Tán Tỉnh Triều Đại Ngụy nhiều nữ ít nam, thành ra có hai hậu quả: Thứ nhất, nữ tử khó tìm hôn phu, thứ hai, nữ tử lớn gan, vì để tìm hôn phu, dám nói dám làm dũng cảm bày tỏ.
Theo Tạ Đằng quan sát, Linh Chi này “mắt đi mày lại” với Phương phó tướng, trông rất có tình ý. Chỉ là Linh Chi quen làm a hoàn, không to gan như đám Tô Ngọc Thanh, nên có vẻ như không dám bày tỏ. Mà một khi Phương phó tướng hồi kinh, có rất nhiều cơ hội để lựa chọn nữ tử thích hợp, không bắt buộc là không thể không chọn Linh Chi. Linh Chi thật sự có tình ý với Phương phó tướng, nên nhân cơ hội này cầu xin hoàng đế ban hôn, đại sự sẽ định. Mặt khác Phương phó tướng của phủ Phương vì do hoàng đế tứ hôn nên sẽ không dám ghét bỏ thân phận a hoàn của Linh Chi. Linh Chi đến Phương phủ cũng có thể ưỡn ngực làm phu nhân, không bị ức hiếp. Tiểu cô cô đã mất, hắn phải tìm cách giúp a hoàn của tiểu cô cô được hạnh phúc thôi!
Linh Chi thật ra là bị oan, nàng khi nào thì mắt đưa mày lại với Phương phó tướng chứ? Chẳng qua là nàng nghe nói tổ tiên Phương phó tướng từng có người làm ngự y, trong tay có một bí kíp làm đẹp da, nên mới cùng Phương phó tướng tiếp xúc vài lần, muốn thu bí kíp vào tay mà thôi!
Thấy Linh Chi run run môi, nói không nên lời, Huệ Tông hoàng đế cười một tiếng thông cảm, xua tay nói: “Được rồi, nếu không có ý trung nhân, cũng không cần nôn nóng. Đợi khi nào tìm thấy người trong lòng, ngươi nói cho tướng quân nhà ngươi biết là được.”
Linh Chi không khỏi nóng nảy, a a, ta còn chưa nói mà, sao lại không cho ta nói chứ? Bỏ lỡ cơ hội ngày hôm nay, e rằng sẽ hối hận suốt đời. Không được, ta phải nói.
“Bẩm hoàng thượng, nô tỳ lớn lên ở phủ tướng quân, sẽ không đi nơi khác.” Linh Chi dưới tình thế cấp bách, không đắn đo suy nghĩ bật thốt lên: “Nô tỳ chỉ nguyện hầu hạ tướng quân.” Đã rõ chưa, hoàng thượng mau tứ hôn cho ta đi!
Chuyện sao lại vậy? A hoàn này nhìn trúng Tạ Đằng rồi? Huệ Tông hoàng đế sửng sốt, aii, cái này không thể được. Phu nhân tướng quân thông minh hơn người, lần trước may có nàng mới quyên đủ quân tư. Ngoài ra, cũng nhờ biện pháp của nàng trẫm mới bán được hơn hai mươi chuôi quạt lá cọ, kiếm được rất nhiều tiền riêng. Cái này gọi là đầu giường có vàng, yên tâm mà ngủ. Bây giờ Tạ Đằng thắng lợi trở về, phải để hắn cưới Diêu phu nhân, sao lại nhét đến một a hoàn gây phiền phức?
Hôm nay là một ngày tốt lành, cũng không nên phá hỏng tâm tình của tiểu a hoàn này. Huệ Tông cười híp mắt nói: “Linh Chi, nếu bây giờ ngươi chưa muốn gả chồng, còn muốn hầu hạ tướng quân nhà ngươi, trẫm sẽ cho ngươi nguyện ý. Đợi khi nào có ý trung nhân, hãy nói cho tướng quân nhà ngươi, tướng quân nhà ngươi sẽ vì ngươi tác chủ.” Được rồi, có nạp ngươi hay không là tùy tướng quân nhà ngươi quyết định, trẫm không dính vào.
Huệ Tông hoàng đế nói xong, không đợi Tô Ngọc Thanh và Lý Phượng mở miệng đã phất tay: “Tất cả đứng lên đi! Muốn gả ai, tự bản thân nói với tướng quân nhà các ngươi, tướng quân nhà các ngươi tự sẽ an bài, trẫm sẽ không đoạt mất thú vui làm mối của tướng quân nhà các ngươi.” Đùa à, nếu các ngươi ái mộ Tạ Đằng, mở miệng cầu trẫm tứ hôn, Diêu phu nhân thì tính thế nào?
Tạ Đoạt Thạch vừa nghe thấy lời của Linh Chi, đã hiểu ra. Trong lòng oán hận: A Đằng cái gì cũng tốt, nhưng về mặt tình cảm nam nữ, thì đặc biệt ngu đần. Về nhà phải bảo Tiểu Mật giám sát chặt một chút, không nên để trong phủ có tam thê tứ thiếp phiền phức.
Tạ Đằng vẫn còn chậm chạp ngu ngốc, trong lòng còn cảm thán: A hoàn Linh Chi này thật trung thành với phủ tướng quân, có thể bỏ qua Phương phó tướng, chỉ muốn ở lại phủ tướng quân. Đợi khi nào trở về phủ, sẽ để Tiểu Mật khuyên nhủ nàng, lựa một người thích hợp mà gả.
Tô Ngọc Thanh chưa mở miệng đã bị cắt ngang, sợ bị đuổi về phủ, lập tức không sợ chết cướp lời: “Bẩm hoàng thượng, ta tình nguyện làm a hoàn bên người Nhị tướng quân.”
Lý Phượng thấy Tô Ngọc Thanh mở miệng, lá gan cũng to lên, nói: “Bẩm hoàng thượng, ta ngưỡng mộ Tam tướng quân anh hùng, tình nguyện làm a hoàn của người, không muốn hồi phủ.”
Được lắm, ba a hoàn này rõ ràng là nhìn trúng ba huynh đệ Tạ gia. Huệ Tông hoàng đế nói thầm một câu trong bụng, trên mặt lại thản nhiên, giả vờ hồ đồ, cười híp mắt nói: “Nếu là nguyện vọng của các ngươi, tự sẽ thành toàn.” Xong lại nói với huynh đệ Tạ Đằng: “Tướng quân, ba a hoàn này có lòng, thì cho các nàng đến phủ tướng quân hầu hạ các ngươi thôi! Sau này các nàng chọn vị hôn phu, tướng quân tự mình tác chủ.” Ba a hoàn các ngươi nhìn trúng công thần, trẫm liền mở kim khẩu[*], cho các ngươi vào phủ tướng quân hầu hạ ba huynh đệ Tạ gia, còn các ngươi có thuận buồm xuôi gió hay không, trẫm không quan tâm.
[*]: Dùng để nói các bậc tôn quý. Như kim khẩu: miệng vàng. Nói về Phật về thần về vua chúa đều dùng chữ kim. Như kim ngôn: lời vàng, lời của các bậc thánh hiền nói.
Huệ Tông hoàng đế vừa dứt lời, không đợi ba huynh đệ Tạ Đằng phản ứng, đã vẫy tay ngoắc bảo Cao công công tiến lên nói: “Trẫm hạ chỉ, Linh Chi, Tô thị, Lý thị có công với nước, nay xin vào phủ tướng quân làm a hoàn, trẫm ân chuẩn….”
Diêu Mật nhìn bốn ông cháu Tạ Đằng oai hùng khải hoàn trở về, cảm thấy vô cùng mỹ mãn cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh hồi phủ, dẫn người vẩy nước quét sân, đặt rượu và thức ăn, chuẩn bị chúc mừng bốn người Tạ Đằng.
Lúc này, Cố Phu nhân lại bảo Diêu Mật: “Tiểu Mật, đợi tướng quân trở về, chúng ta cũng nên hồi Cố phủ, để tướng quân đặt sính lễ, kiệu hoa đỏ thẫm đón con xuất giá, khi đó, con mới danh chính ngôn thuận là phu nhân tướng quân.” Vừa nói vừa ấp a ấp úng: “Lần trước chưa gả đã động phòng, là bởi vì tướng quân trước khi xuất chinh, nóng lòng lưu hậu. Không ai vì đó mà chê cười con. Lần này lại không giống như vậy, không thể chưa gả mà ở cùng một chỗ. Cần phải chính thức kết hôn mới được động phòng.”
Trước đây vì Diêu Mật không kiếm được chồng, Cố phu nhân đành bất chấp tiết tháo, chỉ cần Diêu Mật có thể câu được một vị hôn phu thích hợp, dù chưa kết hôn đã mang thai, bà cũng không tính làm gì. Nhưng hiện giờ lại không giống như vậy! Con gái là phu nhân tướng quân, là quý phu nhân có thể nói chuyện với hoàng hậu mà! Thế nào cũng phải cẩn trọng nhiều hơn, loại chuyện trước khi cưới có thai này, tốt nhất là không xảy ra. Một quý nữ là phải như vậy, gả vào phủ tướng quân một cách đàng hoàng, làm phu nhân tướng quân được người người tôn kính.
Sử di nương và Phạm di cũng suy nghĩ tương tự như Cố phu nhân, trước đây bởi vì tìm mãi không ra chồng mới chó cùng rứt giậu, gặp đâu bạ đó, trăm chiêu đều dùng. Bây giờ đã khác xưa, con gái hiến thân, được phong cáo mệnh phu nhân, con rể chính là vật trong túi, không chạy đâu cho thoát. Trị thử nhân sinh đại sự (giá trị của con người sinh đại sự), hôn nhân đại sự, nếu có thể thận trọng hơn, con gái sau khi xuất giá sẽ được mọi người kính trọng hơn nhiều. Bởi vậy mà khuyên Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, nói các nàng lúc này không nên ở cùng với Tạ Thắng và Tạ Nam. Lúc này mà được ăn no, đến lúc kiệu hoa đỏ thẫm rước con gái xuất giá, trượng phu sẽ chẳng lạ gì các nàng.
Các nàng đang nói, quản gia đi cửa cung thám thính tin tức đã trở lại, tiến vào bẩm: “Phu nhân, hoàng thượng đứng trước cửa cung nghênh đón lão tướng quân và tướng quân, tối mai trong cung sẽ thiết yến chúc mừng lão tướng quân và huynh đệ tướng quân, lúc này đã để tướng quân hồi phủ rửa mặt, đội ngũ đã đi được nửa đường. Ngoài ra còn có một việc muốn nói với phu nhân.” Quản gia nhìn tỷ muội Diêu Mật, thấy các nàng không có biểu hiện gì khác biệt, bèn nói chuyện đám người Linh Chi ra.
Diêu Mật nghe xong thì liếc mắt trao đổi với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, a, thì ra ba vị a hoàn kia không phải là do triều Đại Kim dâng lên, mà là công thần của triều Đại Ngụy ta sao?
Đợi quản gia ra ngoài, Cố phu nhân cau mày nói: “Tiểu Mật à, ba vị a hoàn này ở ngự tiền không cầu phu quân, lại xin đến phủ tướng quân làm a hoàn, chuyện này có chút không bình thường!”
Diêu Mật cười nói: “Mẹ, người như tướng quân, muốn hiến thân, há chỉ có một a hoàn? Nếu bây giờ đã lo sầu, sau này khó mà sống. Quan trọng là ở tướng quân, không phải do a hoàn. Nếu tướng quân muốn, con cũng không ngăn được. Nếu tướng quân không muốn, đừng nói là a hoàn, ngay cả quận chúa, cũng chẳng làm nên chuyện.”
Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng gật đầu: “Phải nói là cả nữ nhân triều Đại Ngụy ta, đâu chỉ ba a hoàn này? Người còn chưa vào mà chúng ta đã sầu lo, không tốt. Hơn nữa, ba a hoàn này vừa đen vừa gầy vừa già, nhìn chả ra làm sao.”
Cố phu nhân cùng Sử di nương và Phạm di nhìn nhau không lên tiếng: Ba đứa này sao không cảm giác nguy cơ gì hết vậy? Quên đi, phu nhân cảm giác nguy cơ trong phủ nhà khác còn nhiều mà, kết quả là các nàng đều như thường lệ không phòng được tướng quân của các nàng có vợ bé. Chuyện này quả thực là như Diêu Mật nói, mấu chốt là trên người nam nhân, chẳng liên quan gì đến tâm tư nữ nhân.
Vừa nói chuyện, mọi người vội vàng ra cửa phủ đợi. Diêu Mật sốt ruột, sai quản gia chạy nhanh lên trước nhìn xem đã về tới chưa? Quản gia đi một lúc thì giục ngựa chạy về, hô lớn: “Phu nhân, đã về tới, lão tướng quân và tướng quân bọn họ đã về tới! đã qua góc đường!”
Diêu Mật nghe xong, mặc kệ tất cả, nâng váy chạy lên phía trước, Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cũng kích động, nắm tay nhau chạy theo.
Tạ Đoạt Thạch và ba huynh đệ Tạ Đằng đến góc đường, kéo dây cương để ngựa chạy chậm lại, vừa qua góc đường, thoáng cái đã thấy ba dáng người xinh đẹp chạy tới, nhìn kĩ, thì ra là ba tỷ muội Diêu Mật.
Tạ Đoạt Thạch “Ha ha” cười lớn: “Ba cháu dâu không chờ được, chạy tới nghênh đón. Cửu biệt trùng phùng, ba đứa còn không chủ động à?”
Khóe miệng Tạ Đằng chứa đầy ý cười, nhấc dây cương lên, con ngựa nhảy về phía trước, phi đến trước mặt Diêu Mật, vừa cúi người, đã bế bổng Diêu Mật lên ngựa, tay ôm lấy vai Diêu Mật, dịu dàng nói: “Ta đã trở về!”
“Vâng!” Khí tức nam tử đánh vào trong mũi, một bụng đầy lời muốn nói của Diêu Mật bỗng dưng biến mất, lỗ mũi ê ẩm, nói thật nhỏ: “Trở về là tốt rồi!”
Tạ Đằng thúc ngựa phi nhanh đến cửa phủ, trước tiên tung người xuống ngựa, sau đó mới bế Diêu Mật xuống, nhìn chăm chú. Thấy nàng ăn mặc xinh đẹp, tay duỗi ra nắm lấy tay nàng, sóng vai nhau bước vào phủ.
Bàn tay nhỏ bé của Diêu Mật bị Tạ Đằng nắm, mặt đỏ xấu hổ tim đập dồn dập, đã quên luôn chuyện hỏi thăm những người phía sau.
Đám người Cố phu nhân thấy Diêu Mật xấu hổ thẹn thùng tựa cô dâu, đành phải vội vàng đi hỏi thăm trò chuyện với mọi người đi phía sau, thấy tất cả đã vào phủ, lúc này mới ra lệnh giúp đỡ dọn hành lí, sai hạ nhân dắt ngựa vào trong, khung cảnh nhộn nhịp.
Huynh đệ Tạ Đằng còn chưa ngồi vào chỗ, thân hữu đã đến chúc mừng, hỏi chuyện trên chiến trường, Diêu Mật cũng vội vàng thăm hỏi nữ quyến, nhất thời thấy đám Linh Chi đứng bên cạnh thì cười nói với Tạ Đằng: “Tướng quân, ba vị này chính là a hoàn hoàng thượng ban thưởng phải không?”
Tạ Đằng lúc này mới nhớ tới đám Linh Chi, liền gọi qua giới thiệu tên, lại chỉ Diêu Mật cùng Sử Tú Nhi và Phạm Tinh với đám Linh Chi, nói: “Ba vị này, là chủ mẫu của các cô.”
Linh Chi đã thấy tỷ muội Diêu Mật từ sớm, nhưng đợi đến khi Tạ Đằng giới thiệu, mới quay sang hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh cúi chào nói: “Bái kiến phu nhân!” Còn chưa