ra đánh cược cũng không ngoa. Lẽ nào chúng tôi lại ngu xuẩn tới mức mang tính mạng của mình ra làm trò cười?
- Vậy thì Trụ Dương của chúng tôi ngu xuẩn chắc? - Đối mặt với một Lục Kỳ Thần quá sức vô lí, Hi Hiểu bực mình phản kích. - Cũng giống như anh, chúng tôi đã phải lao tâm khổ tứ mới giành dược dự án của các anh. Cho dù các anh có mang tính mạng của cả gia tộc ra để đặt cược thì sao? Lạc đà đói vẫn còn to hơn ngựa no, một khi Tử Duệ vì chuyện sai sót đó mà phải chịu trách nhiệm, cái mà chúng tôi phải đối mặt chính là thất nghiệp. Thậm chí là phải rời thành phố này mà về quê kiếm cơm không chừng! Người thiết kế đều coi từng dự án của mình là bát cơm ăn, nhất là những dự án lớn như của các anh, chúng tôi càng phải cẩn thận trong từng bước đi, ai dám mang nó ra làm trò đùa? - Cô từ từ hạ thấp giọng. - Tổng giám đốc Lục, nếu như chúng tôi có điểm nào không đúng, mọi người hãy ngồi xuống bàn bạc. Nếu cứ anh một câu, tôi một câu xỉa xói nhau thế này, tôi cảm thấy chúng ta chẳng thể giải quyết được vấn đề gì đâu.
- Thế rốt cuộc phải giải quyết như thế nào? - Lục Kỳ Thần dường như muốn cố chấp cho đến cùng. Anh cười nhạt. - Không biết cô Nhan đã xem chưa, đề án của Thiên Thần giống hệt như của chúng tôi. Theo như tôi được biết thì cô Nhan đã từng thiết kế cho Thiên Thần, lại chính là đề án Ngự Uyển này nữa, có đúng không ạ?
Hi Hiểu chợt biến sắc. Giọng điêu của Lục Kỳ Thần như có vẻ châm chọc:
- Nghe nói cái đề án Ngự Uyển ấy còn phát sinh vô số trắc trở, chắc là cô Nhan chưa quên đâu nhỉ?
Nhan Hi Hiểu không kiềm chế dược nữa liền đứng bật dậy:
- Lục Kỳ Thần, anh nghi ngờ cũng được, nhưng chớ có cắn bậy cắn bạ như vậy!
- Chẳng phải cô nói cùng ngồi xuống nói chuyên sao? Tôi chỉ nói quan điểm của mình thôi mà, cô kích động quá như vậy làm gì? - Nụ cười trên môi Lục Kỳ Thần tắt ngấm, giọng nói trở nên gay gắt. - Lẽ nào cô Nhan có tật giật mình, cảm thấy không thể nói gì được nữa?
Hi Hiểu không bao giờ nghĩ rằng Lục Kỳ Thần lại trở nên như thế này. Nụ cười của anh không còn dịu dàng và hiền hòa như trước nữa mà ngược lại, nó như những mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào trái tìm cô. Ngay cả đôi hàng mi dịu dàng ấy cũng trở nên lạnh giá, cứ như thể lần này cô đã có lỗi với anh ta vậy.
Hi Hiểu cảm thấy rất ấm ức, đang yên đang lành tự dưng đi bê một chậu nước bẩn đổ hết lên người cô. Đang định lao thẳng ra khỏi phòng thì đột nhiên có một cánh tay kéo cô lại. Tử Duệ nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Lục Kỳ Thần:
- Tổng giám đốc Lục, hôm nay tồi rất thành khẩn đến đây mong giải quyết vấn đề. Nhưng cách nhìn nhận của tổng giám đốc khó mà khiến cho người ta chấp nhận được. Không biết rốt cuộc đã có vấn đề gì khiến cho anh cứ nghĩ rằng chúng tôi đã tiết lộ cơ mật của công ty? Chúng tôi không hề chối bỏ trách nhiệm của mình. Nhưng chúng tôi có chút băn khoăn, mặc dù chúng tôi rất hiểu tâm trạng hiên nay của anh, nhưng anh có cảm thấy rằng anh đang quá gấp gáp chụp cho người ta cái mũ "có lỗi" ấy không nhỉ? Cứ như thể chỉ mong chúng tôi chính là những kẻ tiết lộ cơ mật ấy. Thế nên anh mới vội vàng đổ cả chậu nước bẩn ấy lên đầu chúng tôi. Nếu như có thời gian ngồi đây mà suy đoán như vậy, tôi cảm thấy chi bằng chúng ta hãy tĩnh tâm lại để bàn cách giải quyết, sau này nên xử lí thế nào thì tốt hơn!
- Tôi chỉ có một ỷ kiến. - Lục Kỳ Thần ngước mắt nhìn. - Trụ Dương phải cứu vãn những tổn thất của công ty chúng tôi, đồng thời chịu trách nhiệm toàn bộ chuyện này. Nếu như không được, chúng ta chỉ có thể giải quyết theo cách thứ hai: Xóa bỏ hợp đồng!
Khuôn mặt u ám của Lý Tử Duệ chợt thoáng qua một nụ cười:
- Cám ơn tổng giám đốc Lục đã cho chúng tôi đáp án. Chúng tôi xin cáo từ trước!
Nói rồi, không đợi Hi Hiểu kịp phản ứng, Lý Tử Duệ đã kéo cô ra khỏi phòng.
Hi Hiểu tức phát điên lên. Cô thật không ngờ Lục Kỳ Thần lại có thể nói ra những lời như vậy, cứ như thể cô đã cố ý muốn hãm hại anh ta không bằng, lại còn lôi cả chuyện dự án Thiên Thần mà lần trước cô phụ trách vào cuộc. Cô nghiến răng kèn kẹt, về đến nhà liền ném phăng đôi giày sang một bên:
- Đáng nhẽ ra hôm nay em không nên đến đó!
- Cũng không hẳn như vậy. - Tử Duệ mím chặt môi, hai lông mày nhíu chặt lại. - Lục Kỳ Thần không nói anh cũng không nghĩ đến, chuyện này thực sự là có liên quan đến Thiên Thần.
- Tử Duệ, nếu mà có liên quan đến Thiên Thần thì vẫn có liên quan đến chúng ta. - Hi Hiểu cáu kỉnh đáp: - Quyền đại diện quảng cáo cho Thiên Thần cũng nằm trong tay của Trụ Dương mà!
- Thế thì đúng rồi, thế nhưng vụ Thiên Thần là do ai tiếp nhận nhỉ? - Mắt Tử Duệ chợt sáng lên. - Nhan Hi Hiểu, em nghĩ kĩ lại xem, giữa chúng ta có mâu thuẫn với ai ở Trụ Dương này?
- Nhạc Đồng? - Hi Hiểu kinh ngạc mở to đôi mắt. - Anh nói chuyện này là tên khốn Nhạc Đồng đó bày trò sao?
- Anh cũng chỉ suy đoán thôi. - Tử Duệ nheo nheo mắt. Khác với thái độ cáu kỉnh và sốc nổi của Hi Hiểu, Tử Duệ trầm ngâm suy nghĩ. - Hi Hiểu, nếu như em đang lên như diều gặp gió bỗng đâu có kẻ nào đó đạp em ra khỏi đấu trường, em sẽ làm thế nào?
- Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn!
- Đúng, anh nghĩ khoảng thời gian này chính là "mười năm" của Nhạc Đồng đấy! - Tử Duệ khẽ thở dài. - Em nghĩ mà xem. Lúc đó hắn đã dụ em làm những chuyện đó, lợi dụng tổng giám đốc Diêu của Thiên Thần để em phải mang cái danh hối lộ. Điều đó cho thấy cái gã Nhạc Đồng này không chỉ có mối quan hệ với Trụ Dương mà địa vị của hắn trong Thiên Thần cũng chẳng đơn giản đâu!
- Hắn đến Trụ Dương với tư cách là con ông cháu cha mà!
Tử Duệ cười khẩy.
- Nếu như hắn có khả năng nhẫn nại như vậy thì việc gì phải tìm cách hãm hại em? - Hi Hiểu nhớ lại vẻ mặt của Lục Kỳ Thần ngày hôm nay, cơn giận dữ càng bốc lên ngùn ngụt.
- Nhạc Đồng có thể đường hoàng dùng thân phận của mình để độc chiếm hạng mục của Thiên Thần. Dù sao thời đại này lợi dụng mối quan hệ để vượt lên trên người khác chưa phải chuyện hiếm gặp, sao phải gây khó dễ cho em, sao phải dựng lên vở kịch chết tiệt này?
- Hi Hiểu ngốc nghếch của anh ơi! - Tử Duệ khóc dở mếu dở than ười. - Sao em càng ngày càng không thông minh như trước đây thế hả? Lúc đó chúng ta đã từng phân tích rồi, thực ra cái mà anh ta cần chính là lôi anh ngã ngựa, thống nhất nghiệp vụ ở Trụ Dương chứ không đủ là vì chuyện của Thiên Thần. Mượn dao giết người, mượn dao giết người đấy em có hiểu không hả? - Tử Duệ ngao ngán than thở. - Em chính là một công cụ trong tay hắn, chỉ có điều hắn không ngờ rằng cuối cùng em lại sử dụng phương pháp khác để chuyển bại thành thắng!
Hi Hiểu bàng hoàng sực tình, lúc này mới buồn bã cúi đầu:
- Chỉ trách em lúc đó đã làm quá tay, nếu như không buộc hắn phải đi thì đã không có chuyện ngày hôm nay... Vậy anh, định làm thế nào?
Không phải là em quá tay, người như Nhạc Đồng chắc chắn không thể dung nạp chúng ta được. Hắn là con ông cháu cha, gia đình quá thuận lợi, nếu như không có chút thành tích gì e là khó tránh khỏi bị người ta xì xào là dựa vào thế lực gia đình để kiếm cơm ăn. Không đuổi hắn đi e là còn nguy hiểm hơn! - Tử Duệ nhếch môi. - Gặp phải một kẻ đi bước nào chắc bước ấy, từng bước leo lên cao như anh chắc chắn hắn coi như cái gai trong mắt, lại không thể chỉ thẳng vào mặt anh mà nói: Cái thằng nghèo kiết xác Lý Tử Duệ kia, mày cái gì cũng không bằng tao, mau mau xéo đi cho nước nó trong... Cho dù trong lòng hắn nghĩ như vậy nhưng không thể nói thẳng ra trước đám đông được.
- Ừ, giờ thì xem ra vấn đề chính là Nhạc Đồng rồi. - Hi Hiểu cau mày: - Hắn trên thì có quan hệ với lãnh đạo cấp cao của Trụ Dương, các đề án của chúng ta trước khi giao nộp đều phải được Tôn Bồi Đông thông qua trước, vì vậy rất có thể hắn đã lấy được đề án của chúng ta. Dưới lại có quan hệ với Thiên Thần. Thiên Thần tự nhiên có được một bản đề án từ trên trời rơi xuống, hơn nữa phong cách đề án đó rất phù hợp với những hoạt động giao dịch như vậy, thế nên chẳng có lí do gì mà không dùng cả.
- Biết được là tốt rồi, cũng không thể định tội cho người khác như vậy được. - Tử Duệ thở dài. - Hơn nữa, giờ có nói chuyện này cũng chẳng để làm gì. Chúng ta chẳng phải là cục công an để mà kiểm tra. Anh chỉ đang nghĩ sau này nên làm thế nào đây?
- Chẳng làm thế nào cả! - Suy nghĩ hồi lâu, Hi Hiểu đã lấy lại bình tĩnh. - Chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta đừng vội truy cứu trách nhiệm. Phải nghĩ xem sau này nên làm thế nào để tiếp tục hợp tác với Lục Kỳ Thần mới phải! Nghe giọng điệu của Lục Kỳ Thần thì có vẻ lần này anh ta tức điên lên rồi, vì thế nên mới muốn hủy bỏ hợp đồng. - Hi Hiểu nhíu mày. - Nhưng mà Tử Duệ này, hủy bỏ hợp đồng có ảnh hưởng quá lớn đến chúng ta, mà Trụ Dương lại có quy tắc truy cứu trách nhiệm cá nhân. Một khi hủy bỏ hợp đồng, chỉ tính riêng số tiền bồi thường đó thôi chúng ta có bán nhà đi cũng chẳng trả nổi.
- Thôi đừng nghĩ ngợi nữa, em cũng mệt mỏi suốt cả ngày rồi, đi ngủ một lúc đi! - Tử Duệ vỗ vỗ vai Hi Hiểu, hôn nhẹ lên trán cô rồi quay người đi. - Không sao đâu, có anh ở đây rồi, anh còn phải kiếm tiền nuôi hai bảo bối của anh nữa chứ, nếu không có khi cũng khuynh gia bạn sản thật đấy!
Biết rằng anh nói vậy chỉ là để an ủi mình, nhưng nghe xong câu đó Hi Hiểu cũng cảm thấy yên lòng hơn. Cũng có thể là vì mệt quá rồi nên chẳng bao lâu sau cô đã chìm vào giấc ngủ.
Sự việc tiến triển ngoài sức tưởng tượng, mặc dù công trình vẫn được khởi công như đã định nhưng vẫn bị ảnh hưởng ở một mức độ nhất định. Vì chiến lược quảng cáo của Thừa Trạch và Thiên Thần quá giống nhau, thế nên khó tránh khỏi làm xôn xao dư luận.
Lại thêm tiền sử đã từng vào tù của Lục Kỳ Thần, rất nhiều người đều nghi ngờ liệu có phải công trình Thừa Trạch dưới sự lãnh đạo của Lục Kỳ Thần đã ăn cắp ý tưởng quảng cáo của Thiên Thần. Tin đồn lan rộng trong dư luận, chẳng mấy chốc Lục Kỳ Thần đã dồn vào thế đứng mũi chịu sào.
Người còn khổ sở hơn cả Lục Kỳ Thần chính là Lý Tử Duệ.
- Phó tổng giám đốc Lý, anh cảm thấy với tình cảnh này chúng ta có cần thiết phải tiếp tục hợp tác nữa hay không? - Sắc mặt Lục Kỳ Thần vô cùng u ám, đôi môi mỏng mím chặt, đôi mắt bừng bừng lửa giận. - Ý của tôi là hủy bỏ hợp đồng. Sai sót lần này là do sự sơ ý của các người gây ra, thế nên mọi chi phí bồi thường các người phải có trách nhiệm chi trả. Ngoài ra, tôi còn yêu cầu bên anh phải bồi thường khoản thiệt hại về uy tín của Thừa Trạch do sai lầm này gây ra. - Lục Kỳ Thần lạnh nhạt: - Lý Tử Duệ, anh hiểu ý tôi chứ?
- Nhưng không có bằng chứng cụ thể chứng tỏ chúng tôi làm lộ tin tức ra ngoài.
- Vậy anh cho rằng là do tôi làm phải không? - Lục Kỳ Thần cười đầy hiểm ý. - Phó tổng giám đốc Lý, anh nghĩ rằng tôi có thể làm như vậy không? Một mình bỏ công sức nghĩ ra vở kịch này, lại còn phải trả giá bằng chính tiền bạc và danh tiếng của mình. Tôi làm thế để được cái gì chứ? Để kiếm được chút tiền bồi thường cỏn con của các người chắc?
Lý Tử Duệ cứng họng không nói được gì. Mặc dù rõ ràng không phải là vấn đề do mình gây ra nhưng anh không có cách nào chứng minh được.
Trầm ngâm hồi lâu, Lý Tử Duệ ngẩng đầu nói:
- Tổng giám đốc Lục, tôi sẽ cho anh một câu trả lời hợp lí, sẽ lấy lại tiếng nói cho mình!