Uông Hạo nửa đêm về đến nhà, vốn là công tác năm ngày,nhưng chỉ trong vòng bốn ngày anh đã sử lý xong, chẳng những anh suốt đêm tăng ca, còn có người đi theo anh cũng muốn bán mạng, chỉ vì muốn về Đài Loan, bởi vì anh gọi điện thoại cho Hà Vu Yến cô không bắt máy.
Lúc anh vừa vào phòng nhìn thấy đèn nhỏ trong phòng khách, trong lòng một trận ấm áp, buông hành lý hướng tới phòng ngủ đi,Hà Vu Yến cũng không ở trên giường, anh thô lỗ đem chăn toàn bộ xốc lên, không tin lại đi vào phòng tắm, vẫn là không có một bóng người, thư phòng cũng không có, phòng bếp càng không có thể, Uông Hạo sốt ruột đi trở về phòng khách, lại thử gọi mấy cuốc điện thoại, lại vẫn là giống nhau không thông.
Chết tiệt, cô thế nhưng đi rồi, cũng dám không nói một tiếng mà đi !
Sáng sớm hôm sau, Uông Hạo đi ô-tô đến trường đại học Hà Vu Yến học, trực tiếp tiến vào trường tìm người,kết quả làHà Vu Yến từ ngày đầu tiên khai giảng đã không lên lớp nữa rồi.
Chưa từ bỏ ý định anh muốn trường học giúp anh tìm tư liệu Lâm Kiều Kiều, anh biết Lâm Kiều Kiều là bạn tốt nhất của Vu Yến, có thể sẽ biết tăm tít Hà Vu Yến.
Trường học cũng hiểu được nói cho anh,nhưng bọn họ không được phép đem tư liệu học sinh cung cấp cho kẻ thứ ba,đáp án này thật chọc tức Uông Hạo, kém chút động thủ đập nát người giáo vụ.
Hoàn hảo anh coi như có lý trí, đã mềm mại không được, vậy thì mạnh bạo, một cuộc điện thoại, anh điện cho Kỷ Nhất Thế,giải thích rõ yêu cầu của anh, trực tiếp để nhân viên trường học cùng Kỷ Nhất Thế trò chuyện, ba phút sau,tự liệu học sinh của Lâm Kiều Kiều một rõ hai ràng, toàn bộ không sai lầm xuất hiện trước mắt anh, trường học còn vì anh, trực tiếp bày ra con dấu trên giấy.
Cùng Kỷ Nhất Thế nói cảm ơn xong, Uông Hạo cúp điện thoại, cũng không quay đầu lại bước nhanh rời đi.
Thời khoá biểu viết Lâm Kiều Kiều hôm nay không có lớp, Uông Hạo nhìn tư liệu điện số điện thoại phía trên, vang vài tiếng,đầu bên kia truyền đến âm thanh Lâm Kiều Kiều.
"Lâm Kiều Kiều, tôi là Uông Hạo,Vu Yến đang ở nơi nào?" Uông Hạo một bên lái xe một bên nghe điện thoại, bất chấp cái gi là lái xe an toàn.
Lâm Kiều Kiều lớn như vậy,cô là người duy nhất nói chuyện lớn tiếng nhất, kia khi đến phiên bị người hung dữ, "Vị ông chú biến thái này, tôi vì sao phải nói cho chú Vu Yến ở đâu,chú nghĩ mình là ai hở?"
"Cô ấy ở đâu?"
"Không biết." Lâm Kiều Kiều rất bướng cúp điện thoại, quay đầu nhìn vẻ mặt khẩn trương của Hà Vu Yến, cô cười cười.
"Vị bạn trai ông chú biến thái kia của cậu giống đang tìm cậu đấy." Lâm Kiều Kiều thu hồi điện thoại, đem bữa sáng bưng tới đặt ở trên giường, "Bất quá cậu yên tâm, anh ta khẳng định không biết cậu ở bệnh viện."
Nghĩ đến tên Uông Hạo biến thái, Lâm Kiều Kiều lại nghĩ tới ngày đó anh trai cô đưa Hà Vu Yến đến bệnh viện khám gấp,bác sĩ nghĩ lầm anh trai cô là chồng của Vu Yến , rất tức giận mắng chửi một trận, muốn anh tiết chế một chút chuyện phòng the, không thể đối vợ quá thô lỗ.
Kiểm tra hoàn xong còn đặc biệt dặn dò,sơ kì ba tháng mang thai không thể sinh hoạt vợ chồng, nghe vậy anh trai cô người đàn ông chưa lập gia đình đỏ mặt lên,chỉ có thể đè nén không biểu đạt,trả lời cũng không được không trả lời cũng không được,muốn có bao nhiêu tức cười liền có bấy nhiêu tức cười, nếu không phải bác sĩ cùng y tá ở đây, nhìn anh trai bộ dáng túng túng cô đã sớm cười ha ha rồi.
Hà Vu Yến không mở miệng,trương một mặt tái nhợt nhìn đồ ăn trước mắt, một cỗ nôn mửa dâng lên, "Kiều Kiều,mình ăn không vô."
"Lại buồn nôn rồi hả?" Lâm Kiều Kiều chạy nhanh đem bữa sáng lấy đi, lại chạy nhanh mở cửa sổ thông gió, "Vu Yến, cậu như vậy không được,bác sĩ nói mang thai ba tháng đầu nhất định phải bổ sung dinh dưỡng, như vậy cục cưng mới có thể bộ dạng khỏe mạnh,cậu một ngày ăn không đến một bữa, sức ăn so với chim nhỏ còn nhỏ hơn, cậu là muốn bàn thân đói chết hay là để cục cưng thiếu dinh dưỡng đây?" Bởi vì cô có triệu chứng sanh non,bác sĩ muốn cô nằm viện quan sát vài ngày.
"Nhưng mình thật sự ăn không vô."
Lâm Kiều Kiều đi trở về bên cạnh giường ngồi xuống, thật nghiêm túc nhìn Hà Vu Yến, "Anh ta biết cậu mang thai không?"Cô lắc đầu.
"Cậu tính một mình sinh đứa nhỏ ra sao?" Cô gật đầu.
Mang thai là chuyện cô không nghĩ tới, Uông Hạo luôn luôn đều có mang bao cao su, trừ bỏ một lần ngoài ý muốn ở trong phòng làm việc, không nghĩ tới thật sự liền mang thai.
"Vu Yến, làm mẹ độc thân thật sự rất vất vả,cậu xác định sao?" Lâm Kiều Kiều thấy cô bởi vì nôn oẹ mà khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò nhọn đi, đau lòng không thôi.
"Đây là con mình,mình sẽ không phá bỏ."
"Mình biết,mình cũng không muốn cậu phá bỏ đứa bé, nhưng là trường học làm sao bây giờ? Cậu còn có một năm nữa mới tốt nghiệp, chẳng lẽ cậu muốn vác cái bụng đi học?" Nếu kết hôn còn chưa tính, nhưng một mình cô làm sao có thể chịu đựng được người khác chỉ trỏ đây?
"Mình trước tiên có thể tạm nghỉ học, tìm việc để dành tiền."
"Khi đưá nhỏ được sinh ra thì ai sẽ chăm sóc?"
Hà Vu Yến cười khổ, "Chắc là sẽ có biện pháp mà."
"Vậy không bằng như thế này nhá, cậu gả cho anh trai mình, để anh làm ba đứa nhỏ, anh ấy hẳn là không phản đối đâu." Lâm Kiều Kiều đem suy nghĩ mình chuyển tới đầu anh trai cô, "Dù sao người phụ nữ anh ấy nhiều như vậy,ngay cả quả trứng cũng không bật ra một cái,cậu gả cho anh ấy, mua một tặng một, anh ấy thật có lời rồi."
"Kiều Kiều!"Hà Vu Yến liếc cô một cái.
"Mình nói thật sự, anh trai mình người không tồi,tuy rằng hoa tâm một chút, bất quá là người đàn ông coi như là có đảm đương, đối với phụ nữ lại hào phóng, trọng điểm là anh ấy nếu dám khi dễ cậu cùng đứa nhỏ,mình là cô cũng có thể giúp cậu trút giận." Lâm Kiều Kiều nghĩ đến rất tốt đẹp, nhưng Hà Vu Yến cũng không nhận.
"Kiều Kiều, cám ơn cậu, nhưng mình không thể gả cho anh cậu."
"Vì sao? Cậu còn nhớ đến tên ông chú biến thái đó à? Vu Yến, anh ta với cậu chia tay rồi."
"Không có, mình không có nhớ anh ấy."Đêm cô rời đi nhà Uông Hạo, làm cô khóc đến ngất đi bị đưa đến bệnh viện,khi biết mang thai, cô cũng không khóc nhiều, trừ bỏ ăn uống có kén một chút còn lại đều thật bình thường,chắc là nói bình thường đến có chút không bình thường.
"Vu Yến, nếu cậu thật sự nhớ anh ta, muốn mình tìm anh ta cho cậu không. . . . . ."
"Không cần."Hà Vu Yến cự tuyệt, "Mình tốt lắm, mình không có nhớ anh ấy." Lời này nghe thế nào cũng giống như đang cậy mạnh.
Lâm Kiều Kiều thấy thế cũng không nói thêm nữa, "Được rồi,mình không nói,cậu nghỉ ngơi cho tốt đi,bác sĩ nói nếu thuận lợi ngày mai có thể xuất viện, chờ trở lại nhà mình, mình sẽ kêu người hầu giúp cậu bồi bổ."
"Kiều Kiều, cám ơn cậu."
Kỳ thực Hà Vu Yến luôn luôn không cùng bạn tốt nói thật, Uông Hạo từ đầu tới cuối chưa từng nói chia tay với cô,chính cô phải rời khỏi, bởi vì cô sợ, sợ có một ngày anh đuổi mình, cô sẽ không thể chịu đựng nổi không biết nên như thế nào cho phải, cho nên cô mới có thể lựa chọn không chào hỏi mà rời đi.
Cô biết Uông Hạo cũng không tính cùng cô kết hôn, cô không trách anh, dù sao anh thật sự đối với cô tốt lắm, chỉ là trong lòng cô vẫn là có chút oán trách, từ khi bọn họ kết giao đến cô rời đi, kỳ thực Uông Hạo chưa từng mở miệng nói thích cô.
Cho tới bây giờ cô không biết, Uông Hạo có từng thích cô hay không, hoặc là anh thích bất quá là thân thể của cô thôi, có lẽ là cô nhát gan, cho nên cô không dám đi hỏi, sợ hỏi bản thân sẽ khó chịu, chỉ có thể tự mình an ủi lừa bản thân, anh hẳn là có yêu mến cô, chỉ là còn chưa có thích đến muốn cưới cô về nhà làm vợ mà thôi.
Một ngày tìm không thấy người, hai ngày tìm không thấy người, ba ngày nay Uông Hạo không đến công ty rồi.
Khi người Uông gia biết Hà Vu Yến rời đi đã là ngày thứ tư,Uông Hạo uống rượu về nhà phát ra một trận rượu điên,làm mọi người Uông gia sợ hãi.
"Mẹ, có phải mẹ đuổi cô ấy đi phải không?"
Uông Hạo tâm tình vốn phiền muộn tìm Biên Nhân uống rượu, lại tiếp đến nghe điện thoại mẹ gọi đến, muốn anh có rảnh liền hẹn Trịnh Giai đi ra ngoài hẹn hò,cơn tức trong lòng toàn bộ bộc phát, trực tiếp lái xe về nhà.
Mẹ Uông hai mươi phút trước điện cho con trai, không nghĩ tới con trai lâu như vậy chưa từng bước vào nhà một bước, sẽ đột nhiên xuất hiện. Cha Uông cùng bạn bè đi câu cá, trong nhà trừ bỏ người hầu cũng chỉ có Uông Nhu Nhu trên lầu, cô nghe được tiếng ồn ào chạy nhanh xuống lầu. Ngũ Hãn cùng Biên Nhân cũng là lần đầu thấy Uông Hạo không khống chế được như vậy, ào ào muốn anh trước bình tĩnh,thấy Uông Nhu Nhu xuống lầu, đều lắc đầu muốn cô đừng lắm miệng.
"Cái gì đuổi đi,mẹ đuổi ai hồi nào?"
"Hà Vu Yến!" Uông Hạo đem điện thoại di động ném thật mạnh hướng trên bàn trà :"Người phụ nữ của con."
Uông Hạo luôn luôn là người nhã nhặn lễ phép,nghiêm chỉnh thoả đáng,lại vì một người phụ nữ chật vật khác thường.
Mẹ Uông cũng bị con trai làm hoảng sợ, không nghĩ tới con trai sẽ phản ứng lớn như vậy, nhất thời chột dạ, "Mẹ nào có đuổi con bé, là chính con bé nói muốn đi. . . . . ."
"Mẹ!"
"Mẹ chỉ là nói cho con bé, con bé không thích hợp với con,mẹ cũng không muốn con bé đi, huống hồ. . . . . . Huống hồ mẹ đã nói với con bé, nếu con bé mang thai,mẹ sẽ để các con kết hôn, kết quả con bé nói con không tính cùng con bé kết hôn,con bé mới có thể đi, này sao có thể trách mẹ chứ?"
"Phải không? Cô ấy nói con không tính cùng cô ấy kết hôn sao?" Uông Hạo trào phúng cười khổ,thì ra cô mẫn cảm như vậy,còn đem suy nghi của chính mình che giấu rất kĩ, bọn họ không đoán được rồi.
"Này có thể trách mẹ sao? Chỉ có thể trách chính con, nếu thực thích thì cùng con bé kết hôn đi, làm cái gì ở chung, cái này tốt lắm,người chạy con mới hối hận, hữu dụng sao?"
"Mẹ,mẹ đừng nói nữa." Uông Nhu Nhu kéo tay mẹ cô, muốn bà đừng nữa kích thích anh trai, nhìn thấy anh trai cô hiện tại cực kỳ khổ sở.
"Mẹ mấy hôm trước đi tìm dì Hà con,bà nói với mẹ chú Hà đã đem Vu Yến đuổi ra khỏi cửa, bởi vì chú Hà bức con bé kết hôn, con bé không chịu gả,chú Hà con liền chặt đứt kinh tế của con bé, còn không cho con bé bước vào nhà nữa bước, khi mẹ nghe xong tâm cũng nguội lạnh rồi. . . . . . Vừa đau lòng lại áy náy, nếu mẹ sớm biết rằng con bé chịu nhiều ủy khuất như vậy, khi đó mẹ sẽ không nói những lời nhẫn tâm như vậy." Trong phòng khách mọi người nghe mẹ Uông nói xong, nhất thời yên tĩnh không một tiếng động.
"Mẹ vốn nghĩ đến dì Hà con đối với Vu Yến không tốt,bà trước kia luôn luôn ghét con bé,bà lại nói với mẹ, lần trước khi sinh nhật An Khởi,Vu Yến làm rớt một chiếc khuyên tai của bà, lại cự tuyệt chú Hà an bày đối tượng cùng con bé kết hôn,chú Hà mượn đề tài để nói chuyện của mình quăng cho Vu Yến một cái tát, sưng lên rất nhiều mấy ngày cũng không giảm xuống,con bé nhìn cũng buồn mấy ngày, bất quá chính là chiếc khuyên tai, không muốn gả sẽ không chịu gả, trong nhà nuôi dưỡng nhiều năm như vậy cũng không tốn nhiều miếng cơm, làm gì bức con bé lập gia đình."
Mẹ Uông than một tiếng, "Kỳ thực mẹ cũng không chán ghét Vu Yến,con bé luôn luôn đều thật nhu thuận,ngay từ đầu mẹ cảm thấy con bé rất yếu đuối không thích hợp với con, nhưng sau này ngẫm lại, con có thế để cho con bé ở nhà con, tỏ vẻ con có bao nhiêu thiệt tình thích con bé, chỉ cần con bé mang thai,mẹ cũng không phản đối,con bé lại nói nó muốn rời đi. . . . . ." 12»