Bạn đang đọc truyện Mảnh Ghép Hôn Nhân tại website: WWW.ThichTruyen.VN. Website đọc truyện online thích hợp trên mọi thiết bị và mọi hệ điều hành.
ThichTruyen.VN duyệt tốt nhất trên các trình duyệt Chrome, Firefox, Opera Mini, UC Browser, Safari
Với hơn 40 nghìn đầu truyện, đa dạng về thể loại, phong phú về nội dung hi vọng ThichTruyen.VN sẽ làm thỏa mãn nhu cầu thích đọc truyện của bạn :)
Mời bạn tiếp tục đọc truyện, chúc bạn đọc truyện vui vẻ ! ***** Đề phòng, ai là kẻ sai lầm
Vừa ngồi xuống bàn làm việc, Nhan Hi Hiểu đã nhận được điện thoại của trợ lí tổng giám đốc, bảo cô đến văn phòng của tổng giám đốc một chuyến. Hi Hiểu tưởng rằng cuối cùng tổng giám đốc cũng trả lại sự trong sạch cho cô, nhưng nào ngờ Tôn Bồi Đông không có ở văn phòng, chỉ có trợ lí của Tôn Bồi Đông ở đó, cô ta đưa cho Hi Hiểu một tờ khai: -Cô Nhan, đây là dặn dò của tổng giám đốc trước lúc ra ngoài, cô hãy điền đầy đủ các thông tin lên tờ giấy này nhé!
Nhận thấy nụ cười hắc ám trên mặt cô trợ lí, Nhan Hi Hiểu tò mò nhận lấy tờ giấy trên tay cô ta, lập tức cô mở to mắt kinh ngạc bởi hàng chữ to đầu trang:“đơn xin từ chức của nhân viên”. Cô ngoảnh đầu lại, ngỡ ngàng hỏi cô trợ lí: “Từ chức? Muốn tôi từ chức á? Tại sao?”
-Cô Nhan, đây là quyết định của tổng giám đốc, cũng là yêu cầu quản lí công việc của bộ kế hoạch!- cô trợ lí tươi cười: -Bộ kế hoạch có quy định, người nào ba lần đưa ra đề án mà không được thông qua sẽ phải rời khỏi công ty vô điều kiện!
-Thế nhưng nếu là người bị hại thì sao?- nghĩ đến chuyện công việc mà khó khăn lắm cô mới làm quen được nay sắp vụt mất khỏi tay, Hi Hiểu vô cùng hoang mang: -Hơn nữa đề án của tôi xét về tổng thể đâu có vấn đề gì? Chẳng có lí do gì mà lại đập tôi một gậy như trời giáng như thế cả!
-Xin lỗi cô Nhan…- vẫn nụ cười tươi trên môi, cô trợ lí nói: -Những lí do này cô có thể nói với tổng giám đốc, tôi chỉ là người truyền đạt mệnh lệnh của ông ấy mà thôi!
Hi Hiểu bực mình gật đầu đáp: -Thôi được rồi, tôi sẽ gọi điện cho tổng giám đốc!
Dường như Tôn Bồi Đông đã đoán được rằng Hi Hiểu sẽ gọi điện đến. Nghe xong những lời khiếu nại của Hi Hiểu, Tôn Bồi Đông không một lời giải thích, chỉ lạnh nhạt nói: -Chuyện của hai người thì hai người tự thương lượng với nhau!
Nói rồi Tôn Bồi Đông lập tức cúp luôn điện thoại. Hi Hiểu cảm thấy cái đầu đang nóng phừng phừng của mình bỗng chốc bị dội một gáo nước lạnh buốt. Thực sự cô không thể nào hiểu nổi. Một cô trợ lí tầm thường chẳng biết sự tình mà cũng dám cầm tờ đơn cho thôi việc ra múa may trước mặt cô. Hi Hiểu vô cùng bực bội… đột nhiên nhớ lại những lời Tôn Bồi Đông vừa nói, cô vội vã lao ra khỏi văn phòng.
Lí Tử Duệ đang ngồi yên lặng nghiên cứu tài liệu thì nhìn thấy Hi Hiểu “hung hãn” lao vào. Anh đã biết là có chuyện xảy ra. Lông mày anh hơi nhướn lên, chỉ khẽ liếc cô rồi lại cụp đôi hàng mi xuống, vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như hàng ngày. Nhìn thấy Lí Tử Duệ như vậy, cơn giận trong lòng Hi Hiểu càng bốc cao ngùn ngụt, cô giật lấy xấp tài liệu trong tay Lí Tử Duệ, giận dữ hỏi: -Lí Tử Duệ, là anh bảo tổng giám đốc Tôn cho tôi nghỉ việc phải không?
Anh nhìn cô cực kì lạnh lùng mà không trả lời, ánh mắt vô cùng kiên định.
-Lí Tử Duệ, anh điên rồi à? Anh dựa vào đâu mà quyết định chuyện của tôi?-Hi Hiểu bức xúc ném xấp tài liệu sang một bên, bực bội gắt: -Anh mau cho tôi một lời giải thích!
-Tổng giám đốc nói giữa hai người chúng ta chỉ có một người được ở lại Trụ Dương này!- anh ngẩng đầu, đôi mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt cô: -Nhan Hi Hiểu, chẳng phải cô vẫn hỏi tôi cách để giải quyết vấn đề sao? Đây chính là cách mà tôi đã vất vả cả nửa đêm qua mới nghĩ ra được đấy!
-Nếu như cô không đi, vậy thì kết quả chỉ có thể là cả hai cùng phải cuốn gói khỏi đây!- anh hít một hơi thật sâu, ánh mắt toát lên sự bất lực: -Vì vậy, bắt buộc phải là cô!
-Dựa vào đâu mà anh nói rằng bắt buộc phải là tôi?- Hi Hiểu ấm ức: -Còn anh thì sao? Sao anh không rời khỏi công ty đi?
-Nhan Hi Hiểu, cô nghĩ cho kĩ lại đi, chuyện này là do ai gây ra? Là lỗi do ai vô ý gây ra? Là do ai nhẹ dạ tin người để rồi nghe theo sự điều khiển của anh ta? Chuyện đã đến nước này rồi, chẳng nhẽ cô còn không muốn gánh chịu lỗi lầm?
-Lí Tử Duệ, tôi đã nghĩ kĩ rồi, nghĩ rất kĩ rồi!- thấy Lí Tử Duệ cứ ra sức trách móc mình, Hi Hiểu cố gắng bình tĩnh, lạnh nhạt phản bác: -Nếu như không phải vì anh quyền cao chức trọng thì những kẻ đó liệu có ra tay với một con kiến như tôi không?- cô cười khẩy: -Anh thừa hiểu rằng mục tiêu chính là anh, vậy mà vẫn bắt tôi phải gánh chịu hậu quả. Lí Tử Duệ, anh quá ích kỉ!
-Cho dù mục tiêu là tôi, nhưng mà Hi Hiểu này, sự sơ xuất của cô đã lôi cả tôi vào rồi đấy!-Lí Tử Duệ cố gắng hạ thấp giọng xuống, ánh mắt sắc lạnh nhìn cô: -Tôi đã nói với cô rồi, không được có quan hệ thân thiết với Nhạc Đồng. Cô có để mấy lời này vào tai không? Giờ thành ra thế này rồi, tất cả mọi người đều nghĩ rằng là tôi đã chỉ đạo cô hối lộ đối phương. Nhan Hi Hiểu, cô có tư cách gì mà lớn tiếng ở đây?
Lí Tử Duệ vừa dứt lời liền nghe một tiếng “rầm”, Nhan Hi Hiểu đã lao ra khỏi cửa.
Đôi mắt oán giận ấy dường như vẫn còn ở ngay trước mặt, Lí Tử Duệ chán nán gục đầu xuống bàn, bên tai vẫn còn loáng thoáng những gì mà Nhan Hi Hiểu vừa nói. Anh biết mình làm vậy là bất công đối với cô. Cô nói đúng, chuyện này bề ngoài là do cô sai nhưng thực ra nguyên nhân sâu xa chính là anh. Thế nhưng anh biết giải quyết thế nào đây?
Sáng ra vừa mới đến công ty, Tôn Bồi Đông đã cho gọi anh đến văn phòng và đưa ra quyết định, giữa anh và Hi Hiểu, chỉ có một người được ở lại công ty. Tôn Bồi Đông nói xảy ra chuyện này đáng lẽ ra nên cho cả hai cùng nghỉ việc, nhưng nể tình hai người đã làm nhiều năm ở đây, lại cộng thêm trong chuyện này có chút nghi vấn nên chỉ cần cho một người nghỉ việc để dễ bề ăn nói với đối tác.
Chẳng còn cách nào khác, người phải nghỉ việc chỉ có thể là Nhan Hi Hiểu.
Buổi tối, về đến nhà, Lí Tử Duệ vừa vào cửa đã nhìn thấy Hi Hiểu đang ngồi khoanh chân trên tấm thảm xem ti vi, xung quanh bày đầy đồ ăn vặt, đồ ăn vung vãi khắp sàn nhà. Lí Tử Duệ tin chắc là Hi Hiểu không biết mình vừa về nên cố ý mạnh chân mạnh tay để thu hút sự chú ý của cô, thế nhưng đôi mắt đen láy ấy vẫn dán chặt vào màn hình ti vi, chẳng thèm liếc anh lấy một cái.
Anh chẳng còn cách nào khác, biết là cô không vui nên cố ý làm vậy, lại nghĩ dù sao bản thân cũng có lỗi với cô nên Lí Tử Duệ đành lên tiếng bắt chuyện: -Ăn chút gì đi, tôi có mua ít đồ ăn mang về đây!
-Cám ơn, tôi ăn no rồi!- nói xong cô liền đứng dậy, vơ hết đống túi ni lông xung quanh rồi đi vào phòng ngủ. Lúc đi ngang qua chỗ Lí Tử Duệ, cô đột nhiên bị anh kéo lại: -Ăn chút đồ ăn có dinh dưỡng này đi, ăn mấy thứ thức ăn rác ấy đâu có ích lợi gì?
-Người rác chẳng phải chỉ xứng ăn thức ăn rác thôi hay sao?- Hi Hiểu khẽ nhếch môi: -Phó giám đốc Lí, tôi chẳng phải là anh, đi làm có lương, có thể mua những thức ăn dinh dưỡng để ăn. Một kẻ thất nghiệp như tôi chỉ có thể ăn mấy thứ rác rưởi này cho đầy bụng mà thôi!
-Nhan Hi Hiểu, cô nói vậy ý gì hả?
-Tôi chẳng có ý gì cả…-vùng vẫy mãi mà không thoát khỏi bàn tay của Lí Tử Duệ, Hi Hiểu bực mình trợn mắt nhìn anh: -Tôi chỉ nói sự thực, chẳng phải thế sao? Ngày mai tôi thất nghiệp rồi, đến lúc đó, chắc chắn thức ăn rác cũng chẳng có mà ăn nữa ấy chứ!- dứt lời cô liền cười nhạt: -Hay là từ bây giờ tôi sẽ bắt đầu nịnh nọt anh, hi vọng là những ngày tháng khổ sở sau này thỉnh thoảng sẽ được anh bố thí cho miếng cơm ăn!
Lí Tử Duệ bước vào đời đã lâu, không phải là chưa từng bị châm chọc, mỉa mai, nhưng bị một người phụ nữ châm biếm ngay trước mặt như thế này thì đây là lần đầu tiên. Thực ra anh cũng đang đau đầu vì chuyện này, bề ngoài thì tỏ ra chẳng ảnh hưởng gì, nhưng có trời biết anh cũng chẳng dễ chịu hơn Hi Hiểu. Lí Tử Duệ hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh đối mặt với sự mỉa mai của Hi Hiểu: -Thôi được rồi, cô muốn chuyện này sẽ giải quyết như thế nào đây?
Anh nói với thái độ rất thành khẩn, có vẻ như rất muốn giải quyết vấn đề. Nhưng thái độ này của anh đối với Hi Hiểu lúc này chẳng khác gì lửa đổ thêm dầu: -Lí Tử Duệ, chẳng phải anh trước nay vốn rất tài giỏi hay sao? Giải quyết thế nào sao còn phải hỏi tôi?
Lí Tử Duệ cuối cùng cũng hiểu ra rồi, cho dù anh có điềm đạm đến mức nào thì người phụ nữ đứng trước mặt anh cũng không chịu bỏ qua cho anh. Lí Tử Duệ bỗng nhiên nổi cáu: -Tôi muốn giải quyết vấn đề với cô, cô đừng có như thế này nữa!
-Anh đã ném tôi vào ngục rồi còn giả bộ gì nữa? Lí Tử Duệ, anh coi tôi là cái gì chứ?
-Đã đến nước này rồi chúng ta hãy phân tích sự việc cho rõ ràng!- Lí Tử Duệ tức tối ném “bốp” hộp thức ăn xuống đất rồi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha: -Nếu như chẳng phải vì cô chẳng rõ trắng đen về Nhạc Đồng thì đâu đến nỗi mắc mưu người ta?
-Ha…đúng là vừa ăn cướp vừa la làng!- Hi Hiểu cười khinh bỉ, đôi mắt sắc lạnh nhìn Lí Tử Duệ: -Nếu anh chẳng phải là giám đốc bộ phận thị trường thì anh ta đâu cần ra tay với tôi?
-Nếu như chẳng phải cô nhẹ dạ cả tin thì anh ta đâu có cơ hội ra tay? Là do tự bản thân cô không đề phòng, sao còn trách người khác?
-Lí Tử Duệ, nếu không phải là vì anh thì tôi có cần phải đề phòng người khác không?
Lí Tử Duệ chẳng còn sức mà cãi nhau nữa, anh đứng dậy đi đi lại lại. Anh phát hiện ra là anh và Hi Hiểu đã rơi vào một cái vòng luẩn quẩn, cãi nhau vì không biết “gà có trước hay là trứng có trước”. Cứ tiếp tục thế này cũng chẳng có ích lợi gì, Lí Tử Duệ nghiến răng móc ví tiền của mình ra: -Thôi được rồi, coi như tôi nợ cô!
Lí Tử Duệ lôi ra cái thẻ ngân hàng, ném về phía Hi Hiểu và nói: -Coi như tôi dùng tiền để tránh tai họa! Tiền lương của cô là 3600 tệ một tháng phải không? Ở trong này có 4 vạn, coi như là phí sinh hoạt cho cô!
Đa phần những người phụ nữ khi gặp phải tình cảnh này sẽ ném trả cái thẻ ngân hàng về phía anh, sau đó tỏ ra như là mình bị sỉ nhục và nói những câu đại loại như là: “Sao anh có thể mang tiền ra để mua tôi?” hoặc “Tôi là một kẻ tham tiền đến thế sao?”. Lí Tử Duệ cứ nghĩ rằng vở kịch sẽ diễn ra theo chiều hướng đó, thậm chí anh còn chuẩn bị sẵn tâm lí sẽ bị ném tấm thẻ ngân hàng vào mặt. Dù sao thì trong đó có đến 4 vạn nhân dân tệ, anh thà bị Hi Hiểu ném thẻ vào mặt còn hơn.
Thế nhưng anh đâu biết rằng Hi Hiểu thường ngày trông có vẻ rất chuẩn mực nhưng thực chất lại là một người luôn làm trái với lẽ thường. Cô ngẩng đầu nhìn anh, những giọt nước mắt tức tối ban nãy vẫn còn hoen ướt đôi mắt cô. Cô khẽ nói: -Mật mã là gì?
Cố gắng kiềm chế sự kích động để không cho cô một bạt tai, Lí Tử Duệ dằn giọng nói ra những con số mật mã “061226” rồi đạp cửa lao vào phòng ngủ, cảm thấy chỉ cần ở thêm với cô một giây nữa thôi cũng khiến cho anh cảm thấy nghẹt thở.
Trong cơn phẫn nộ, cuối cùng anh cũng hiểu ra câu nói của người xưa “chớ xem mặt mà bắt hình dong”. Ban đầu anh thấy Hi Hiểu có vẻ rất đơn thuần, vì cái vẻ bề ngoài rất thoải mái của cô nên mới quyết định chọn cô làm đối tượng hợp tác. Nếu biết trước người phụ nữ này lại có lòng dạ nham hiểm như vậy thì anh đã không hợp tác với cô rồi.