Tiết Khiêm Quân đang định uống thuốc xong sẽ nằm nghỉ.
Gần đây cuộc họp hội đồng quản trị có mấy ông lại “tật cũ” tái phát, lặp lại chuyện cũ là ai đang chỉ đạo sai khiến phía sau, đương nhiên anh hiểu, nhưng chỉ có thể thầm tức giận mà không nổi cáu được.
Anh vạch chăn ra, bước chân hơi lảo đảo bước ra phòng khách, giữ lấy trán, nhìn qua màn hình, rồi ngẩn người.
Anh mở cửa lớn.
“Sao em lại tới đây?”, mỉm cười, luôn luôn là vẻ mặt điển hình của anh.
“Buổi chiều gọi điện cho anh, nghe giọng anh rất lạ”, Diệu Diệu có phần thiếu tự nhiên, đứng trước cửa.
Hai người quen nhau đã hơn tháng, tất nhiên cô biết anh ở đâu.
Nhưng đó là lần đầu cô đến nhà anh.
“Cảm nhẹ mà thôi”, cổ họng anh cũng đúng thực là do sốt mà đau mấy ngày nay, nhưng anh không ngờ cô lại tinh tế nhận ra.
Đã mấy ngày không gặp, vừa chạm mặt, Tiết Khiêm Quân mới biết hóa ra anh đúng là có phần muốn gặp cô.
“Diệu Diệu, vào đi”, anh chủ động nhích ra, mời cô vào.
Hôm đó đến chơi nhà cô, anh từng nói, lúc nào cũng hoan nghênh cô đến làm khách nhà anh.
Nhưng anh không ngờ, cô lại tưởng thật.
Diệu Diệu chú ý thấy gương mặt anh có sắc đỏ thiếu tự nhiên.
Cô vừa bước vào phòng khách nhà anh đã nhíu mày.
Căn nhà anh ở là kiểu Penhouse rộng ba, bốn trăm mét vuông, bốn phương tám hướng đều nhìn thấy sông, rất hợp phong thủy, phong cảnh độc đáo tạo cảm giác thư thái.
Nhà nơi này đều là tấc đất tấc vàng.
“Căn nhà này là tự anh mua sao?”, Diệu Diệu hỏi.
“Không, dượng anh tặng”, anh cười thản nhiên.
Cả căn nhà tránh gió nên rất ngột ngạt, lại mời kiến trúc sư nổi tiếng Hồng Kông, chỉ riêng trang hoàng trong nhà đã tốn hơn ba triệu tệ, chứ đừng nói là giá trị thực của căn nhà này đã vượt quá con số hàng chục triệu.
Trong Đằng Long, anh chỉ có lương, sở dĩ tặng cho anh căn nhà này, bố dượng cũng là muốn “an ủi” anh chăng!
“Đây là một căn nhà tốt, nhưng…”
Nhưng anh và cô giống nhau, đều thuộc cực âm, vía nhẹ sức khỏe yếu, nếu dựa vào nước thì ngược lại càng dễ bị ma quỷ đeo bám.
Người mua nhà nhất thiết đã mời người tới xem phong thủy nơi đây, cũng đã suy xét tới giá trị kinh tế, nhưng lại hoàn toàn không nghĩ tới nhân tố không hợp với bát tự của anh.
Ngày sinh của anh, ngũ hành khuyết hỏa, ở cạnh “đại thủy”, tức là đốm lửa cuối cùng cũng bị dập tắt.
“Nhưng gì thế?”, Tiết Khiêm Quân bảo cô ngồi xuống chiếc ghế lười kiểu Nhật trong phòng khách, mang bộ đồ trà tới, bận rộn đun nước, chuẩn bị pha trà cho cô uống.
“Anh đừng làm nữa, đang bệnh mà”, cô vội ngăn lại.
Tay và tay, nắm lấy nhau.
Tiết Khiêm Quân khoanh chân lại, ngồi xuống ghế cùng cô.
“Sao hôm nay lại muốn đến đây?”, tuần này anh đã hẹn cô mấy lần nhưng đều bị từ chối, anh còn tưởng…
“Công ty xảy ra chút việc, em bận đến tối tăm mặt mũi”, Diệu Diệu xin lỗi, “Hôm nay là sinh nhật sếp, không cần làm thêm giờ.” Bà Bạch đã chuẩn bị bữa tối, Bạch Lập Nhân đi ăn mừng sinh nhật rồi, gần đây bị áp bức kinh khủng nên ai cũng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thu dọn tan sở sớm.
Hôm nay hình như đúng là sinh nhật của Bạch Lập Nhân.
Trước kia, mỗi lần sinh nhật thiếu gia đó, trong bang hội chỗ nào cũng nô nức như ăn Tết, muốn quên cũng khó.
Nên, hôm nay cô đến đây, anh thật sự ngỡ ngàng.
Anh cứ tưởng…
Xem ra, đám tin đồn trong giới kinh doanh cũng không thể tin hết.
Dưới tay cô, lòng bàn tay anh cứ ướt mồ hôi, hơi nóng tăng cao.
“Hình như anh sốt phải không?”, Diệu Diệu lo âu sờ trán anh, rồi lại sờ trán mình.
“Em xuống dưới mua nhiệt kế”, Diệu Diệu vội đứng lên, nhưng bị anh nắm tay mãi, không chịu buông.
“Không cần, lúc anh tan sở về có đi khám, chỉ ba tám độ ba, anh đã mua thuốc hạ sốt”, anh lắc đầu, nói cô biết anh không sao.
“Vậy anh uống thuốc chưa?”, Diệu Diệu hỏi.
“Đang định uống đây”, đang tính uống thì cô tới nên quên mất.
Diệu Diệu nhìn nhà bếp lạnh ngắt của anh, lại hỏi, “Anh ăn tối chưa?”
Căn nhà này quá lớn, ở một mình đúng là rất trống trải.
“Chết thật, anh quên ăn cơm rồi”, anh xoa trán.
Có lẽ đúng là bệnh thật, nắm tay cô thế này, trái tim lại thấy một cảm giác bình tĩnh, rất thoải mái.
“Không được, anh phải ăn cơm, rồi uống thuốc, nếu không sẽ xót bụng!”, bản tính hay làu bàu của Diệu Diệu đã bùng nổ.
Anh cười khẽ, “Vậy thì anh đi lấy thực đơn, em xem muốn ăn gì nhé”, đến vào giờ này, chắc cô cũng chưa ăn.
“Hay thôi, đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, không hợp cho người bệnh”, Diệu Diệu lắc đầu.
Cô lại đứng lên, “Em xuống dưới mua ít mì, nấu cho anh ăn nhé.”
Anh hơi ngạc nhiên, cô biết nấu thật ư? Hôm đó anh còn nghĩ cô nói dối.
“Này, sao lại nhìn em như nhìn tinh tinh vậy?”, Diệu Diệu lúng túng.
Bình thường khá khiêm nhường, kín đáo, bị người ta nhìn như thế, cô không quen tí nào.
Anh cười, thu lại ánh mắt, đưa tay lấy điện thoại để gần đó, bấm một dãy số, “Chợ ở khá xa, bảo công ty vận chuyển em cần gì, cho bọn họ mang tới là được”, anh đã gọi được, đưa cho cô.
Hôm nay không hiểu vì sao mà anh cảm thấy đặc biệt cô đơn, mong có người bầu bạn.
“Anh bệnh nên nếu ăn mì sẽ dễ tiêu hóa hơn”, mỗi người một bát.
Tiết Khiêm Quân nhìn bát mì có màu nước dùng trong veo, ngon lành, hơi thẫn thờ.
Cúi đầu, anh ăn một miếng.
Mùi vị quả nhiên đậm đà tươi ngon, mì bên ngoài nấu không thể có mùi vị và màu sắc như thế này.
“Sao em làm được? Lợi hại quá!”, anh đã nấu mì hai mươi mấy năm, cũng không nấu nổi mùi vị này.
Nếu không phải tận mắt thấy cô xuống bếp, chắc anh không thể nào tin được.
“Tay nghề của em rất bình thường mà”, Diệu Diệu hơi ngượng ngùng, “Anh thấy nước dùng ngon là vì em dùng xương ống heo để nấu đó…”
Cô giỏi nấu mì, vì ăn một mình thì nấu mì nhanh gọn hơn.
Ăn xong, Diệu Diệu đi rửa bát.
“Anh nghỉ đi, nhớ lát nữa uống thuốc, em về trước nhé”, Diệu Diệu cầm túi.
Tiết Khiêm Quân ngồi ở bàn ăn, lặng lẽ nhìn cô.
Đến khi Diệu Diệu sắp ra khỏi cửa, cuối cùng anh hỏi, “Tối nay em không hẹn ai thật à?”
Có lẽ là thăm dò, có lẽ là muốn chắc chắn lần nữa.
“Không ạ”, ai mà hẹn cô chứ, bạn trai bệnh rồi còn gì.
Diệu Diệu không hiểu, tại sao anh lại hỏi thế.
Có được câu trả lời chắc chắn, anh cười nhẹ nhõm, “Diệu Diệu, nếu không hẹn ai thì ở lại với anh chút đi.”
Hóa ra, cô không cần chạy đi mừng sinh nhật với Bạch Lập Nhân.
Diệu Diệu gật đầu, vì cô cảm thấy hôm nay, nụ cười của anh thực ra có phần trống rỗng.
Cô quay lại, Tiết Khiêm Quân nắm tay cô, hai người không ngồi sofa mà tiếp tục ngồi trên cái ghế kiểu Nhật đó.
Diệu Diệu vẫn như trước, khoanh chân ngồi trên đó, nhưng lần này Tiết Khiêm Quân lại cong người, đầu từ từ gối lên đùi cô.
Trong tích tắc, Diệu Diệu giật mình không dám động đậy.
Nhưng anh không hề làm gì tiếp theo, chỉ dịu dàng dựa vào chân cô.
“Diệu Diệu, cảm ơn em hôm nay đã đến đây.”
Lần đầu, có người đến lúc anh bệnh, hỏi anh uống thuốc chưa. Lần đầu, có người nấu mì cho anh ăn.
Anh xưa nay rất mạnh mẽ, từ nhỏ đã không cần ai chăm sóc. Nhưng mỗi lần đau ốm, anh luôn cảm thấy đặc biệt cô đơn.
Anh lại như trẻ con, cũng mong có người nhìn anh yêu thương, giống ánh mắt dịu dàng khi nhìn con trai của mẹ Bạch Lập Nhân.
“Anh ngủ đi, em ở cạnh anh”, sờ trán anh, vẫn nóng hổi, Diệu Diệu khẽ nói.
“Ừ”, anh gối lên đùi cô.
Mọi thứ, rất lặng lẽ, cũng rất ấm áp.
Mấy phút sau, anh nhắm mắt, cuối cùng khẽ hỏi, “Diệu Diệu, gần đây em… có thấy không khỏe không?”
“Không ạ”, Diệu Diệu lắc đầu.
“Ừ, không sao là tốt. Mẹ em nổi tiếng trong nghề này, cho dù… anh thực sự không nên… lo cho em”, anh nói rất khẽ, như đang lẩm bẩm.
Hử?
“Sao anh lại biết mẹ em là…”, Diệu Diệu thắc mắc.
“Tiểu Ứng nói”, anh vẫn nhắm mắt, đáp.
Sao Tiểu Ứng biết? Diệu Diệu nhớ cô chưa từng nói cho đồng nghiệp biết! Lẽ nào Tiểu Vĩ nhiều chuyện, kể cho đồng nghiệp nghe? Dù sao mấy người bạn trong ký túc xá đều biết nghề của mẹ cô, Tiểu Vĩ trước kia từng yêu Hiểu Vũ, nếu biết thì cũng không lạ.
“Khiêm Quân, anh đừng ở nhà này nữa được không?”, dù biết khả năng không lớn nhưng Diệu Diệu vẫn khuyên.
“Tại sao?”, anh hỏi rất khẽ, rất dịu dàng, như không muốn phá vỡ sự yên tĩnh này.
Vì, gần đây có thứ không sạch sẽ.
Không phải cô bé kia.
Cô bé mũm mĩm đó tuy có tâm nguyện chưa dứt, nhưng oán khí không lớn.
Đêm đã về khuya, mắt cô có thể trông thấy gần căn nhà, còn có những con ma khác.
Ven sông là nơi dễ xảy ra chuyện nhất, đương nhiên sẽ có rất nhiều con ma chết đuối muốn tìm thế thân.
“Bát tự của anh khá nhẹ, nên căn cứ theo bát tự ngày sinh mà tìm nơi sạch sẽ ở. Hoặc là khu dân cư đông đúc thì có thể hợp hơn”, cô khẽ nói.
Anh im lặng, rất lâu.
Sau đó, anh khẽ cười: “Không sao, dù gì anh cũng chỉ là phận ở nhờ, mọi thứ đều không phải của anh, chẳng có gì để kén chọn.”
Diệu Diệu ngẩn người.
Gương mặt hay cười ấy, vì sao lúc này trong mắt cô, nụ cười lại có vẻ đau đớn như vậy.
“Tiết Khiêm Quân, thực ra… thực ra… lúc anh không vui, không cần phải cười trước mặt em. Không cần phải vui cũng cười mà không vui cũng cười.” Câu nói này, hoàn toàn theo bản năng, buột miệng thốt ra.
Cơ thể tựa trên chân cô, cứng đờ.
“Xin lỗi, em xin lỗi”, Diệu Diệu lập tức nói.
Tuy là người yêu, nhưng cô không nên nói những lời này.
“Không sao”, anh lại cười nhạt, nụ cười có phần trống rỗng.
Rồi, cả hai đều không nói gì nữa.
Cơn buồn ngủ dần dần cuốn lấy anh.
Bỗng, phần cổ và gáy có cảm giác mát lạnh.
“Gì thế?”, anh chỉ biết đùi cô rất đẹp, ai ngờ lúc ngủ lại vô cùng thoải mái, anh uể oải không muốn mở mắt.
“Là bùa hộ thân… Đừng để nó chạm vào thứ dơ bẩn, ngoài lúc tắm rửa ra thì những lúc khác, anh đừng tháo nó, đặc biệt là lúc ngủ”, cô dặn.
Bùa hộ thân này cô đã mang theo mấy năm trời, thứ này không phải dễ dàng vẽ ra là có được như linh phù. Nó cần một số nguyên liệu rất phức tạp, hơn nữa mỗi năm chỉ có những ngày đặc biệt, lại thêm pháp chú của đại sư ấn định, mới có thể duy trì linh quang. Không có nó, cô chỉ có thể đợi nửa năm nữa mới có thể lấy được tấm bùa mới.
Nhưng, rõ ràng là anh ở nơi này, cần nó hơn cô.
Tiết Khiêm Quân ngẩn người.
Cuối cùng anh từ từ mở mắt, vuốt ve sợi dây mới đeo trên cổ.
Anh muốn nói gì đó, đang định lên tiếng thì…
“Ding ding…”, di động của Diệu Diệu báo có tin nhắn.
“Xin lỗi, làm ồn anh quá”, Diệu Diệu vội lấy điện thoại ra, mở xem tin nhắn.
“Tôi và mẹ đã ăn xong, thời gian còn lại trong tối nay, tôi có thể dành cho cậu.
Bạch Lập Nhân.”
Hử?
Diệu Diệu ngớ người, Bạch Lập Nhân có ý gì? Thế nào là thời gian còn lại có thể dành cho cô? Những năm trước anh đâu có từng mừng sinh nhật cùng cô.
Cô định nhắn tin lại hỏi.
“Diệu Diệu, anh rất mệt”, Tiết Khiêm Quân trở mình, tiếp tục gối lên đầu cô.