t lần nữa ngỏ lời hẹn Tả Ý. Vì chuyện căn nhà lần trước, cô không thể đùn đẩy nữa.
Trong lúc ăn tối, Dương Vọng Kiệt tình cờ nhìn lên trán của Tả Ý, rất tự nhiên mà hỏi: “Trên trán em có vết sẹo à?”
“Hửm?” Nhất thời Tả Ý cũng không phản ứng kịp. Song chẳng bao lâu, cô hiểu ra anh đang nói gì, bèn giơ tay sờ lên vết sẹo ấy: “Hơi phá tướng nhỉ.”
Bên phải trán của cô có một vết sẹo màu đỏ hồng nhạt kéo dài đến chân tóc, nó không quá rõ ràng, vì thế Tả Ý cũng không nghĩ đến việc phải che nó đi.
Sau bữa cơm, Tả Ý đi chấm lại lớp trang điểm, hai cô gái vào sau vừa đi vừa trò chuyện.
“Cái thời này, đúng là góa phụ còn có giá hơn thiếu nữ.”
“Thì đó, vừa có gia tài lại biết thế đời. Không có cha mẹ già cũng không có con dại, còn nắm trong tay một mớ di sản.”
“Sao cô ta không sợ chồng mình từ trong quan tài nhảy bật ra đòi mạng ấy nhỉ.”
Những lời đàm tiếu thế này, Tả Ý cũng không có hứng thú nghe lóm. Vừa ra đến sảnh, cô đã nhìn thấy vài người đang tranh chấp chuyện gì đó.
“Đồ tiện nhân, sao cô dám lấy tiền của ba tôi đi nuôi thứ ăn bám này hả?” Có người hét lớn.
Tả Ý nhìn sang đó, mới phát hiện người bị chặn đường thì ra là Mạnh Lợi Lệ, sắc mặt trắng bệch của cô đã tức đến ửng đỏ, chiếc túi xách nhỏ nhắn bị mười ngón tay ghìm chặt. Người đàn ông đi cùng có vóc người cao to song lại đứng sau lưng cô, không hề có ý định đứng ra bảo vệ. Lúc này Tả Ý mới hiểu, hóa ra người ban nãy họ nói chính là Mạnh Lợi Lệ.
Còn người đang to tiếng mắng nhiếc ấy chính là con kế của Mạnh Lợi Lệ, thiên kim của nhà họ Huỳnh, Huỳnh Gia Bân.
Vì chuyện chia gia sản, anh em họ Huỳnh đã rất chống đối Mạnh Lợi Lệ. Người phụ nữ mang họ Mạnh gả làm vợ của ông chủ Huỳnh đã được vài năm, gia thế bên họ mẹ không vững cố, trong mắt người ngoài họ không chỉ là một cặp chênh tuổi, mà căn bản có thể khẳng định Mạnh Lợi Lệ là một cô gái quê bay lên thành phượng hoàng. Vậy nên khi biết gia sản phải chia một nửa cho người phụ nữ này, con cái của ông Huỳnh đều không cam tâm.
Mới tuần trước đây, Tả Ý đã phải khuyên can hết lời mới tạm thời ngăn được hai anh em họ, giờ đây Mạnh Lợi Lệ lại cùng “người bạn mới” xuất hiện ở một nơi công cộng như thế này, còn để Huỳnh Gia Bân bắt ngay tại trận. Huỳnh Gia Bân đương nhiên là không dễ dàng bỏ qua, tiếng mắng nhiếc ngày một to hơn.
“Gia Bân, về nhà rồi nói. Đây là chuyện xấu gia đình, làm vậy còn thể thống gì nữa.” Mạnh Lợi Lệ đứng thẳng người, khẽ nói.
Huỳnh Gia Bân được nuông chiều từ nhỏ, thấy Mạnh Lợi Lệ dám phản bác lại mình, lửa giận càng thêm phừng phực: “Ơ, bây giờ thì cô lại biết nghĩ đến mặt mũi à, danh tiếng nhà họ Huỳnh chúng tôi sớm đã bị cô bôi nhọ rồi.”
Dứt câu, cô liền giơ tay lên tát luôn vào mặt Mạnh Lợi Lệ, ngờ đâu Tả Ý lại xông ra đứng chặn ngay giữa. “Bốp” một tiếng, tát tay rơi thẳng vào cổ Tả Ý.
“Luật sư Thẩm!”
“Tả Ý!”
Mạnh Lợi Lệ và Dương Vọng Kiệt cùng kêu lên. Lập tức Dương Vọng Kiệt tiến nhanh lên đỡ lấy cô.
“Cô…” Thấy mình lỡ tay đánh nhầm người, Huỳnh Gia Bân cũng có hơi kinh hoảng.
Giám đốc nhà hàng nghe thông báo thì vội vàng đến hiện trường, mời các bên vào phòng làm việc ở phía sau. Huỳnh đại tiểu thư lẳng lặng rời khỏi từ cửa sau.
Tả Ý nhận lấy túi đá từ người phục vụ, chợt phát hiện người đàn ông đi cùng Mạnh Lợi Lệ ban nãy, sớm đã chẳng thấy bóng dáng đâu. Theo tiềm thức, cô quay lại tìm kiếm, trông thấy Dương Vọng Kiệt vẫn còn đây, trong lòng chợt cảm thấy an ủi. Dẫu rằng không có cảm giác gì với anh, nhưng trong lúc này, có một người đàn ông ở bên cạnh, trong lòng cũng bớt trống trải.
Mạnh Lợi Lệ giải thích trong ngượng ngùng: “Tôi chỉ là… có hơi cô đơn. Con người ai cũng có lúc cô đơn.”
Tả Ý cười cười, không nói gì.
Thật ra, cô đơn là mặt trái của sự ăn sung mặc sướng. Nếu như một người mỗi tuần phải làm việc sáu ngày, mỗi ngày hơn mười tiếng, sứt đầu mẻ trán vì kế mưu sinh, thì làm gì còn thời gian để cô đơn.
Cô đơn, là một căn bệnh phú quý.
Trước khi rời khỏi, Mạnh Lợi Lệ nắm chặt tay Tả Ý nói: “Cô Thẩm, cảm ơn cô đã giải vây giúp tôi.”
“Không có gì.”
“Sau này nếu có việc gì cần, cô cứ việc nói với tôi, nếu trong khả năng tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ.”