Lâm Chấn chú ý đến cô bé ngày càng nhiều hơn, nhưng dần dần lại xa cách với Lâm Cẩm Sắt.
Lâm Lan ghét Lâm Cẩm Sắt. Điều ấy Lâm Cẩm Sắt biết từ khi Lâm Lan vừa mới vào Lâm gia. Không sao, bởi vì cô cũng như thế. Nhưng cô không giống Lâm Lan. Lâm Lan chính là dùng thủ đoạn làm cho cha càng ngày càng ghét cô. Cô khinh thường. Cho nên khi đối mặt với đôi mắt ác độc sắc bén của Lâm Lan, cô coi thường, rất coi thường. Bởi vì cô biết, trong nhà còn có người, so với cô còn oan ức hơn đó chính là mẹ cô.
Ở trong mắt cô, mẹ là người phụ nữ đáng thương nhất cũng đáng buồn nhất mà cô gặp qua. Mẹ yêu cha, nhưng lễ nghi truyền thống khiến cho bà phải im lặng, phải chịu đựng. Nhưng chính sự khoan dung và thỏa hiệp ấy đã làm cho người phụ nữ khác có được lợi thế. Tuy vậy, bà vẫn như cũ không muốn chiến đấu, không muốn đấu tranh, cứ như vậy, mặc cho chính mình giống như bông hoa mất đi chất dinh dưỡng, mất đi ánh mặt trời, mất đi nguồn nước, từng chút, lặng yên héo rũ thối nát thành đống bùn trong vườn.
Ngay cả vài ngày trước khi mất, bà vẫn mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nho nhỏ của Lâm Cẩm Sắt, dùng giọng nói mềm nhẹ ôn hòa lặp đi lặp lại, "Kiên nhẫn, chịu đựng. Cẩm Sắt, nếu yêu, phải chịu đựng. Nếu chịu đựng thật sự không được nữa, quá đau thì chỉ có thể biến mất." Đó là lần đầu tiên Tiểu Cẩm Sắt được nghe chính miệng mẹ mình nói ra chữ "yêu". Đáng tiếc khi đó cô còn nhỏ quá, không đoán trước được, làm một người biết chính mình đã không còn sống được bao lâu, lời nói vô luận là cỡ nào ẩn sâu trong đáy lòng cũng đều muốn nói hết ra. Như vậy, mới không còn vướng bận .
Nhưng Lâm Cẩm Sắt cuối cùng vẫn nhớ rõ những lời nói của mẹ. Cô yêu cha, cho nên phải chịu đựng. Cô có một chậu hoa bách hợp ở một góc sân, mỗi ngày đều tưới nước cho nó, chăm sóc th