chính thức gả đi mà phu nhân cái quái gì chứ? Ỷ vào dáng vẻ giống tiểu thư nhà chúng ta liền ngông nghênh sao? Nếu tiểu thư vẫn còn, làm a hoàn các ngươi cũng không xứng!
Tô Ngọc Thanh cũng bái kiến Sử Tú Nhi, luôn cảm thấy nàng rất tinh tế, bởi vậy thầm để mắt liếc trộm Sử Tú Nhi, lẩm bẩm trong lòng: Nàng ta chẳng qua là quen Nhị tướng quân mới hơn mười ngày thôi, sao so được với ta và Nhị tướng quân chung một đường, mấy tháng tình cảm?
Lý Phượng đã thăm dò biết được xuất thân của Phạm Tinh không bằng nàng, trong lòng cảm thấy mình nổi trội hơn hẳn, tuy thân phận a hoàn, nhưng không có cảm giác thua kém, bởi vậy tùy tiện hành lễ rồi lui về đứng sau Tạ Nam. Nàng là a hoàn của Tạ Nam, không phải là a hoàn của Phạm Tinh, muốn lấy lòng, cũng là lấy lòng Tạ Nam, không phải Phạm Tinh.
Tới giờ nghỉ ngơi, huynh đệ Tạ Đằng mỗi người ngủ riêng trong phòng của mình, Diêu Mật và Cố phu nhân ngủ chung một phòng.
Khi Tạ Đằng nằm xuống, hết lật người sang trái rồi lại lật người sang phải, vẫn không ngủ được, lẩm bẩm: Cứ tưởng rằng về nhà là có thể ôm, ai ngờ phải chờ đến sau khi chính thức bái đường mới được! Những ngày này phải chịu đựng thế nào đây?
Trước đây chưa từng hưởng mỹ vị, cũng không cảm thấy làm sao. Bây giờ đã nếm qua, vừa mới nghĩ đến, đã nhịn không được.
Tạ Đằng đang cực khổ nén nhịn, thình lình nghe ngoài cửa có tiếng bước chân nho nhỏ vang lên, sau đó có người nhẹ nhàng gõ cửa, hắn không khỏi vui vẻ, xoay người ngồi dậy, thầm nghĩ: Ha ha, Tiểu Mật biết ta muốn nàng, nên đến dâng thịt đây mà! Bởi vậy kiềm chế đắc ý, giọng nói bình tĩnh vang lên: “Vào đi!”
Cửa “Cạch” một tiếng bị người ta đẩy ra, một thân ảnh rụt rè bưng chén cháo táo đỏ tiến vào, dịu dàng nói: “Tướng quân, đêm nay ngài ăn không nhiều, đây là cháo táo đỏ nô tì mới nấu cho ngài!”
Tạ Đằng sửng sốt, hạ mắt nói: “Để xuống đi!”
Linh Chi vội đặt chén cháo lên bàn, nhẹ giọng nói: “Trời lạnh, tướng quân hãy ăn khi còn nóng.”
Tạ Đằng nghe giọng nói của Linh Chi hơi run rẩy, lúc này mới nâng mắt nhìn nàng, thấy nàng quần áo phong phanh, không khỏi nhíu mày: “Trời lạnh, cô mau trở về.”
Hôm nay Linh Chi thấy dáng vẻ thân thiết của Tạ Đằng và Diêu Mật, tự tin trong lòng đã mất đi vài phần, bây giờ ngoan hạ tâm lai, đáp một tiếng, cất bước đi ra ngoài, lại trượt một cái, ngả người về phía sau.
Tạ Đằng duỗi tay, cầm một cái gối đặt ngang hông Linh Chi, thấy nàng đứng vững, liền rụt tay lại giữa cái gối, rồi ném nó lên giường. Nhất thời đang định nói chuyện, lại có tiếng bước chân nhỏ hướng bên này mà tới, hắn lúc này cẩn thận phân biệt, là tiếng bước chân của Diêu Mật, đang muốn đứng lên, lại thấy Linh Chi quần áo không chỉnh tề đang đứng trong phòng, dù hắn trì độn, cũng hiểu được không thể để cho Diêu Mật thấy cảnh này. Lập tức không nghĩ ngợi mà chỉ vào tủ quần áo, nói: “Bưng cháo nấp vào trong, chớ có lên tiếng!”
Linh Chi nghe tiếng bước chân, cũng hơi hoảng, không chút nghĩ ngợi bưng cháo lên, vội vội vàng vàng mở cửa tủ quần áo bưng cháo nấp vào trong.
Tạ Đằng thấy Linh Chi đóng cửa tủ quần áo, lúc này mới nhớ tới, mình và Linh Chi trong sạch, hoảng hốt cái gì chứ?
Diêu Mật cầm quần áo và tất mình làm trong tay, gõ cửa phòng Tạ Đằng. Nàng đáng ra là đang ngủ, ai dè Cố phu nhân bức nàng, căn dặn một tràng, bảo nàng cầm xiêm y sang cho Tạ Đằng, nói với hắn mặc dù mình không được phép dâng mình, nhưng nam nhân thắng trận trở về, nữ nhân dù sao cũng nên vỗ về một phen. Sau đó bà còn nói thêm, nên để cho nam nhân hưởng một chút xíu thôi, không được quá nhiều, phải đắn đo chừng mực, để nam nhân nóng ruột, phải nhanh chóng quyết định, nhanh chóng bái đường thành thân. Diêu Mật một là bị Cố phu nhân bắt ép đành bất đắc dĩ, một là vì rất nhớ Tạ Đằng, bởi vậy mới thẹn thùng ôm quần áo tới cửa.
Nghe được giọng nói của Diêu Mật, ngực Tạ Đằng đập thình thịch, vừa mở cửa ra, duỗi tay, đã kéo Diêu Mật vào cửa, rồi xoay người đóng cửa lại. Trong phút chốc hai mắt liền sáng rực đánh giá Diêu Mật từ trên xuống dưới, thấy nàng tùy tiện búi tóc, ngọc bích sáng óng ánh, phấn lót càng làm nổi bật lên đôi gò má ráng hồng, mày như vẽ, sóng mắt long lanh như nước, khiến Tạ Đằng nhất thời ngẩn ngơ.
Diêu Mật bị Tạ Đằng nhìn chăm chú, tim nhảy loạn xạ, hô hấp lập tức rối loạn, đầu hơi cúi xuống, đưa quần áo trong tay ra, nói: “Đây là làm cho chàng, chàng thử xem!”
Tạ Đằng phục hồi tinh thần, giang hai tay ra, nói: “Nàng giúp ta mặc vào!”
Ặc, được rồi! Trước đây nhìn cũng nhìn rồi, sờ cũng sờ rồi, bây giờ giúp hắn mặc cái áo, cũng không có gì quá đáng. Diêu Mật đặt những món đồ khác lên bàn, run run cầm quần áo mặc giúp Tạ Đằng, đầu ngón tay vừa chạm vào vai Tạ Đằng, những hình ảnh đêm trước khi xuất chinh lập tức hiện trong đầu, nhất thời không dám nhìn Tạ Đằng, chỉ yên lặng mặc đồ cho hắn, mặc được phân nửa, tay lại bị Tạ Đằng nắm lại.
Mặt Diêu Mật nóng rực, cổ họng khàn khàn, cực kì lúng túng. A a, không được, tiếng gì mà vang nhiều như vậy? Trời ạ, là tiếng tim đập.
“Tiểu Mật, nàng đang nghĩ đến ta sao?” Tạ Đằng mở miệng, không đợi Diêu Mật trả lời, đã cầm tay nàng đặt lên môi khẽ hôn một cái, sau đó lấy ra một vật đặt trên tay Diêu Mật.
Phải bình tĩnh, phải bình tĩnh! Diêu Mật cố gắng định thần, chỉ dám nhìn vật trong tay, thấy là một hạt châu màu mật ong lớn bằng ngón tay cái, không nhịn được hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đây là sáp mật ong, nghe nói thường ngày đeo vào, có thể phòng bệnh, lần này tình cờ có được một chuỗi, viên này là từ chuỗi kia rơi ra, ta giữ lại cho nàng chơi.”
Diêu Mật giơ hạt châu về phía ánh sáng để nhìn, thấy hạt châu có màu sắc tươi đẹp, sáng bóng lạ thường, thì cực kì yêu thích, cười nói: “Khi về sẽ xâu dây đeo lên.” Nói xong lại hỏi: “Vậy chuỗi kia đâu?”
“Ở trong hành lí, còn chưa tìm thấy.” Tạ Đằng cười vui vẻ: “Yên tâm, sẽ không cho nữ nhân khác lấy đi.”
Tạ Đằng đợi Diêu Mật cất hạt châu xong, liền cầm tay nàng ngậm vào miệng, đầu lưỡi cuộn qua cuộn lại trên ngón tay nàng, hàm hồ nói: “Muốn chết ta!”
Phải có chừng mực, phải có chừng mực. Diêu Mật ngửi được hơi thở của Tạ Đằng, hô hấp vừa gấp lại vừa vừa nóng, lập tức nghiêng đầu sang một bên, tay còn lại móc từ trong ngực ra một túi hương nhỏ, đưa tới: “Cho huynh!”
Tạ Đằng cầm lấy quan sát, thấy trên túi hương thêu hai chữ “Tạ Đằng”, mỗi chữ là một màu khác nhau, nhìn kĩ mới phát hiện, những sợi chỉ màu ấy kết thành một hình trái tim, nhất thời thở dài nói: “Thật tinh xảo!”
“Huynh thích không?” Diêu Mật tốn rất nhiều đêm để thêu xong cái túi này, chỉ muốn được Tạ Đằng khen ngợi một câu.
“Đâu chỉ thích, là yêu chết đi được!” Tạ Đằng cất túi hương vào trong ngực, nhìn nửa người còn chưa mặc quần áo, tay trái liền kéo quần áo ra, khoác trên người Diêu Mật, bọc nàng vào trong lồng ngực của mình, thấp giọng hỏi: “Có nhớ ta không?” Nói xong, một tay dẫn tay tay của Diêu Mạt lần xuống phía dưới của mình, câu có nhớ ta không này, dường như có ám chỉ gì khác.
Đêm đó,trước khi xuất chinh, Diêu Mật bất chấp xấu hổ, chỉ muốn giúp hắn lưu hậu. Hôm nay, tình cảnh đã khác xưa, lời này của hắn, ngay cả lỗ tai nàng cũng đỏ ửng vì xấu hổ, lại giả vờ như không: “Không nhớ!”
“Thật không nhớ?” Tạ Đằng thấy Diêu Mật xấu hổ mang theo chút nhát gan, khác hoàn toàn với đêm đó, cũng là một vẻ ý vị khác rung động lòng người, nhất thời quên luôn Linh Chi còn nấp trong tủ quần áo, kéo chặt Diêu Mật, nhẹ nhàng cúi đầu.
Cỗ hương thơm lạ lùng phả vào khoang mũi, Tạ Đằng sém ngất xỉu, nhất thời tì cằm trên đầu Diêu Mật, ngửi hương tóc thơm ngát của nàng, sau một hồi thở hổn hển, cười nhẹ nói: “Mệ hương của nàng quá lợi hại, mê ta thần điên bát đảo.”
Hô hấp nóng gấp của Tạ Đằng phất vào tai Diêu Mật, tim nàng như có vuốt mèo cào qua, mềm mềm ngứa ngứa, khẽ giãy giụa tránh né, lại bị Tạ Đằng xoay người, ôm chặt từ phía sau.
“Tiểu Mật, Tiểu Mật, Mật…” Tạ Đằng hôn tóc Diêu Mật, môi trượt tới bên tai nàng, đầu lưỡi vừa ra, liếm liếm vành tai của nàng, cảm giác được nàng mềm nhũn cả người, dường như đứng không vững, liền ôm chặt hơn, nhẹ nhàng ngậm vành tai của nàng mút mút, lại thì thầm những lời nói chân thực mắc cỡ chết người bên tai Diêu Mật, đợi khi Diêu Mật không giãy giụa nữa, nửa kéo nửa lui về phía sau, lui thẳng tới mép giường.
Diêu Mật hoảng sợ, không khỏi tránh né, không ngờ Tạ Đằng vòng hai tay lại, ôm eo nàng, mặc nàng ngửa người ra phía trước, trong khoảnh khắc, có một vật vừa cứng vừa nóng, đặt giữa hai đùi Diêu Mật, nàng như mất hồn, khẽ kêu lên một tiếng.
Một tiếng này, như mèo kêu, chọc Tạ Đằng càng móc nóng sôi trào, lui một bước, ngồi vào giường, đặt Diêu Mật trên đầu gối, tới lui đủ mọi cách trên người nàng, muốn khiến nàng động tình.
Tim Diêu Mật đập loạn, thoáng ngất thoáng tỉnh, cổ họng thều thào một câu: “Chúng ta còn chưa chính thức bái đường.”
“Sanh em bé xong bái đường còn chưa muộn, dù thế nào ta cũng sớm là người của nàng rồi.” Tạ Đằng không chịu buông Diêu Mật ra, thở hổn hển, cúi xuống nói vào tai Diêu Mật.
Diêu Mật vô cùng xấu hổ, mang theo vẻ yêu kiều lại như giận dữ, gợi tình động lòng người, nói: “Chàng thật xấu!”
Linh Chi nấp trong tủ quần áo nghe bọn họ ** pha trò, mặt sớm đã đỏ rực, tay vô thức cầm thìa trong tay, nhất thời độc ác đập thìa vào trong chén, thìa đụng phải thành chén, một tiếng “Đinh” vang lên. Trong nhát mắt, trêu đùa bên ngoài hoàn toàn biến mất, yên lặng một mảng.