Một chỗ một phòng, khiến Hạ Tử Ca cảm giác bị áp bách, cô không dám cũng không nguyện ý đến gần anh.
"Mộ tổng, ngài tìm tôi có chuyện gì?"
"Tôi không muốn nói lần thứ hai, tới đây. Còn nữa, bỏ cái mặt nạ của cô xuống đi, khiến tôi cảm thấy ghê tởm."
Bất đắc dĩ đến gần, Tử Ca thủy chung duy trì khoảng cách an toàn, lạnh mặt nhìn chằm chằm Mộ Diễn, "Anh đến tột cùng muốn làm cái gì? Tôi không có bản lãnh cao như vậy, không đảm đương nổi chuyện làm gián điệp trong nghề buôn bán."
Mộ Diễn đứng lên, đến gần Tử Ca, Tử Ca từng bước một lui về phía sau, cho đến khi người đụng vào cái cạnh bàn không có đường lui nữa, Cô lệch đầu không nhìn anh, trong lòng có chút ủy khuất.
"Muốn làm gián điệp, cũng phải xem cô có bản lĩnh không đã." Hai tay hắn dọc theo cạnh bàn, đem cô đẩy ngã nằm giữa cái bàn, Hạ Tử Ca cảm giác mình bị bệnh tim , chỗ dựa của anh gần như vậy khiến cho cô không biết làm sao.
"Tôi khinh thường chuyện đó."
"Ha hả, nếu như Hạ Xương Nguyên không vào ngục, có lẽ, ở A thị cô thật sự có cơ hội. Đáng tiếc, không ai cho cô cơ hội cả"
Một câu nói của anh khiến Hạ Tử Ca mặt trắng bệch, nếu như lúc ấy cô không nhẹ dạ cả tin vào lời của Chung Nham, nếu như lúc ấy ba cô có thể tranh thủ tìm đến cái kế hoạch đó để nâng đỡ tiền bạc, bây giờ sẽ không như vậy. Là cô đã phá hoại mọi thứ.
"Anh buông tôi ra, tôi cái gì cũng không biết." Tử Ca dùng sức giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay anh đang giam cầm mình, khoảng cách gần như vậy khiến cô không thở nổi.
Mộ Diễn hai tay dùng sức đè lên cổ tay Tử Ca , trong đôi mắt lạnh nhạt rét lạnh, khiến cho cô cả người run lên, cổ tay bị nắm đau quá, trong mắt chỉ muốn rơi lệ. Hàm răng cắn môi dưới thật chặt, không chịu cầu xin tha thứ, mà cô quật cường lại kích thích anh hơn. Tay của anh càng dùng thêm sức đi xuống phía dưới, cổ tay cơ hồ bị nghiền nát ở trên bàn, nước mắt rốt cục không nhịn được rớt xuống, "Đau quá."
"Đau ? Vậy thì nhớ rõ cảm giác này ." Mộ Diễn lạnh giọng, hơi buông lỏng tay ra.
"Kẻ điên này, tôi tại sao nghe lời anh nói?"
"Tại sao? Nếu như cô muốn Hạ Xương Nguyên sớm được ra tù, cô nhất định phải nghe lời." Môi của hắn nhẹ nhàng hướng tới tai của Tử Ca , một tay sờ lên chân của Tử Ca , một đường chậm chạp hướng về phía trước.
Đè lại bàn tay làm loạn của anh, Hạ Tử Ca tròng mắt thanh minh, cắn răng nói, "Một lần giao dịch ở trên giường."
"Giao dịch? Cô nghĩ có thể cùng tôi giao dịch? Tử Ca, tôi không đợi được đến buổi tối, cô nói phải làm sao bây giờ?" Ngón tay thô ráp lục lọi trong váy của cô, Hạ Tử Ca run lên, nơi này là công ty, nếu có ai tuỳ hứng sẽ tiến vào phòng họp.
"Không muốn, anh không thể, nơi này là phòng họp." Hạ Tử Ca sắc mặt trắng bệch, cô bắt được bàn tay làm loạn của anh, ngăn cản động tác của anh, lại bị anh giữ chặt tay.
"Thế nào? Muốn mình tới?" Anh nắm tay của cô, bức bách tay cô đụng chạm đến vùng cấm địa của mình, sức của cô và của anh thật chênh lệch, Tử Ca tuyệt vọng, cô chỉ có thể lẩm bẩm nói, "Không muốn. . . . . . Cầu xin anh. . . . . . A. . . . . . A. . . . . ."
Nước mắt không nhịn được lăn xuống, Tử Ca xoay mặt đi, môi mím chặt phát ra tiếng ngâm nga đứt quãng, tiếng thở dốc thật thấp như muốn trêu đùa thần kinh của người khác.
"Cảm giác tự mình sờ mình như thế nào?" Thanh âm tà ác của Mộ Diễn ở bên tai nàng vòng quanh, Tử Ca dùng sức lắc đầu, trong tròng mắt quật cường nhàn nhạt tan rã, chỉ còn lại sự cầu xin tha thứ.
Bên ngoài người đến người đi, thanh âm rõ ràng truyền vào phòng họp.
"A, giống như có âm thanh gì kỳ quái."
"Hừ, cô không biết sao? Mới vừa rồi nghe nói Mộ tổng lưu lại Hạ Tử Ca . . . . . ."
"Phải không? Vũ nữ CK?"
"Xuỳ xuỳ, chớ nói, đi mau."
Phía ngoài nói chuyện khiến Hạ Tử Ca thân thể càng căng thẳng, Mộ Diễn căn bản không có ý muốn bỏ qua cho cô, anh đẩy ngón tay của cô, để tay cô tự xâm nhập vào vùng cấm địa của mình, Cô càng giãy dụa thân thể càng nhạy cảm, Hạ Tử Ca cảm giác mình muốn nổi điên, Cô sợ không dám nhúc nhích.
"Ngoan, nhúc nhích, sẽ có cảm giác hơn."
"Ưm. . . . . . Anh là ác ma. . . . . . A, không muốn. . . . . . Mộ Diễn, cầu xin anh, không nên ở chỗ này. . . . . . Anh nói, Anh muốn tôi phải làm sao bây giờ. . . . . ."
"Tôi và cô đang ở trên đất của tôi, sợ cái gì."
Đáp Ứng Anh
"Tôi và cô đang ở trên đất của tôi, sợ cái gì. " Âm thanh tà ác kèm theo cái lưỡi nóng đang liếm láp bên tai cô, Tử Ca cả người phát run, không trốn tránh được cảm giác hoảng loạn.
Người đàn ông thân hình cao lớn vẫn như cũ dán vào người cô, rõ ràng thân thể nóng rực của anh chạm vào cô, nhưng cô lại cảm giác lạnh như băng.
"Tốt."
Một chữ phát ra, Tử Ca đầu cụp xuống, rũ người xuống, Cô biết cái quyết định này là có ý gì, trước giờ ở trước mặt anh cô luôn quật cường, nhưng bây giờ lại tỏ ra hèn mọn đáng khinh.
Mộ Diễn buông cô ra, Tử Ca cả người vô lực co quắp ngồi dưới đất, tay nắm thành quyền. Không sao cả, Hạ Tử Ca đã không biết xấu hổ, thế nào còn quan tâm đến chuyện này.
"Tôi đáp ứng anh , nhưng là, còn ba tôi. . . . . ."
Anh đứng bên cạnh cô, hạ mắt nhìn xuống cô, trên mặt cô hiện ra đủ loại cảm xúc, Mộ Diễn nheo mắt lại, con mắt đen như có ánh sáng thoáng qua . Hạ Tử Ca chỉ cảm thấy kinh ngạc, trên mặt của anh không mang bất kỳ vẻ mặt nào, nhưng con ngươi quỷ dị nhìn chăm chú cô, khiến cô không nhịn được muốn né tránh.
Hồi lâu, lâu đến nỗi Tử Ca cho rằng anh sẽ không trả lời cô, lại thình lình nghe anh nói, " Mộ Diễn tôi nói được làm được."
Anh đáp ứng sao?
Nhìn màn hình máy tính, Tử Ca tâm thần hoảng hốt suy tư lời nói của Mộ Diễn , ngày đó anh xoay người rời đi, Cô cũng vội vã đi tìm anh để cầu xin cơ hội.
Thường Minh Tụ tất nhiên ở khắp nơi làm khó cô, rất nhiều công việc rõ ràng không phải là việc của cô nhưng lại muốn cô chen vào một tay, sau đó không phân biệt tốt xấu giáo huấn cô một trận, có lẽ trong lòng cô đã sớm xây dựng một ý nghĩ, Tử Ca không sao, mặc kệ đi . Cô nhẹ nhàng cười, hôm nay có thể nhẹ nhõm một chút.
Mộ Diễn đứng ở cạnh cửa, trong khoảng thời gian này công việc rất nặng nề, mọi người phải đến tối muộn mới về, hôm nay đặc biệt cho phép tất cả mọi người được nghỉ ngơi nửa ngày, vào lúc này cả tập đoàn Mộ thị mọi người đã đi trống trơn, nếu như không phải tới đây lấy đồ, anh cõ lẽ sẽ không thấy, đây là lần đầu khoảng cách gần như vậy nhưng cô không bày ra bộ mặt phòng bị nào, nhẹ nhõm vui vẻ nở nụ cười.
Tử Ca tắt máy vi tính mới vừa quay người lại liền bị Mộ Diễn doạ cho sợ, anh hôm nay mặc một bộ tây trang màu tím, áo khoác cởi ra để lên trên cánh tay, trên người là chiếc áo sơ mi màu đen, cổ áo buông lỏng, hai nút áo cởi ra, lộ ra phần ngực rắn chắc màu đồng, màu tóc đen nhánh, dáng vẻ hơi xốc xếch một chút nhưng lại vô cùng hấp dẫn.
Đúng vậy, hấp dẫn, bộ dáng của anh bây giờ khiến Tử Ca nhớ tới lần đầu tiên gặp anh ở CK, nói toạc ra là ai đứng bên cạnh anh cũng phải say mê.
Anh đang đốt một điếu thuốc, ở hành lang đèn điện đã tắt.
"Anh. . . . ." Há miệng, nhưng không biết nói gì, Tử Ca nuốt một ngụm nước bọt, hơi có vẻ khẩn trương nhìn Mộ Diễn, anh tại sao ở đây?
"Vừa lúc, tôi đang cần một cô bạn gái, cùng tôi tham gia bữa tiệc tụ họp." Mộ Diễn đến gần mấy bước đem điếu thuốc dập vào gạt tàn thuốc lá, lấy tay kéo Tử Ca đi ra ngoài.
"Này này, anh, anh muốn dẫn tôi đi nơi nào?" Tử Ca bị anh túm lảo đảo chạy về phía trước, hai chân đánh nhau loạn lên đuổi theo anh.
Mộ Diễn lệch đầu nhìn, một tay ôm hông của cô mang theo cô đi về phía trước.
Nhìn Thấy Anh Tử Ca nhìn người ở trong gương, trong khoảng thời gian ngắn liền kinh ngạc. Này, đây là cô sao? !
Một bộ áo liền váy màu sắc sặc sỡ, thắt lưng cao để lộ rõ bộ ngực đầy đặn của cô , lại bó chặt lộ ra cái eo thon nhỏ càng thêm mê người.
Tử Ca cau mày, đến tột cùng cô vẫn chưa bao giờ được mặc một bộ trang phục tử tế dành cho phụ nữ. Đúng, Cô thừa nhận, trang phục như vậy rất đẹp, rất mát mẻ, hấp dẫn mọi ánh nhìn, nhưng là, Hạ Tử Ca lại không thấy hợp.
Mộ Diễn mang cô tới nơi này, không nói một câu, thợ trang điểm liền bắt đầu sửa sang trên khuôn mặt cô, rất nhanh chóng rất thịnh hành, sau đó cô lại tràn đầy nghi ngờ nhìn mình trong gương
"Này, làm sao tôi lại phải ăn mặc như vậy?" Tử Ca liếc Mộ Diễn một cái, bất đắc dĩ túm túm y phục trên người.
"Mộ Diễn."
"A?" Đọc truyện ngôn tình tại: WWW.Thichtruyen.VN
"Mộ Diễn." Bắt được cái tay của cô đang không ngừng kéo cái váy, Mộ Diễn trầm thấp giọng, ánh mắt lộ vẻ kiên trì, Tử Ca than nhỏ, người này không mở mồm nói được một câu sao.
Tử Ca lại mở miệng, "Được rồi, Mộ Diễn, anh không cảm thấy tôi mặc trang phục này thật kỳ quái sao?"
"Không kỳ quái, rất tốt. Đi thôi, bị muộn rồi ."
Đến nơi, bên trong ánh đèn rực rỡ, dòng chữ loè loẹt lấp lánh, Tử Ca không quen ai ở Nam Bình thị, nhưng có thể cảm nhận được nơi này rất xa hoa.
Ở đại sảnh xanh vàng rực rỡ, Tử Ca khoác tay Mộ Diễn, đi bộ theo anh lảo đảo tiến về phía trước, đôi giày màu bạc cao tám centimét khiến cô không theo kịp Mộ Diễn .
"Này này, anh chậm một chút có được hay không, tôi là đang bị anh lôi đi đó." Sau lưng thanh âm bất mãn căm giận truyền đến , Mộ Diễn quay đầu thấy Hạ Tử Ca gương mặt buồn bã, thấy anh quay đầu gương mặt liền thay đổi, lấy lòng nịnh hót cười, "Ai nha, anh chậm một chút, chân tôi sắp gãy rồi."
Tại sao cô có thể mặt dày như vậy, mới đó đã thay đổi sắc mặt.
Mộ Diễn sắc mặt trầm xuống, cánh tay của anh tự nhiên ép chặt, Hạ Tử Ca đau đến nỗi muốn kêu loạn, "Đau quá, anh muốn làm cái gì?"
Trong đôi mắt chảy ra một tầng nước mắt, Hạ Tử Ca trên mặt buồn bã sâu hơn, phảng phất đột nhiên hồi tỉnh, Mộ Diễn sắc mặt khôi phục, đỡ hông của cô đi phía trước, "Cô không nói lời nào thì còn giống người."
Được, đây là tiếng người sao? Cô lúc nào thì không giống người. Tử Ca ở trong lòng gào khóc gọi, lại không dám nói ra.
Sở hội số một sang trọng.
"Tới rồi, chờ anh thật lâu đó."
"Mộ tổng, cô gái này từ đâu tới? Ngài thay đổi khẩu vị sao?"
. . . . . .
Mộ Diễn không có để ý tới bọn họ, thẳng lưng ngồi trên ghế salon, Tử Ca ngồi ở bên cạnh anh. Cô hơi nhìn chung quanh một vòng, nơi hội họp này rất lớn, cả không gian phân chia thành hai bộ phận, một bên ghế salon đặt ở khắp nơi, một bên là quầy rượu, giống như khu giải trí.
Trên ghế sa lon có năm sáu người, bên cạnh ai cũng có một cô gái diêm dúa lẳng lơ . Chẳng qua là nhìn lối ăn mặc của mình ở chỗ này quả thật có chút ngạc nhiên .
"Thế nào, còn chưa tới?" Mộ Diễn đốt một điếu thuốc, thân thể buông lỏng tựa sát vào ghế sa lon .
"Thật xin lỗi, tôi đã tới chậm."
Cửa lần nữa bị mở ra, phía ngoài ánh sáng chợt lóe rồi sau đó trở về. Một giọng ôn hòa chui vào, trong nháy mắt Tử Ca thấy băng giá.
Yêu, có thể để cho người ta hạnh phúc cũng có thể để cho người ta thống khổ. Tử Ca không biết đã trải qua cái gọi là hạnh phúc cùng thống khổ bao nhiêu lần. Khuôn mặt của anh ta trải qua bao năm buôn bán, khá trầm ổn, giờ cô và anh ta có vẻ khá xa nhau. Bên cạnh anh ta là một cô gái xinh đẹp với chiếc váy màu hồng, khiến Tử Ca cảm thấy chua xót.
"Không tính là muộn, Mộ thiếu cũng là mới vừa tới đây." Người đàn ông ngồi ở phía s