Nói xong, cũng không có ý muốn giới thiệu Tử Ca. Ánh mắt Mộ Tình quét nhẹ qua, đột nhiên trên mặt lộ ra ý cười thoải mái, xem ra, ca ca cũng chưa đặt Tử Ca ở trong lòng, nếu không, tại sao chưa giới thiệu đã cảm thấy dư thừa?
Tử Ca trừng mắt lên, Mộ Tình? Mộ Tình! Mộ gia có một đôi nam nữ, tất nhiên cô không hề biết đến, đáy lòng kinh ngạc cùng xấu hổ hiện lên, hoá ra là em gái của Mộ Diễn . Trái lại cô đã nghĩ quá nhiều , đáy lòng nhịn không được dâng lên cảm giác thất vọng, Tử Ca cảm thấy ông trời cũng không giúp gì được cho cô rồi.
Cô còn tưởng là. . . . . .
Tử Ca giơ tay lên cười, tự giới thiệu,"Hạ Tử Ca."
Hai người mỉm cười với nhau, không có ác ý bắn ra bốn phía, nhưng mỗi người đều có một tâm tư.
Mộ Tình xem Tử Ca một cái,"Nhìn cô cực kì quen mắt, chúng ta trước có gặp qua sao?"
Tử Ca cảm thấy rùng mình, tất nhiên có gặp qua, chỉ là ngày đó cô chưa trang điểm, còn khóc đến nỗi đôi mắt sưng đỏ, bộ dáng chật vật trước kia và bộ dáng hiện tại có chút chênh lệch, Mộ Tình không nhận ra cô cũng là chuyện thường tình.
Mà còn, cô không muốn gặp lại Mộ Tình, dù sao ngày đó cô ta cũng xem qua kết quả kiểm tra của cô. Trong lòng bàn tay dĩ nhiên chảy ra mồ hôi lạnh, Tử Ca nghĩ đến chính mình đã đề cập với Mộ Diễn chuyện từng bị người tên Anne đụng bị thương, nên cô ta mới lưu lại cho Tử Ca một tờ giấy.
Nếu cô không thừa nhận, Mộ Diễn nhất định sẽ hoài nghi. Nhưng, nếu cô thừa nhận, chuyện mình mang thai sẽ bị lộ.
"Tôi nhìn cô cũng cực kỳ quen mặt, nói không chừng đã gặp qua rồi." Trên mặt Tử Ca hiện lên ý cười, trong lòng lại khổ không thể tả nổi, giống như cô nâng cục đá đập vào chính chân mình vật, rõ ràng đã tránh đi , chính mình lại cứ muốn va vào họng súng. Trái lại cô xông vào, nhưng một chút cũng đấu không lại, ngược lại đem chính mình rơi vào hoàn cảnh này.
Giữa bọn họ quá quen thuộc, tán gẫu chuyện xưa đúng là náo nhiệt hết sức, Tử Ca ngồi ở một bên không tiện nói cũng chỉ nghe thôi không chen vào, chán đến nỗi ngồi nghịch đầu ngón tay của mình, toàn thân không có cảm giác gì, muốn rời đi lại cảm thấy không ổn, đành phải nhéo mi nhìn một người ở bên cạnh.
"Tử Ca, các hạng mục bên kia đã hoàn thành tốt, tất cả ông tác đều đã thuận buồm xuôi gió, chỉ cần qua vài giai đoạn nữa là tốt rồi, như thế nào không thấy cô trở về công ty? Các đồng nghiệp đều đang ngóng trông chô." Bỗng nhiên Tiểu Hiền đi qua hỏi Tử Ca.
Tử Ca sửng sốt, trái lại bây giờ cô không nghĩ tới viiẹc sẽ về Mộ thị công tác, hiện tại còn bị Mộ Diễn giữ ở nhà nuôi dưỡng, nhưng mà, lời này, cô phải giải thích như thế nào với Tiểu Hiền đây?
Ánh mắt liếc về phía người đàn ông bên cạnh, đôi mắt anh vĩnh viễn mang theo sự xa cách, tư thế cao cao tại thượng , dưới đáy lòng trầm thấp thở dài vì không có người nghe thấy, Tử Ca có chút mỏi mệt , có phải hay không đối mặt với anh lúc nào cô cũng phải hạ thấp chính mình.
"Tôi . . . . ."
"Tôi biết, chủ nghĩa Đại Nam Tử, phụ nữ cũng không cần phải phụ thuộc vào đàn ông mới có thể sinh tồn, chúng ta làm theo cái gì mà mình muốn thôi." Chương Tiểu Hiền hiểu rõ, nhìn thấy Tử Ca định nói gì nhưng quay ra xem xét bộ dáng Mộ Diễn lại không nói gì nữa.
Ách. . . . . .
Tiểu Hiền, cô lý giải sai lầm rồi.
Tử Ca vỗ trán, nhưng cũng cảm tạ sự hiểu lầm của cô ấy. Nhướng mày, Tử Ca không nặng không nhẹ cười cười, không giải thích gì thêm.
Hai người đang trò chuyện, chợt nghe thấy Mộ Tình kêu hô.