ộ giáp bạc đó tên là Tử Hàn, còn người con gái tên là Mặc Vy.
Tình yêu của họ tưởng chừng sẽ kéo dài đến thiên trường địa cửu nhưng không ngờ một ngày kia chiến tranh xảy ra. Lúc đó, nàng mới biết Tử Hàn chính là con vua, giờ chiến tranh xảy ra, chàng buộc phải trở về bên cạnh cha mình. Nàng cũng là người hiểu chuyện, nàng hiểu chàng là thân nam nhi, sống trong trời đất phải để lại danh gì với núi sông. Nàng không giữ chàng ở lại, chỉ mong chàng có thể quay về. Ngày chàng ra đi lưu luyến trao cho nàng chiếc vòng tay có tên hai người là Hàn Vy làm vật đính ước. Đó là một chiếc vòng bằng bạc, có thiết kế khá đơn giản thành từng vòng như dạng cây leo bám theo cổ tay người con gái. Sau khi chàng ra đi, nàng ngày nào cũng ngồi hồi tưởng lại những kỉ niệm giữa hai người, những buổi chiều nàng gảy đàn, chàng thổi sáo.
Nhờ những kỉ niệm ấy, nàng cô đơn sống qua ngày, chờ ngày chàng trở về. Nhưng khi chiến tranh kết thúc, chàng không trở về. Sau bao ngày chờ mong, nàng quyết định đi tìm chàng. Ai ngờ ngày nàng tìm được chàng lại là trong đám cưới của chàng với công chúa nước láng giềng. Nghe dân chúng nói chiến tranh kết thúc, nước láng giềng muốn dùng hôn lễ này để cầu thân. Sau lễ thành hôn này, chàng sẽ lên ngôi thay cha. Nghe thấy câu này, trái tim nàng tan vỡ. Tình yêu của nàng cuối cùng cũng không thắng được trách nhiệm của chàng với thiên hạ. Mang một trái tim đau khổ, nàng nhờ một người chuyển cho chàng một gói đồ rồi bỏ đi. Khi chàng nhận được gói đồ, mở ra, bên trong là chiếc vòng mang tên Hàn Vy, kèm theo một bức thư của nàng, chỉ vẻn vẹn ba câu.
"Chàng cần thiên hạ, không cần ta. Trả lại chàng tín vật, liệu trái tim ta có thể lấy lại? Nếu có thể, kiếp này nguyện chưa từng gặp chàng."
Cầm chiếc vòng và bức thư trong tay, chàng lao đi như cơn gió, hòa vào màn đêm tìm nàng, nhưng đáng tiếc, đó cũng là lần cuối cùng, chàng nghe thấy cái tên Mặc Vy. Sau khi nàng ra đi, chàng vẫn lên ngôi và trở thành một vị vua tốt. Về sau, người dân trong thành luôn truyền miệng câu chuyện về vị vua hiền nhưng lúc nào cũng luôn mang tâm trạng u uất, buồn rầu. Đến trước lúc nhắm mắt xuôi tay, vị vua chỉ luôn miệng gọi tên một người con gái.
"Mặc Vy, kiếp này ta vì thiên hạ mà phụ nàng, kiếp sau, nguyện đổi cả thiên hạ để được ở bên nàng."
Khi tiếng đàn ngừng lại cũng là lúc câu chuyện của nàng kết thúc. Lúc này, nàng mới ngẩng đầu nhìn chàng trai.
- Công tử, câu chuyện đến đó là hết rồi.
- Kiều Vy, nàng đang làm gì vậy?
Khi chàng trai tìm lại được lời nói sau khi nghe câu chuyện xúc động nàng kể thì bỗng thấy một chàng trai tuấn tú trong trang phục màu trắng tao nhã đang bước lại phía nàng. Bên đai áo của chàng trai đeo một thanh kiếm. Một tay chàng trai cầm một cây sáo bằng bạch ngọc, một tay đang hướng về phía nàng. Khi nàng đứng dậy, nắm lấy tay của người con trai kia, chàng có thể nhìn thấy ở cổ tay nàng đang đeo một chiếc vòng. Đó là một chiếc vòng bằng bạc, có thiết kế khá đơn giản thành từng vòng như dạng cây leo bám theo cổ tay nàng.
Chàng nghe thấy nàng nói với chàng trai có diện mạo ưu tú vừa xuất hiện "Tử Hàn, chàng trở lại rồi...”
Lúc này, mọi thứ đều trở nên mờ nhạt. Một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên kèm theo đó là giọng nói của người con trai "Kiều Vy, nàng đồng ý làm vợ ta chứ?" Sau đó, là giọng người con gái e thẹn đáp lại "Thiếp đồng ý."
Sau khi đoạn video kết thúc, Kiều Vy lại nghe thấy tiếng gào của Tử Du trong điện thoại.
- Hàn Kiều Vy, em nghe chưa hả? Là em đồng ý lấy anh từ cách đây ba năm rồi nhé. Anh đã đợi em tốt nghiệp, còn cho em hẳn hai năm chuẩn bị tinh thần nữa rồi nhé. Giờ đừng hòng từ chối anh nữa.
Nghe Tử Du nói, Kiều Vy bỗng có cảm giác mình bị lừa. Ba năm trước, lúc anh bảo cô ghi âm mấy lời này, cô chỉ nghĩ là cho đoạn quảng cáo, không ngờ anh lại dùng nó vào mục đích như vậy. Từ sau khi Kiều Vy tốt nghiệp, Tử Du đã bắt đầu chiến dịch cầu hôn không biết mệt mỏi. Về phần mình, không phải là cô thấy anh chưa đủ thành ý mà chỉ là cô thấy mình vẫn còn trẻ, chưa cần phải cưới sớm như vậy.
- Kiều Vy, anh biết em vẫn còn trẻ nhưng mà anh đã ba mươi hai tuổi rồi. Anh cũng muốn có cảm giác có gia đình.
Câu nói của anh bỗng khiến cô cảm thấy có gì đó khác mọi lần. Anh là đang lo lắng về tuổi tác của hai người sao? Nghĩ đến đây, cô bỗng muốn trêu anh một chút.
- Anh yêu, anh là đang... thiếu cảm giác an toàn sao?
Đầu dây bên kia yên lặng một lúc. Khi Kiều Vy đang hí hửng vì nói đúng điểm yếu của anh thì bên này, Tử Du bỗng gào lên trong điện thoại.
- Hàn Kiều Vy, em lại dám dùng chiêu khích tướng với anh? Nhưng mà em yêu, chiêu này em đã dùng qua rồi. Còn chiêu nào khác nữa không? Không có, thế thì ngoan ngoãn nghe lời chuẩn bị làm cô dâu của anh đi nhé.
Nói rồi, anh cúp máy. Chưa bao giờ cô thấy anh kiên quyết đến thế. Cúp máy, Kiều Vy nhẹ nở nụ cười. Hình như, lần này, cô phải làm cô dâu của anh thật rồi.
Tái bút: Đôi lời của tác giả…
Cuối cùng thì truyện cũng đã kết thúc. Phải nói là vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ, đóng góp, nhận xét truyện của mình. Thực ra, mình biết khả năng viết truyện của mình đến đâu, mình cũng không nghĩ rằng sau này mình có khả năng theo nghiệp viết lách. Từ xưa đến nay, viết truyện đối với mình chỉ đơn giản là một cách để giải tỏa tâm trạng, để cảm thấy mình cũng đang làm được một việc gì đấy. Mình không hay viết truyện dài hàng chương như thế này, đơn giản là mình ít khi đủ kiên nhẫn và cảm xúc để theo đến cùng. Đây chính thức thì là truyện dài thứ ba mà mình viết, nhưng đây lại là truyện dài đầu tiên mà mình viết theo phong cách này. Hai truyện trước đều theo phong cách cổ tích, thần tiên, vân vân và mây mây.
Nói đến “Liệu có phải là tình đầu?”, như mọi người đã từng nhận xét là ba chương đầu của mình khá là khác so với những chương còn lại, giờ mình cũng muốn chia sẻ một chút về quá trình viết nên truyện này. Mình bắt đầu bản word của truyện này với tên gọi “Học đường.” Nhìn cái tên mọi người cũng có thể thấy nó chẳng liên quan gì đến nội dung của truyện cả, vì đơn giản lúc đầu mình bắt đầu viết truyện với ý tưởng hoàn toàn khác. Mình bắt đầu truyện từ cách đây bốn năm, đó là khi mình mới vào cấp ba, nhân vật hay sự việc trong truyện có thể là giả nhưng thời gian trong truyện thì hoàn toàn là thật, trùng khớp hoàn toàn với cuộc sống của mình. Đúng là khi vào lớp mười, tâm trạng của mình không ổn định nên đã quyết định viết truyện có phần như là tự truyện của bản thân. Nhưng rồi vì một lí do nào đó, mình lại không viết tiếp. Đến năm hai đại học, tự dưng lục lọi trong máy tính lại phát hiện ra bản word của truyện vẫn đang dang dở.
Bản chất mình là một người vô cùng cứng đầu, với những việc mình đã bắt đầu thì dù sau này, bằng mọi giá mình đều muốn cho nó một cái kết thúc. Nhưng thành thật mà nói là sau gần năm năm, mình đã quên mất hồi đấy mình định xây dựng câu chuyện như thế nào nữa rồi. Cảm xúc của mình sau năm năm cũng đã thay đổi, mình không còn nhớ một cô học trò cấp ba sẽ cảm thấy thế nào, nhìn đời hay nhìn cuộc sống như thế nào một cách cụ thể nữa, chính vì thế mà cách duy nhất là thay đổi hoàn toàn cốt truyện. Nhưng mình lại quá cố chấp để có thể xóa hoàn toàn ba chương đầu nên mình vẫn kiên quyết giữ lại nó. Và qua nhận xét của mọi người, có lẽ, mình có thể thấy tự hào vì sau năm năm, cách viết của mình đã có tiến bộ.
Về “Liệu có phải tình đầu?”, phải thừa nhận là mình có bị ảnh hưởng bởi phong cách ngôn tình, nói thẳng ra thì đây là một giấc mơ tình yêu hạnh phúc nho nhỏ của mình. Hầu hết mọi người đều cảm thấy mạch truyện hơi nhanh, thực ra mình cũng cảm thấy diễn biến tình cảm của hai nhân vật chính hơi nhanh. Ngoài đời, mình cũng chưa tưởng tượng được có mối quan hệ nào lại phát triển nhanh như thế, gặp mặt vài lần đã yêu. Nhưng dù sao, mình vẫn tin là có.
Như mình đã nói vậy, mình tin vào định mệnh, tin vào câu chuyện mỗi người khi sinh ra đều được ứng định trước một nửa của mình. Mình tin vào cái gọi là tình yêu đích thực, nhưng mình lại càng tin hơn vào việc không phải ai cũng tìm được tình yêu đích thực của mình. Cái na ná tình yêu thì có rất nhiều nhưng cái đích thực tình yêu thì chỉ có một, nên việc vừa gặp đã yêu chính là để nhấn mạnh vấn đề định mệnh này.
Khi xây dựng nhân vật, Kiều Vy và Tử Du chính là định mệnh của nhau, nên mình đã để cho Tử Du nhận ra điều này và yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng tất nhiên, tình yêu cần phải đi kèm với trách nhiệm, trách nhiệm sinh ra nhờ sự cảm thông, thấu hiểu, để người kia hòa vào một phần cuộc sống của mình, những chương sau của truyện đều nhằm xây dựng phần trách nhiệm ấy. Khi tình yêu đã đi kèm với trách nhiệm, tình yêu đó sẽ trở nên hoàn hảo, đó chính là sự kết hợp của trái tim và khối óc.
Lúc viết truyện, mình đã định để cho nhân vật nữ chính dằn vặt, đau khổ, vướng bận trong sự chọn lựa giữa mối tình đầu và định mệnh. Vì thế mà mới lấy tên truyện là “Liệu có phải tình đầu?” Ban đầu cũng muốn cho vài chi tiết cẩu huyết, kiểu một người bỏ đi xong người kia nhận ra tình cảm của mình rồi đuổi theo, nhưng người kia lại không quay về, đại loại như thế. Tóm lại, mình định viết theo thể loại ngược tâm, nhưng cuối cùng lại là không viết được. Bình thường mình không đọc truyện ngược, cảm thấy đọc vô cùng nặng nề, như một loại tra tấn tinh thần. Chính vì thế, đến lúc muốn viết mất đoạn dằn vặt, đau đớn, viết mãi mà không được mấy chữ. Hơn nữa, lúc viết còn cảm thấy tâm trạng vô cùng nặng nề. Mình viết truyện để giải tỏa tâm trạng nhưng khi viết ngược lại thành càng mệt mỏi, bế tắc hơn nên cuối cùng đã từ bỏ ý định viết ngược.
Sau một hồi thay đi đổi lại, cuối cùng, truyện của mình đã ra đời với diện mạo như ngày hôm nay. Mình không hi vọng ngoài đời ai cũng sẽ có truyện tình lãng mạn, đẹp đẽ như vậy, tất nhiên, đời không như mơ, tình cũng không như thơ. Nhưng dù sao, mơ đẹp một chút cũng chẳng mất gì. Đời đã không như mơ rồi, tội gì ta không tận dụng những lúc có thể để mơ mộng một chút nhỉ? Chẳng mất gì nếu ta thêm một ít vị ngọt và màu hồng vào cuộc sống hiện thực hàng ngày, phải không?