Dù sao khu đất này ngay từ đầu đã được rất nhiều doanh nghiệp nhà đất nhìn ra được lợi nhuận, bất đắc dĩ xung quanh khu vực suối nước nóng có rất nhiều hộ gia đình mở câu lạc bộ suối nước nóng, khiến cho chính phủ địa phương nâng giá đất, làm bọn họ phải chùn bước, sợ tiền vốn quá lớn dẫn đến việc giá nhà sẽ cao, chưa chắc đã lấy được tiền lời. Ông Tô lại mua lại miếng đất này để khai thác, lợi dụng ưu thế của mạch suối nước nóng, nghĩ ra việc dẫn suối nước nóng vào từng nhà, thành một địa điểm xa hoa.
Ninh San nhìn những tập sách tuyên truyền sẽ được phát sau lễ khai trương, nhìn qua đúng là đã nâng sự xa xỉ đến mức cực điểm. . . Khóe miệng cô nhướn lên, đúng là một công ty lớn.
Có điều. . . cô ta lại nhìn xung quanh cái nơi mình đang đứng mà tạm thời có thể coi là phòng làm việc này, thật khó mà tin được, người giàu có mà cô vớ được lại đưa mình đến nơi này.
Hồi tưởng lại vài ngày trước đây, cô đi theo người đàn ông trước kia, tham gia một buổi tiệc rượu, lúc mà mấy tên nhà giàu đang tranh đẹp khoe giàu. Chỉ có một người, chẳng những không có bạn đi cùng, lại còn không du đãng trong sàn nhảy hay giơ chén rượu nói chuyện phiếm với nhau giống những người khác, mà chỉ vùi đầu trước chiếc bàn ăn cực dài, ăn từng đĩa từng đĩa thức ăn.
Cái gã đi với Ninh San, nhận được điện thoại của vợ, vội vàng trốn ra hành lang nói chuyện, nhìn cái người đứng xa xa kia ăn ngon lành đến vậy, cô cũng không nhịn được bước tới.
Mặc dù thức ăn trên chiếc bàn dài nhìn qua thực khiến người ta chảy nước miếng, nhưng nam nữ ở đây hình như chẳng có hứng thú gì với những thứ này. Ninh San cũng tùy ý cầm đĩa lên, nhìn lướt qua, định gắp lấy một cái bánh ngọt.
Đúng lúc đó, cái người vẫn đang cắm đầu ăn mãnh liệt kia đột nhiên nói, “Cô ăn thứ khác đi, thứ đó tôi muốn ăn.”
Ninh San sửng sốt, nhìn kỹ, loại bánh ngọt anh đào này quả thật chỉ còn sót lại có một cái, nhưng dù như vậy, người đàn ông này cũng không nên nói như vậy chứ, lúc này cô thực hoài nghi đây là bữa tiệc dành cho nhà giàu dù có trả giá vé đắt tiền cũng chưa chắc vào được trong truyền thuyết sao?
Người đàn ông ngẩng đầu, ước chừng năm mươi tuổi, nhưng nhìn qua rất có tinh thần, so với những tến phú ông bụng bự kia, người này còn có một loại khí chất khôn khéo mà giỏi giang.
Nhưng Ninh San vẫn không vì một câu nói của ông ta mà bỏ đĩa xuống, cô kiên quyết gắp chiếc bánh bỏ vào đĩa của mình, bây giờ cô chẳng phải là người biết khiêm nhường hay lễ độ gì cả.
“Đó là cái bánh đắt tiền nhất. . .” Người đàn ông kia lại mở miệng.
“Nếu đã tới đây, tôi đương nhiên phải ăn thứ đắt tiền nhất.” Ninh San lưu loát đáp lại, “Chẳng lẽ lại ăn tùy tiện, như thế chẳng phải là chịu thiệt sao?”
Người đàn ông nheo mắt, lại nhìn xung quanh một chút. “Vị tiểu thư này, cô đi một mình sao?”
“Không phải ông cũng một mình sao?” Ninh San hỏi ngược lại.
“Miệng lưỡi sắc xảo. . .” Người đàn ông sờ sờ cằm, lại đi xung quanh cô một vòng. “Ăn mặc nhìn qua thì cao cấp, thực ra quần áo cũng không phải hàng hiệu đặc biệt gì, khí chất không tệ.”
Ninh San nhíu mày, nếu không phải có bốn chữ cuối cùng kia của ông ta, chắc cô sẽ bị mấy câu trước đó làm cho tức đến hộc máu, nhưng ông ta vẫn chưa dừng lại, “Tuổi hơi lớn, cũng hợp tình hợp lý, chắc cũng không ra giá cao ngất trời. . .”
“Tiên sinh, ngài đang nói gì vậy?” Bình thường ánh mắt của đàn ông với cô đều là thưởng thức, mà ánh mắt của ông ta, chẳng khác nào đang nhìn một miếng thịt trên cái thớt gỗ.
Người đàn ông thu hồi tầm mắt, móc từ trong ngực ra một tấm danh thiếp, “Tôi là chủ tịch của Địa sản Thiên An, Tô Uyên Hải, tiểu thư cô có thể tạm thời làm tình nhân của tôi chứ?”
Có lẽ Ninh San bị thái độ khác biệt của ông ta, hoặc là chỉ bị bốn chữ “Địa sản Thiên An” hấp dẫn, độ vang dội của cái tên này, sợ rằng có thể khiến cô hoài nghi, có lẽ vị phú hào chỉ lo ăn uống này, chính là kẻ có tiền nhất trong cái buổi vũ hội này.
Sau đó, không chút trì hoãn, ông ta dẫn Ninh San đến sân Golf gặp một người bạn và vợ người đó, sau đó lại muốn đưa cô đi nơi khác, Ninh San ngay từ ngày đầu tiên gặp ông ta đã chuẩn bị tốt tất cả để chuẩn bị làm tình nhân, đáng tiếc Tô Uyên Hải chỉ đưa cô xuất hiện trong những trường hợp có người ngoài, khi không có ai vẫn duy trì khoảng cách.
Ví dụ như đến thành phố N rồi, ông ta liền đưa cô đến căn phòng trung tâm của khu nhà sắp được bán này, sau đó ném cô vào một gian phòng đơn, mỗi ngày ba bữa ăn cơm hộp với công nhân viên.
Nhìn những căn phòng xa hoa trên tập sách tuyên truyền cùng với gian phòng đơn giản trên thực tế, Ninh San thực sự cảm thấy có chút khó tin, hoặc là cảm thấy người này chính là đang đùa giỡn mình cho vui.
Mặc dù bên này Ninh San vẫn cứ nghĩ mãi về Tô Uyên Hải, cẩn thận suy đoán ý đồ và tâm tư của ông ta, nhưng ông Tô đang ngồi làm việc ở phòng bên cạnh thì đã vứt người phụ nữ kia đến xó xỉnh nào đó trong đại não mất rồi.
Cũng đang lật xem sách tuyên truyền, ông Tô lại mang vẻ phiền não.
Địa sản Thiên An mấy năm gần đây vẫn tập trung vào những khu nhà hay biệt thự sang trọng, cho nên kinh nghiệm khá phong phú, khiến cho cho cả làng du lịch này cho dù về bố cục hoàn cảnh hay thiết bị công cộng, thậm chí cả hình dạng của mỗi căn nhà, tỷ lệ lớn nhỏ của cửa sổ cũng khiến cho không ai có thể soi mói được.
Nhưng mặc dù như vậy, tuy phiên giao dịch còn chưa bắt đầu nhưng tin đồn về mức giá phòng to kếch xù đã bị truyền ra ngoài, cùng với những căn biệt thự có diện tích lớn, khiến cho việc tiêu thụ các ngôi nhà ở đây gặp nguy cơ, dù sao ai cũng biết, mảnh đất này cần tiền vốn rất cao, có ai biết được Địa sản Thiên An vì nhất định phải mua được mảnh đất này đã dẫn đến việc phí tổn đều chuyển thành giá nhà cao ngất.
Mặc dù đây đã là đề tài nóng bỏng, nhưng trên thực tế nhiều người chỉ cưỡi ngựa xem hoa, cho dù trong tay có tiền, trong lòng đã rục rịch nhưng vẫn chưa tình nguyện làm khách hàng đầu tiên, dù sao giá nhà quá cao cũng khiến cho người ta phải dè chừng, ngày đầu tiên của phiên giao dịch thường thì nhất định phải tung ra một vài hoạt động ưu đãi, mà một khi giá thành đã được chiết khấu, giảm giá. Tâm lý của số đông vốn là mua tăng chứ không mua giảm, luôn nghĩ còn có thể giảm nữa, trái lại sẽ tạo thành hiệu quả không tốt. Cho nên Địa sản Thiên An nhất định phải gánh áp lực không hạ giá, nếu cứ chống đỡ như vậy, tiền xuất ra sẽ khó mà thu hồi lại được trong thời gian ngắn, nếu hai đợt, ba đợt mà còn chưa lấy lại được, thì mảnh đất mà ông mới mua ở thành phố S sẽ khó mà khởi công được.
Phải biết là, mới đầu ông ta cũng không có ý định mua mảnh đất gần suối nước nóng này, vừa đắt lại không có lời, còn không phải là do bà Tô tới xem một lần, nói ở đây phong cảnh đẹp, lại gần thành phố N, sau này bà ấy tới đây thăm chị gái thì có thể đến chỗ này tắm nước nóng!
Thiết kế của toàn bộ những ngôi biệt thự mẫu ở trung tâm khu làng du lịch này đều được làm theo yêu cầu của bà ấy! Tiền nguyên vật liệu đắt đỏ như vậy! Bà ấy có biết dẫn suối nước nóng vào nhà cần bao nhiêu tiền vốn không chứ! Số tiền lớn như vậy, ông ta bán làm sao mới kiếm lại được đây!
Lúc Ninh San nhận lấy cơm hộp buổi tối, cảm thấy ánh mắt mà nhân viên đưa cơm nhìn mình tràn ngập nghi ngờ, xem ra, mình thực sự khiến cho Tô Uyên Hải có những hành vi khác thường rồi.
Có điều đã hai ngày rồi, ông ta cũng không tìm mình nói chuyện, dường như không có ý tứ lưu luyến gì cô cả, nhưng ông ta lại đưa cô tới những trường hợp công khai, thậm chí còn nói buổi lễ bắt đầu phiên giao dịch hai ngày nữa cũng cho cô tới dự.
Chẳng phải có người nói khi một người đàn ông coi trọng một người phụ nữ, thì sẽ giới thiệu cô ấy cho tất cả mọi người, thậm chí hận không thể tuyên bố quan hệ của bọn họ cho cả thiên hạ này hay sao.
Tô Uyên Hải của Địa sản Thiên An, không giống với bất cứ người đàn ông nào cô từng tiếp xúc từ sau khi ly hôn, không để ý đến sắc đẹp, cũng không cho cô bất cứ vật gì, còn dùng cái nơi đơn sơ này để tiếp đón cô, rồi lại muốn cô xuất hiện công khai.
Nếu để làm tình nhân, chẳng phải là nên che giấu, rất sợ bị phát hiện sao? Mà tình hình lúc này, nhìn qua giống như một sự khảo nghiệm về tình cảm và vật chất.
Tình nhân tạm thời. . . Hai chữ “Tạm thời” trong đó khiến cho Ninh San cảm thấy rất thú vị.
Cô cảm thấy lợi ích kinh tế đằng sau sự khiêu chiến và khảo nghiệm khổng lồ này, có thể khiến cho cô hoàn toàn quên được những tháng ngày trước kia, bắt đầu cuộc sống mới mà cô vẫn mơ ước, thậm chí không giống với những món lợi ích ngắn ngủi mà có hạn của những gã đàn ông trước kia, mà có thể là lâu dài mà bất tận.
Có điều Ninh San đã nghĩ rất nhiều thứ, lại duy chỉ không có nghĩ tới Tô Thiên Thiên.
Khi có tiếng gõ cửa,cô ta ôm tâm trạng có chút kích động chuẩn bị một nụ cười đủ mê người, đi ra mở cửa, nụ cười chợt cứng ngắc.
Bối Bối nằm trong lòng Tô Thiên Thiên vươn tay về phía cô ta, “Mẹ. . . mẹ. . .”
Nhất thời đầu cô ta oành một tiếng, giơ tay gạt tay Bối Bối xuống. Rất rõ ràng, em trai của mình không chăm trẻ con được, đã tìm Tô Thiên Thiên tới, mà cô ta lại còn rất có bản lĩnh tìm được cả chỗ này, còn mang con trả cho mình.
Nhớ tới cái bạt tai trước đó, Tô Thiên Thiên này chắc sẽ chẳng chăm con giúp cô được đâu, hoặc nên nói là, đặc biệt tới để phá hỏng chuyện tốt của cô!
“Tiểu Xuyên đâu?” Cô ta há miệng hỏi.
“Ba tôi đâu?” Tô Thiên Thiên hỏi.
Trong phút chốc Ninh San ngẩn cả người, “Ba cô?”
Tô Uyên Hải ngồi trong phòng làm việc bên cạnh dường như nghe thấy động tĩnh bên ngoài, mở cửa phòng ra, thấy Tô Thiên Thiên đứng ở hành lang và cả đứa bé trong lòng cô, “Thiên Thiên? !”
“Ông ấy là. . . ba cô?” Ninh San ngây dại, Tô Uyên Hải, Tô Thiên Thiên, cô ta làm sao nghĩ đến chuyện liên hệ hai người mặc dù chung một họ này vào với nhau được chứ? Cho dù trước kia cô ta đã nghe Ninh Xuyên nhắc đến nhà của Tô Thiên Thiên cũng giàu, nhưng không ngờ lại giàu như vậy, dù sao nếu vậy cô ta sao lại có thể ở trong một căn phòng bé tẹo cùng với Ninh Xuyên, ăn mấy thứ chẳng bổ béo gì với mì gói, nhìn kiểu gì cũng thấy cùng lắm chỉ là con gái của một ông chủ công ty nhỏ, làm sao lại là. . .
Có điều, dùng một vẻ ngoài cực kỳ bình thường, che giấu một bối cảnh cực kỳ hùng hậu, hai người kia, còn không phải là người một nhà sao?
Chim sẻ thành phượng hoàng đâu phải chuyện dễ!
“Đứa bé này là ai?” Ông Tô nhíu mày, bốn năm trước đột nhiên lòi ra một anh bạn trai, bốn năm sau lại là một thằng bé.
Cuối cùng cũng có cơ hội, Tô Thiên Thiên lập tức đẩy Bối Bối ra sau, “Là của chị ta! Ba, chắc ba không biết đúng không! Con chị ta đã lớn như vậy rồi!”
“Con của cô?” Ông Tô nghiêng đầu nhìn Ninh San.
Con đã bị đẩy tới trước mặt, cô ta căn bản không thể nào phủ nhận, xem ra Tô Thiên Thiên thực sự là tới để phá hoại, có điều nghĩ đến chuyện cô ta là con gái của Tô Uyên Hải, ngứa mắt mình cũng là bình thường, “Đúng vậy.”
Tô Uyên Hải thấy cô ta thừa nhận, lại phi thường bình tĩnh “Ừ” một tiếng, ông ta chẳng qua là thuê một người thoạt nhìn không tốn tiền lắm để kích thích vợ mình thôi, cô ta có con hay không thì mắc mớ gì đến ông ta, chẳng lẽ thêm đứa con vào thì thêm một phần tiền chắc? Ông ta ng