Lâm cùng bà Tô đi theo sau ủ rũ cúi đầu, ông Tô đi phía trước vui mừng hớn hở, Tô Thiên Thiên trốn ở đó thở dài, may mà cô không ở nhà, nếu không cũng phải lẽo đẽo theo sau.
Xa xa nhìn thấy trong xe đẩy của ba cô, có áo sơ mi trắng, mấy đôi dép giá rẻ tản ra mùi cao su hắc hắc, còn có mấy hộp mì ăn liền được tặng thêm hộp cơm, đồ ăn vặt mua một tặng một, Tô Thiên Thiên lệ rơi đầy mặt, ba cô còn nhớ rõ cô thức ăn những thứ đồ ăn không tốt cho sức khỏe này, còn không quên mua cho cô ăn lúc được khuyến mãi mua một tặng một nữa!
Nửa người của Ninh Xuyên bị nước tiểu của Bối Bối làm cho ướt nhẹp, đứng tại chỗ, không biết nên làm gì bây giờ, bao nhiêu người đi ngang qua liên tiếp ngoái nhìn, khiến anh thấy vô cùng bối rối, vừa định cất giọng gọi Tô Thiên Thiên, đột nhiên quay người đã thấy ông Tô đang đẩy xe đẩy tới, bỗng chốc ngây ngẩn cả người.
Nếu như chỉ có một mình ông ta, sợ rằng Ninh Xuyên còn có thể hoài nghi tại sao một người giàu như thế lại có thể dạo quanh siêu thị một cách sung sướng như vậy, nhưng nhìn bà Tô phía sau ông ta, Ninh Xuyên không thể hoài nghi được nữa.
Bà Tô nhìn thấy anh trước, bốn năm đã qua, bà không thay đổi gì nhiều, dù sao cũng chẳng có chuyện gì phiền não, bà thấy Ninh Xuyên ôm Bối Bối, kinh ngạc sửng sốt, nét mặt rất phức tạp.
Ông Tô nhìn theo gian hàng về phía trước, mắt nhìn thẳng, thấy Ninh Xuyên, Ninh Xuyên cảm thấy toàn thân giống như bị kim châm, khi tầm mắt của anh và ông Tô giao nhau, ông ta thẳng người, dời mắt, giống như không hề nhận ra anh, sải bước đi qua anh.
Thấy ông Tô đi tới như vậy, mà nét mặt của Ninh Xuyên rất rõ ràng là đã nhận ra ông, bà Tô đi phía sau cảm thấy có chút lúng túng. Dù sao Ninh Xuyên đã từng yêu đương với Tô Thiên Thiên, nhưng hai đứa đã chia tay, hơn nữa Thiên Thiên còn vì thế mà rất đau lòng, một thời gian dài vẫn không dịu xuống được, đều là bởi vì thằng nhóc này đã bỏ rơi con gái bà.
Hôm nay, cậu ta lại còn ôm một đứa bé!
Mang theo tâm tình tức tối như vậy, bà Tô hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái, cái trừng này, lại cảm thấy không ổn, như vậy hóa ra nhà họ Tô bọn họ rất không có đẳng cấp sao, phải làm ra vẻ như không nhận ra cậu ta, bình tĩnh đi qua giống như ông Tô vậy, như thế mới thể hiện được khí chất và phong phạm của mình.
Vậy nên bà Tô thu hồi ánh mắt của mình, tầm nhìn lơ đãng, cũng làm bộ như không thấy gì cả, lại không cẩn thận liếc thấy cái đầu đang ló ra của Tô Thiên Thiên.
Lần này bà thật sự ngây ngẩn cả người.
Ninh Xuyên đứng đó ôm đứa bé, Tô Thiên Thiên núp ở đằng xa nhìn lén, bà nuốt nước miếng, lạ lùng nhìn Ninh Xuyên một chút, lúc này bên cạnh có một bác gái đi với chồng đẩy xe ngang qua, thấy dáng vẻ chật vật của Ninh Xuyên, hỏi, “Sao lại bị nó tè ra cả người?”
“Có một mình… không tiện lấy…” Anh lúng túng giơ giơ cái bình trống rỗng trong tay.
“Mẹ thằng bé đâu rồi?” Bác gái trách cứ nói, “Sao chỉ có mình cậu trông nó là thế nào.”
“Cô ấy..” Ninh Xuyên nhất thời không biết nói sao, “Cô ấy có việc, không ở đây.”
“Làm mẹ kiểu gì thế!” Bác gái bĩu môi, “Cậu mau đưa nó về đi, thế này còn mua đồ thế nào được nữa.”
“Dạ, vâng!” Ninh Xuyên ngượng ngùng cười cười.
Bà Tô đi qua bên người anh, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, rất muốn xông tới hỏi Tô Thiên Thiên, nhưng ông Tô đi phía trước đã bắt đầu thúc giục bọn họ, “Đi nhanh lên nào, mua đồ đủ 88 đồng chỉ đổi được phiếu đỗ xe một giờ thôi!”
Thấy ông Tô đã đi xa, Tô Thiên Thiên mới cầm một túi yến mạch che khuất nửa mặt, chạy tới, “Chúng ta đi mau đi mau!”
Ninh Xuyên tức giận nói, “Tôi như thế này rồi, đi mau làm sao được?!”
“Ạch…” Tô Thiên Thiên mặc dù rất áy náy, nhưng giờ không phải lúc nói xin lỗi, “Vậy anh định đứng đây hong gió chắc?”
“Con người cô sao lại như thế chứ!” Ninh Xuyên không nhịn được phát hỏa, “Được tốt một cái là buông tay ném luôn được sao?!”
“Không phải là tại thấy…” Cô vừa nói vừa hạ thấp giọng, ghé đầu nhìn ra phía trước, xác định không có ai mới nói tiếp, “.. thấy ba tôi sao!”
Ninh Xuyên không để ý tới cô, quay mặt qua một bên, bác gái đi ngang qua lúc nãy, lúc này không biết lại quay lại mua thứ gì đó, nhìn thấy Tô Thiên Thiên đến giờ mới xuất hiện, không nhịn được quở trách nói, “Cô làm mẹ mà lại ném con cho chồng mặc kệ thế à, chẳng ra cái gì cả…”
Tô Thiên Thiên cùng Ninh Xuyên ngẩn người tại chỗ không biết nói gì, chồng của bác gái đứng bên cạnh đẩy bà ta một cái, “Em nói nhiều thế làm gì, không thấy người ta còn trẻ vậy sao, vợ chồng trẻ, mới làm ba mẹ, khó tránh khỏi như vậy.”
“Vậy thì phải biết học chứ…” Bác gái nói, “Cho dù không đóng bỉm, thì cũng phải cho thằng bé mặc tã chứ, tã mà cũng không biết làm sao? Mình không biết làm thì thôi, người làm mẹ chồng, làm mẹ vợ cũng không biết dạy sao?” Bác gái vẫn ở đó thao thao bất tuyệt, liền bị ông chồng bên cạnh kéo đi, áy náy nói với Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên, “Ngại quá…”
Nhưng Ninh Xuyên và Tô Thiên Thiên đều sáng mắt lên, đồng thời la lên, “Đúng rồi nha! Phải làm tã!”
Bối Bối vỗ tay, “Tã tã…”
“Vậy thì tốt.” Ninh Xuyên nói, “Tôi cũng nhớ là như vậy.”
Nghe lời này, Tô Thiên Thiên không nhịn được giễu cợt, “Anh còn nhớ cả mấy chuyện này cơ đấy…”
Bóng lưng Ninh Xuyên cứng đờ, “Trí nhớ tôi tốt, muốn quên cũng không được.”
…
Bữa tối đơn giản có ba món mặn một món canh, để chiều theo Bối Bối, Ninh Xuyên nếu cơm hơi nát một chút, mùi vị món ăn cũng khá thanh đạm, Tô Thiên Thiên không kén ăn, ăn cũng khá hài lòng.
Chờ Ninh Xuyên thu dọn xong chén bát, đã là gần tám giờ, Tô Thiên Thiên đã bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài, Ninh Xuyên hỏi, “Cô biết tắm cho trẻ con không?”
“Không…. biết..” Tô Thiên Thiên chầm chậm nói, lại bổ sung một câu. “Nhưng mà bảo mẫu tôi không thu tiền công.”
“Tôi cũng chẳng trông mong cô sẽ trông nom được thằng bé tử tế, miễn đừng có để đói bụng hay té ngã gì là được.” Ninh Xuyên hé miệng cười nói, “Vậy cô đi tắm trước đi, tắm xong tôi tắm cho Bối Bối, buổi tối cô trông nó một chút.” Ninh Xuyên sáng sớm mai còn phải đi làm đúng giờ, hai ngày trước đêm nào cũng phải đánh thức Bối Bối dậy một hai lần không ngủ nhiều được nên tương đối mệt nhọc, cộng thêm sáng dậy sớm, đánh thức Bối Bối dậy anh cũng không được ngủ thoải mái.
Tô Thiên Thiên lên tiếng trả lời, cầm đồ ngủ, chui vào phòng vệ sinh.