ng nghiệp, liều mạng giữ vững sự thanh tĩnh. Đầu ong ong ngất xỉu, thân thể dần dần chuyển hóa thành nóng ran, tay của đàn ông giống như thân mật để ở eo cô, muốn đem cô mang ra ngoài.
Quầy rượu ở lầu bốn.
Tử Ca một mặt cùng thân thể của mình kháng cự, một mặt kháng cự động tác của Vương Chấn Xa, sức lực quá mệt mỏi để cho cô chỉ muốn chửi má nó. Ngón tay sờ lên điện thoại di động trong túi, có thể tưởng tượng nửa ngày lại không tìm được bất kỳ người nào có thể giúp đỡ.
Mẹ kiếp ,Tại sao hết lần này tới lần khác cô mua vé số đều không trúng? Lại toàn bốc trúng vào những thời điểm này?!
Ngón tay men theo điện thoại di động gõ tùy ý đè xuống nút trả lời, khi bàn tay cảm nhận được điện thoại di động đã lưu thông, Hạ Tử Ca trong lòng nhất thời càng thêm khẩn trương một phần.
"Bỏ thuốc vào đồ uống của tôi, Vương tổng, ngươi không cảm thấy thủ đoạn của mình quá hạ lưu sao!" Cô chiếm giữ hoảng sợ dương cao thanh âm, mang theo một chút xíu may mắn cùng một chút cầu nguyện, bất kể đối phương là ai, chỉ cần có một phần hi vọng cô cũng muốn thử một chút.
Mộ Diễn nắm điện thoại di động, ống nghe trong truyền ra giọng con gái để cho ánh mắt của anh đột nhiên lạnh lẻo, Thường Minh Tụ từ trong phòng tắm bước ra mặc chiếc áo choàng màu trắng, cổ áo hơi rộng mở, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn mềm mại, ánh mắt của nàng mềm mại tìm kiếm Mộ Diễn, thân thể xinh đẹp từng bước từng bước gần sát anh, cho đến cả thân thể cũng nhào vào ngực của anh.
Ngón tay thon dài chậm chạp mệt nhọc mở từng nút áo cho anh, ngón tay như có như không nhẹ tiếp xúc, mịt mờ trêu đùa. Ngồi ở trên đùi anh cô ta nhẹ nhàng vuốt ve vật cứng rắn của anh.
Tay của đàn ông chế trụ ở cằm cô, mắt lạnh lẽo không hề chớp nhìn vào đôi mắt Thường Minh Tụ , "Minh Tụ, cô làm cái gì?"
"Diễn, thế nào? Điện thoại của ai?" Trên người anh có hơi thở u ám khiến Thường Minh Tụ đột ngột dừng động tác lại, Cô kinh ngạc nhìn về phía Mộ Diễn, cẩn thận hỏi thăm.
Chung sống nhiều năm như vậy, Thường Minh Tụ không dám thể hiện cảm xúc lung tung trước mặt Mộ Diễn, nhìn bàn tay di chuyển đến tai mình, thanh âm trầm thấp khiến cô ta không khỏi áp lực, "Đàn bà quá nhiều chuyện tôi không bao giờ giữ bên mình, Minh Tụ, cô quá thông minh cũng quá đần"
Trong điện thoại di động tiếng nam nữ rõ ràng truyền vào trong lỗ tai Thường Minh Tụ , trong lòng của cô ta run lên, nhưng vẫn miễn cưỡng duy trì bề ngoài bình tĩnh, "Diễn, chuyện gì xảy ra? Em không hiểu."
"Ồ? Không hiểu?" Ngón tay của anh hơi dùng sức, khóe miệng lạnh lẽo cười, "Cô đi theo tôi bao lâu? Có phải tôi đã quá phóng túng đối với cô?"
Anh tức giận.
Giờ khắc này, Thường Minh Tụ rốt cục xác nhận Mộ Diễn đang tức giận.
Ưm . . . . .
Thân thể bị ném trên giường, sức nặng đánh thẳng vào khiến Hạ Tử Ca kêu rên một tiếng, ngón tay của cô níu thật chặt ga giường, hô hấp thật sâu ức chế thân thể tê dại của mình.
Thân thể mập mạp đè lên người cô, hai tay dùng sức lôi kéo y phục của cô, bàn tay dọc theo đường cong lung linh của Tử Ca , hơi thở nặng nề của hắn khuếch tán bên tai, "Bảo bối, thật đẹp."
Bàn tay đặt lên ngực cô, thô bạo vuốt ve, cái loại cảm giác kích thích đó khiến cô mất khống chế, trong lòng nồng nặc hận ý cơ hồ muốn đem cô đốt cháy, cắn chặt ở môi, đáy mắt quật cường không chịu khuất phục.
Cô nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt tĩnh táo cười nhạo, hắn cười gằn nhìn về phía Hạ Tử Ca, ngón tay hung hăng nhéo ở trên người của cô.
"Giả bộ thanh thuần cái gì, cũng chỉ là gái ở CK mà thôi." Lời nói dơ bẩn từ trong miệng của hắn nhổ ra.
Hạ Tử Ca chẳng qua chỉ cười lạnh mà thương hại nhìn hắn, "Ta chính là như vậy, so với loại người dơ bẩn như ngươi còn kém xa."
Một cái tát rơi trên mặt Tử Ca , lực đạo mạnh đến nỗi khiến cô lệch đầu, trên mặt đau rát. Ngón tay liều mạng lôi quần jean trên người cô ra.
"Tiện nhân, buông tay!"
Sức lực cô không đủ chống lại hắn, vết nhéo xanh đỏ ghê người, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hạ Tử Ca trong lòng hi vọng bây giờ cô có thể như một giọt nước tan chảy hoàn toàn.
Ai tới cứu cô? !
Đáy lòng vô cùng thê lương, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, hết thảy đều chậm.
Phanh!
Tiếng máy chụp hình răng rắc vang lên, không ngừng lóe lên tia sáng về phía hai người quần áo xốch xếc. Khóe mắt liếc thấy người ở ngoài cửa, Hạ Tử Ca trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.
Bọn họ tới không tính là muộn. Hạ Tử Ca cuống quít kéo cái mền bao lấy mình, thân thể nóng ran, cơn đau bụng ập đến ( Do bỏ thuốc nên bị đau bụng chứ nữ chính chưa bị ai làm gì đâu nha =))) ). Sắc mặt tái nhợt, trên mặt không còn một giọt máu
"Mẹ kiếp , làm cái gì, các ngươi là ai? Không cho phép chụp! An ninh, an ninh!" Vương Chấn Xa luống cuống tay chân mặc quần áo, vừa lớn tiếng kêu an ninh, sắc mặt dữ tợn tàn nhẫn dọa người, bọn chúng có lá gan đến đây chụp hình sao? !
"Người nào phái các ngươi tới ? Chán sống phải không?" Mặc bộ quần, Vương Chấn Xa xông tới cướp máy chụp hình, tàn bạo uy hiếp.
Đau đớn ngày càng tăng, quật vào trên người Hạ Tử Ca , cô tránh không thể tránh chỉ có thể chịu đựng, ngón tay níu chặt ga giường bởi vì dùng sức mà hơi trắng bệch, chuyện phát sinh ở đây mang tới sự chú ý, huyên náo, nhục mạ từ từ truyền đến tai Hạ Tử Ca sau đó biến mất.
Tầm mắt từ từ nhỏ đi nhỏ đi, cuối cùng hoàn toàn lâm vào bóng tối.
Nhắm mắt lại một khắc, có người chạy tới bên cạnh cô, đáy lòng dâng lên nụ cười nhạt, Cô còn không bị người ta hoàn toàn quên lãng.
========
Liêu Tuấn Vĩnh đứng ở trước giường bệnh nhìn cô gái trước mặt, cô hờ hững nằm đó trên người phảng phất có tầng tầng sương mù, đem mình cách ly với mọi vật trên trái đất, không cho bất cứ kẻ nào tiến vào; trong mắt cô có ý cười, ánh mắt mị hoặc câu hồn, nhưng anh ta lại không thấy được dáng vẻ chân thật của cô; nụ cười của cô giống như mùa xuân. Diện mạo như vậy, làm cho người ta đoán không ra đâu mới là con người thật sự của cô, đâu mới là dáng vẻ cô tự mình tạo nên.
Hiện tại, Cô lẳng lặng nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, một bên gương mặt sưng đỏ, đôi môi mím chặt lộ ra vẻ quật cường, cho dù là đang ngủ chân mày cũng nhíu chặt, đến tột đã xảy ra chuyện gì, để cho cô cũng không thể quên được.
Hồi tưởng lại buổi sáng lúc tìm được cô, Liêu Tuấn Vĩnh thở dài, anh ta thừa nhận, Cô khiến anh đau lòng.
"Hạ tiểu thư, đây là điều lệnh bên nhân sự , bổ nhiệm cô vì Mộ thị làm người phụ trách giao tiếp xã hội , đây là bản kế hoạch của cô sau khi ký xong lập tức trở về Đàm Thành, nếu như không có ý kiến xin mới kí tên."
Hạ Tử Ca cầm lấy, tay nâng bút ký tên mình vào, không có một chút do dự, thần sắc của cô lạnh nhạt mà không sợ, khiến anh ta không nhịn được muốn đi tìm tòi nghiên cứu tâm tình của cô.
"Liêu Tổng, còn có chuyện gì sao? Không có gì thì mời ngài về trước." Thấy Liêu Tuấn Vĩnh nhìn mình chằm chằm, Hạ Tử Ca tỉnh táo hỏi thăm.
Phục hồi tinh thần, Liêu Tuấn Vĩnh nhìn Hạ Tử Ca, ngón tay khẽ đẩy mắt kính, "Nghe nói tối hôm qua vì Hạ tiểu thư làm buổi tiệc rượu đặc biễn để tiễn cô, tôi trước chúc cô lên đường thuận buồm xuôi gió. Đây là điện thoại di động của công ty đưa cho cô, công việc của cô đều ở trong đây, bên trong có mã số của Mộ Diễn. Nếu như có bất kỳ chuyện gì anh ấy sẽ gọi điện hoặc nhắn tin báo cho cô."
Đẩy tới trước mặt cô là chiếc điện thoại di động màu trắng, điện thoại di động vô cùng xinh đẹp trang trí đơn giản, Hạ Tử Ca nhìn chằm chằm điện thoại di động hồi lâu, Cô mới cầm lên, nhẹ nhàng mở ra , quả nhiên chỉ có hai chữ Mộ Diễn.
Ngón tay dời xuống, đè xuống tin tức. Bên trong chỉ ngắn gọn một câu nói, Vương Chấn Xa, xoá tên.
Hạ Tử Ca nhẹ nhàng cười một cái, cô hướng về phía Liêu Tuấn Vĩnh, khẽ nhếch mi, cười hấp dẫn, nhưng anh ta có thể cảm giác được có sự châm chọc cùng ưu thương trong nụ cười đó, cô nói mập mờ, "Liêu Tổng, tôi cũng biết ngài tìm tôi không chỉ đơn giản như vậy. Thật đáng ghét , các người thật yên tâm để cho tôi đi làm , cũng không sợ tôi thua thiệt, mất đi tấm thân hoa ngọc của đại cô nương , nếu như có bị sắc lang chà đạp các người cũng không phải hối hận cả đời."
Nói xong, Cô nhẹ nhàng nắm điện thoại di động trong tay, "Được, tôi biết." Nói xong giơ tay ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Chẳng qua là, anh ta không ngờ tới Thường Minh Tụ cũng sẽ nhúng tay.