Bốn, năm giờ sáng, cửa nhà Diệu Diệu đã ầm ĩ tiếng người.
“Tiên cô mỗi ngày chỉ phát năm mươi số, bảy giờ sáng bắt đầu đoán quẻ”, trợ lý mà mẹ mời oang oang trước cửa.
Dù là các sếp lái Mercedes, hay Benz tới đây, hoặc các tín cô cỡ các bà các thím, một đoàn người náo nhiệt lấy số, rồi yên phận chờ đợi tới lượt, ai đi ăn sáng thì đi, về nhà thì về, dù sao hễ đúng giờ là sẽ có mặt ngay.
Không khí ồn ào.
Diệu Diệu mười bảy tuổi lấy chăn trùm kín tai, muốn yên tĩnh một chút nhưng vẫn không tác dụng.
Nếu có thể chọn lựa, cô nhất định sẽ thi ở thành phố khác, tuyệt đối không tiếp tục ở lại Ôn Châu nữa.
Ôn Châu là một thành phố nhỏ nằm ở Trung Nam Bộ, nổi tiếng là thành phố du lịch quốc tế.
Đây là một thành phố khá giàu có, tấc đất tấc vàng, giá nhà đất sánh ngang Thượng Hải và Bắc Kinh, Mercedes trên đường nhiều vô kể, những người đàn ông thấp bé thì thích lái Landrover.
Còn nữa, Ôn Châu ngoài nh ững đặc sản đặc trưng, còn có một thứ cũng vô cùng đặc biệt, đó chính là... mê tín.
Cô dâu này có nên bước vào cửa hay không, hạng mục làm ăn này có nên đầu tư, nhà mới ở vị trí này có nên mua, trẻ con thi tốt nghiệp nên điền nguyện vọng gì v.v..., đều phải... xin xăm.
Còn mẹ của Diệu Diệu, trong giới này, rất nổi tiếng, cực kỳ nổi tiếng.
Mọi người đều nói, mẹ của Diệu Diệu có thiên nhãn, rất thần thông, bà có thể nhìn thấy nhiều thứ kỳ quặc, có thể nhìn thấy quá khứ, tương lai, và càng có thể chỉ dẫn một con đường sáng cho bạn.
Thực ra, trước khi Diệu Diệu ra đời, mẹ không phải thế. Bố Diệu Diệu mất sớm, mẹ chỉ là một phụ nữ rất bình thường, duy trì cuộc sống hằng ngày bằng việc bán rau trong chợ.
Mười bảy năm trước, mẹ Diệu Diệu vác bụng bầu đi Phổ Đà Sơn du lịch và thắp hương, mẹ muốn cầu xin Quan Âm Bồ Tát phù hộ cho Diệu Diệu trong bụng được thông minh, học giỏi nhất lớp, lớn lên sẽ lấy được lang quân như ý.
Nhưng, sau khi về Ôn Châu cơ thể mẹ Diệu Diệu bỗng có sự thay đổi. Dưới da bà, có một đường chỉ đỏ tươi, từ huyệt bàn chân, cứ lan rộng lên trên từng ngày.
Màu đỏ như lửa.
Đường chỉ đỏ dưới da này lan đến đùi, lan qua bụng.
Mỗi buổi trưa, vào lúc mười hai giờ, mẹ bắt đầu nôn ọe, nghiêng sông đổ bể, Diệu Diệu trong bụng cũng “say tàu” theo. Ban đầu, mọi người đều tưởng là ngộ độc thực phẩm hoặc phản ứng bình thường trong thai kỳ, nhưng đến bệnh viện khám, tiêm thuốc đều vô hiệu.
Đường chỉ đỏ lan đến phần ngực rồi chạm đến vị trí tim, mẹ bắt đầu ca hát, bình thường chỉ ngân nga vài câu đã rất khó nghe, giờ đây giọng mẹ thánh thót như chim vàng anh.
Sự hành hạ trải qua một tháng trời, bỗng ngày kia, sợi chỉ đỏ trong người mẹ bỗng lan đến trán.
Sau đó, mẹ hồi phục lại, khỏe mạnh như thường. Chỉ là, mẹ bắt đầu nhìn thấy được rất nhiều thứ.
Thậm chí như là, quá khứ của bạn, hiện tại của bạn, tương lai của bạn, một khúc đoạn quan trọng nào đó trong cuộc đời.
Vừa ra đời, mắt Diệu Diệu đã đau nhức, mắt trái đặc biệt đau nhức. Dần dần lớn lên theo thời gian, về sau, Diệu Diệu phát hiện mắt trái của mình, có thể nhìn thấy...
Diệu Diệu buộc tóc đuôi ngựa thoạt trông rất khỏe mạnh, thoải mái, nhưng khí sắc hôm nay rất kém so với mọi hôm.
“Mẹ già, con đi học đây!”, chụp lấy một cái bánh bao to, cô nhét vào miệng, giọng lúng búng không rõ.
Cô thích ăn bánh bao, nhưng ngoài bánh bao của Ôn Châu (1) ra thì những loại bánh bao khác, cô vừa ngửi đã muốn ói.
(1) Bánh bao của Ôn Châu luôn là bánh bao thịt.
Nhất định là “anh nuôi” nào đó, biết sở thích của cô, trước khi đến đã tiện đường rẽ ngang tiệm Ôn Châu, mang đến cho cô vài cái.
Mẹ có rất nhiều tín đồ, vì tiền tài, vì bình an, thường xuyên nài nỉ nhận mẹ là “mẹ ruột”. Nhưng “mẹ ruột” và “con nuôi” cũng rất cần duyên phận, duyên phận này phải xem tâm trạng của mẹ thế nào.
Sau khi trở thành con trai nuôi, không phải ai cũng thực hiện được suốt đời thường thì mùng Một mỗi năm mới đều phải đến chúc Tết “mẹ”, còn quà cáp thì phải đến mấy chục ngàn.
Mẹ chí ít cũng có mười mấy người con trai nuôi thành đạt, nên Diệu Diệu tuy sống trong căn nhà rách nát, nhưng thực ra nhà cô rất giàu có.
Nhưng mẹ thường xuyên không để tình trạng giàu có này kéo dài, trên báo, trên tivi có chương trình nhân đạo gì, có người cần giúp đỡ thì mẹ luôn là người đầu tiên quyên góp tiền bạc.
Sự giàu có này kéo dài lâu thì sẽ khiến tuổi thọ bị tổn hại.
Một người anh nuôi bụng phệ, đang đưa con gái mình tới nhà cô, “Mẹ ơi, phiền mẹ xem giúp con gái con, nó sốt lâu lắm rồi, đi khám bao nhiêu bác sĩ mà vẫn không bớt sốt”.
Diệu Diệu đang ngậm bánh bao bước ra ngoài, không kìm được cũng liếc nhìn cô bé đó.
Trên trán cô bé, có mây đen.
Mẹ sờ trán cô bé, biết ngay, “Cô bé buổi tối tự học về nhà, ở vị trí phía Bắc, đã đụng nhầm một con quỷ, mới ra nông nỗi này.”
Diệu Diệu sờ vầng trán vẫn mát của mình, chột dạ.
Mẹ ngồi đối diện một đống gạo, niệm một câu chú, đốt một nén nhang, tiền giấy, sau đó dặn “anh nuôi ” cầm gạo về nhà nấu cháo cho con gái ăn.
Nếu như bình thường thì cô bé hôm sau sẽ khỏi bệnh.
“Diệu Diệu, em đi học à?”, một vị khách quen thường đến cũng chào cô.
“Vâng ạ, bye bye mọi người”, cô vội chuồn đi.
Mới sáng sớm, lầu một của căn nhà đã chen chúc, chật chội.
Nghe giọng cô, mẹ ngồi trong đám đông quay lại, chỉ nhìn một cái theo bóng cô, hàng lông mày bà nhíu chặt.
Con bé này, lại...
Chuyển một chuyến xe bus nữa, cô đã đến trường học.
Cô là học sinh lớp Mười hai của một trường trung học trọng điểm, ba tháng nữa sẽ thi tốt nghiệp, không khí lúc này rất căng thẳng.
Chỉ có cô, vẫn thoải mái nhẹ nhàng.
Thành tích học của cô rất tốt, những môn cần học thuộc chắc chắn là sở trường của cô.
Nhân duyên của cô cũng rất tốt, vì người ta thường mượn vở của cô, cô chưa từng ích kỷ mà từ chối.
Đây thực sự là chuyện lạ ở lớp Mười hai luôn tranh giành nhau này, có bạn học nói xấu sau lưng, cười nhạo cô là ngốc nghếch, có người mỉa mai cô đã được chọn là học sinh tuyển thẳng vào Đại học Phúc Đán rồi nên mới nghĩa khí như thế.
Mặc cho bao lời bàn tán, cô vẫn nghe qua rồi thôi, lần sau gặp bạn vẫn cười hi hi ha ha, bị cười nhạo là cô gái ngốc cũng chẳng sao. Có lẽ chính vì cá tính đó mà bắt đầu từ lớp Mười một, cô đã luôn được chọn làm lớp trưởng.
Đang định đứng lên thu vở bài tập thì có gì đó ném vào lưng cô.
Cô cúi đầu nhìn, trên đất là một viên giấy vo tròn bé xíu.
Cô nhặt lên, mở ra.
“Chiều nay có rảnh không? Tan học xong đi uống gì nhé.” Ai ném cho cô? Cô nghi hoặc nhìn ngó xung quanh.
Nhìn góc này, hình như là...
Bạch Lập Nhân đang làm bài tập, gương mặt lạnh lùng đẹp trai, không cảm xúc.
Cô rùng mình mấy giây. Không thể nào, không thể nào!
Xoa xoa da gà nổi đầy cánh tay, cô lại nhìn xung quanh, mọi người đang rất bình thường, trông như vô cùng vội vàng, bận rộn.
Rốt cuộc là ai nhỉ?
Không phải hướng kia, vậy thì...
Cô len lén... quay đầu sang bốn mươi lăm độ góc trái.
Đơn Thiếu Quan đúng lúc đó ngước lên, ánh mắt chạm đúng mắt cô, cậu nở nụ cười với cô.
Tim cô, bỗng đập dồn dập, loạn xạ.
Cô sợ nóng.
Bây giờ mới tháng Tư, nhưng cô lại thấy mặt trời sắp nướng cháy mình rồi. Hôm nay, cô có chút “bất thường”.
Vì âm dương không cân bằng, cô đứng bên ngoài tiệm giải khát, hơi nóng ập đến khiến đầu cô choáng váng.
Nếu cô đủ “lý trí”, cô nên vào ngay để tránh nắng.
Nhưng, cô bị dọa cho giật mình, bị sợ hãi thật sự.
Nhìn qua khung cửa kính, cô thấy trong tiệm, Bạch Lập Nhân đang vừa uống nước xoài ép, vừa lật vở, hình như đang nhẫn nại đợi ai đó.
Tư duy của Diệu Diệu trở nên trì trệ.
Không thể nào... Cô đoán trúng thật sao, người hẹn cô lại là Bạch Lập Nhân...
Da đầu cô bắt đầu tê dại.
Tại sao cậu ta hẹn cô? Chẳng phải xưa nay cậu ta luôn khinh thường cô?
Chính cô cũng không biết đã đắc tội với “đại gia” này từ bao giờ, tuy bình thường Bạch Lập Nhân cũng chẳng lạnh lùng gì với cô, nhưng thái độ của cậu ta chính là, “vật” này rất nguy hiểm, xin tránh xa đừng chọc phá.
Dù cô làm gì, cậu ta đều đứng nhìn với ánh mắt khinh bỉ, như thể đầu óc cô bị tàn tật vậy.
Cô cũng được cha sinh mẹ dưỡng, tại sao phải khách sáo với bạn học kiêu ngạo như thế? Nên bình thường, cô cũng chưa bao giờ nói chuyện với cậu ta.
Cô đẩy cánh cửa kính của tiệm giải khát ra, đi thẳng đến, đứng trước mặt Bạch Lập Nhân, bất động.
“Cậu tìm tôi có việc gì?”, giọng cô như đang khiêu khích.
Có phải vì mức điểm chuẩn của việc tuyển thẳng vào Phúc Đán khiến cậu ta bị rớt lại, nên không cam lòng?
Cô biết cậu ta không phục, sau lưng còn mỉa mai với chúng bạn học rằng cô chỉ là con robot mọt sách, những chuyện này cô có thể coi như không biết, nhưng bây giờ nếu cậu ta định làm quá, cô cũng sẽ không nhịn nữa.
Hơn nữa, cô nghi ngờ Bạch Lập Nhân sở dĩ ghét cô, không chỉ vì chuyện tuyển thẳng, mà còn vì cô là lớp trưởng.
Bạch Lập Nhân trước kia là cán bộ hội học sinh ở trường cấp Hai, thế là khi vào cấp Ba đã được thầy chủ nhiệm chọn làm lớp trưởng.
Nhưng, cậu ta vất vả làm được một năm, rồi viện cớ việc học nặng nề, từ chối chức vụ. Thế là, cô, người có nhân duyên rất tốt, hơn nữa thành tích học tập luôn đứng nhất lớp, được chọn thay thế.
Cô nghi ngờ rằng tên này tâm lý biến thái, chính vì cô đã nhặt lại vị trí cậu ta không cần, rồi được hưởng lợi làm “học sinh tuyển thẳng” nên cứ nhìn cô bằng ánh mắt coi thường.
Lúc này, cô khí thế hừng hực, như đang tìm người để đơn phương khiêu chiến.
Trong tiệm giải khát, vài người quay lại, nhìn cô. Có nhiều người đàn ông liếc nhìn cô thêm mấy cái, ánh mắt đã thay đổi.
Cô biết, mình rất xinh đẹp, cơ thể cũng nảy nở hơn những bạn đồng trang lứa, mặc đồng phục trường, có thể trong mắt người khác, còn tưởng là cô nàng diễn viên xinh đẹp nào đang đóng “sức quyến rũ của đồng phục”.
Nhưng, những điều này không phải chuyện cô có thể thay đổi.
Lúc học cấp hai, cô dậy thì quá sớm, cũng từng vì nhất thời không chấp nhận nổi mà tự ti đến mức khom lưng cúi đầu một thời gian dài.
Ánh mắt cậu ta, cuối cùng rời khỏi cuốn vở trên bàn, ngẩng lên, gương mặt tuấn tú ngạo mạn đang nhíu mày lại.
“Có phải cậu tìm nhầm người không?”, cậu ta lạnh lùng mở miệng.
Hử?
Khí thế hừng hực cô vun đắp nãy giờ thoắt nhiên xì hơi.
“Tôi đang đợi, nhưng, không phải cậu”, cậu ta nói rõ.
Hử!
“Đừng che mất ánh nắng của tôi”, thái độ cậu ta lạnh nhạt.
Hử!
Cô cứng đờ, theo bản năng, nhìn cái bàn bốn người cậu ta đang chiếm giữ.
Hừ!
“Tôi không quen ngồi chung bàn với người khác, xin tránh ra chỗ khác cho!”, cậu ta nóng nảy.
Cậu ta đang phơi nắng, uống nước lạnh, và đọc sách rất thoải mái, đừng chặn đường được không?
Vẻ chán ghét trong giọng nói không hề che đậy, cứ như sợ cô chủ động bám lấy vậy.
Làm ơn đi, cô chỉ là quá xinh đẹp thôi, chứ có ph ải kẻ mê trai