Tử Du thừa nhận tuy anh không phải là một người ghen bóng ghen gió, rồi vì hành động ghen tuông mù quáng mà kiểm soát, nghe lén hay đọc lén tin nhắn của người yêu, nhưng khi nhìn thấy Vũ gọi, anh đã muốn nghe điện thoại xem rút cục cậu ta có gì cần nói với Kiều Vy nhà anh. Nhưng rồi, lí trí đã giúp anh kiềm chế. Nhưng khi không có ai nghe máy, tin nhắn gửi đến lại là từ cùng một người thì anh không thể kiềm chế được mà đọc tin nhắn của Kiều Vy, rồi đến lúc cô đi ra ngoài anh lại có thể thản nhiên nói là nhỡ tay ấn mở tin nhắn chứ chưa đọc gì với cô.
Và hiện giờ anh đang ngồi ngay phía sau bọn họ. Trên đường lái xe đến đây anh đã tự trách móc bản thân hàng trăm lần tại sao lại không có niềm tin như vậy với cô, tại sao khi cô nói Vũ muốn hẹn gặp cô lại vì sĩ diện mà bảo cô cứ đi đi, anh không sao cả. Để giờ anh lại lén lén lút lút ngồi ở một góc nghe lén hai người nói chuyện như thế này. Anh chưa từng nghi ngờ Kiều Vy nhưng anh lại thực sự muốn biết liệu bọn họ gặp nhau sẽ nói gì.
Vừa bước vào quán cà phê, Kiều Vy đã nhìn thấy Vũ vẫy vẫy cô. Cậu ngồi ở một cái bàn gần cửa sổ. Cậu vẫn nhớ thói quen của cô là thích ngồi những nơi gần cửa sổ. Hôm nay, cậu mặc một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt, nhìn cậu giờ đã giống một người trưởng thành, chín chắn chứ không còn là cậu bé năm nào còn hay dẫn cô đi ăn kem nữa. Khi cô vừa ngồi xuống thì đã có người mang đồ uống đến cho cô. Cậu vẫn cứ thích gọi đồ uống cho cô trước như vậy, nhưng hình như cậu đã quên, cô không thích uống đồ uống nóng đặc biệt nếu đó không phải là mùa đông. Giờ vẫn chưa đến mùa đông mà.
- Xin lỗi, chị có thể đổi lại cho em thành chocolate lạnh được không ạ?
- Cổ họng cậu không tốt, đừng uống lạnh nữa.
Câu nói của Vũ làm Kiều Vy khựng lại một chút, nhưng cô nhanh chóng lấy lại được bình tĩnh, vẫn nhẹ nhàng mỉm cười với người phục vụ đang đứng ngạc nhiên bên cạnh.
- Xin lỗi, chị cứ thêm đá vào cho em đi.
Sau khi người phục vụ đi, Kiều Vy không nói gì, chỉ nhìn Vũ, cô biết chắc chắn câu nói vừa rồi của cậu là có lí do, có lẽ, cậu đã biết điều gì đó. Cô muốn chờ xem cậu sẽ nói gì với cô. Thực ra, Kiều Vy vốn là không muốn gặp Vũ nữa, cô cảm thấy giữa mình và Vũ chẳng còn gì để nói với nhau nữa cả. Nhưng ngạc nhiên là Tử Du lại muốn cô cứ đi gặp cậu, điều này đã khiến Kiều Vy không vui rồi. Chẳng lẽ anh không biết là chẳng có người bạn trai nào lại khuyến khích bạn gái mình một mình đi gặp người yêu cũ sao? Tại sao từ đầu đến giờ, với mọi sự cố gắng tiếp cận cô của Vũ, anh chưa từng có thái độ đề phòng hay khó chịu gì? Đó vẫn là câu hỏi nhức nhối mãi trong lòng Kiều Vy khiến cô luôn cảm thấy không yên lòng. Rút cục thì là vì anh tin cô hay không cần cô?
- Vy Vy, tớ đã biết rồi.
Câu nói của Vũ bỗng làm đứt mạch suy nghĩ về Tử Du của Kiều Vy. Cô cũng thật là, tại sao đang ngồi trước mặt một người mà tâm tư, đầu óc lại vẫn cứ nghĩ về anh không dời được. Người ngồi trước mặt cô bây giờ là Vũ, và cậu vừa nói với cô đã cậu đã biết rồi. Kiều Vy bỗng thấy chột dạ, Vũ đã biết gì.
- Cậu đã biết gì?
- Lí do khi đó của cậu.
Hai người bỗng nhiên chìm vào yên lặng. Câu nói của Vũ đã kéo Kiều Vy ra khỏi những suy nghĩ về Tử Du cũng như đưa cô ngược trở lại thời điểm bốn năm trước, khi Vũ nói muốn chia tay với cô. Cuối cùng thì Vũ cũng đã biết. Năm đó, cô vốn là không muốn giấu giếm gì cả, chỉ là đó là một nỗi đau mà cô không muốn nhắc đến, nhưng nếu Vũ hỏi, cô nghĩ mình vẫn sẽ nói cho cậu biết. Nhưng Vũ lại không cho cô cơ hội để giải thích, cậu lập tức kết luận cô đã thay đổi, rồi đòi chia tay. Câu nói này chính là một đòn giáng nặng vào trái tim đang tổn thương của Kiều Vy. Kiều Vy của năm đó đã quá mệt mỏi, cô không muốn níu kéo, không muốn giải thích nữa, nếu đã thế thì cứ để nó thế đi. Bản thân Vũ cũng đâu muốn nghe cô giải thích, nếu muốn cậu đã không dứt khoát như thế.
- Vy Vy, tại sao năm đó cậu không giải thích cho tớ?
- Cậu cho tớ cơ hội để giải thích sao?
Phải, năm đó là cậu không cho cô cơ hội để giải thích. Chính xác là khi đó, mọi người đều còn quá trẻ con, cậu còn quá trẻ con. Khi nghe thấy Vy Vy không thi cùng trường với cậu nữa, cậu đã nổi nóng, đã tức giận. Sự bồng bột, trẻ con khi đó đã khiến cậu phản ứng vô cùng ích kỉ. Lúc đó, cậu chỉ biết người bị phản bội là cậu, dù có là lí do gì thì người có lỗi vẫn là Kiều Vy. Cậu tự cho rằng trên đời này chẳng có lí do chính đáng nào có thể biện minh cho hành vi của Kiều Vy lúc đó. Người bị tổn thương khi đó là Vy, vậy mà không chỉ không an ủi cô, cậu còn rời bỏ cô, không những thế, liệu lúc đó có nói gì nặng lời với cô hay không cậu cũng không còn nhớ rõ nữa.
- Vy Vy, tớ xin lỗi.
Giờ mới xin lỗi, không phải đã quá muộn rồi sao. Thực ra, trước đây, Kiều Vy luôn nghĩ nếu một ngày Vũ phát hiện ra sự thật, nói lời xin lỗi với cô, liệu cô có tha thứ cho cậu hay không? Câu trả lời lúc đó là có. Chắc chắn cô sẽ tha thứ cho cậu. Nhưng đồng thời với sự mong chờ câu xin lỗi ấy chính là sự bặt vô âm tín của Vũ. Niềm tin trong lòng Kiều Vy càng ngày càng phai nhạt, tình cảm của cô có lẽ cũng vì thế mà càng lu mờ.
Cô đã tưởng tượng ra hàng loạt tình huống khi Vũ phát hiện ra lí do năm đó của cô và nói lời xin lỗi, nhưng cô lại không tưởng tượng được nó sẽ diễn ra như thế này. Bốn năm hả, có phải cô đã chờ đợi suốt bốn năm cho lời xin lỗi này không? Nhưng sao đến ngày hôm nay khi nghe lời xin lỗi này, cô lại không có cảm giác gì cả. Có lẽ, đã từ lâu cô không còn chờ đợi lời xin lỗi ấy nữa rồi.
- Ừ, không sao. Tớ chấp nhận lời xin lỗi của cậu.
Nhìn thấy vẻ bình thản của Kiều Vy, Vũ nửa mừng nửa sợ. Cô chỉ có vẻ bình thản như thế trong hai trường hợp, hoặc là cô đã thực sự không còn để tâm đến chuyện đấy nữa, hai là người đấy đối với cô giờ không còn ý nghĩa gì nữa. Giờ đây, đối với cậu, cô lại có thể bình thản như thế.
- Vy Vy, vậy chúng ta…
- Chúng ta vẫn là bạn bình thường.
- Vy Vy, cậu biết tớ không coi cậu là bạn bình thường mà.
- Vũ, nhưng đối với tớ, cậu chỉ là một người bạn bình thường thôi…
Quả là cậu rơi vào trường hợp thứ hai. Thì ra cảm giác mình coi người ta là quan trọng nhưng đối với họ mình chẳng là gì cả nó lại đau đến thế. Khi Kiều Vy nói ra những lời đó, giọng cô rất nhẹ, rất bình thản như đó là một chuyện vô cùng bình thường nhưng lực sát thương đối với Vũ thì lại là vô cùng lớn.
- Vũ, cậu còn gì để nói nữa không?
- Tớ…
- Lời xin lỗi cậu vừa nói, đáng tiếc đến quá muộn. Đã quá muộn cho cả hai chúng ta rồi, Vũ. Cậu biết tính tớ mà Vũ, tớ yêu ghét từ trước đến nay đều vô cùng rõ ràng. Khi tớ đồng ý yêu Tử Du, giữa chúng ta đã chẳng còn gì rồi.
Nhìn thấy vẻ sững sờ trên gương mặt của Vũ, trong lòng Kiều Vy cũng bất giác thấy không được thoải mái. Tuy vẫn nói mọi chuyện giờ đã trở thành quá khứ, nhưng nỗi đau trong quá khứ ấy mỗi lần nhắc đến vẫn khiến con tim cô rỉ máu, lúc nãy nói với Vũ những lời như vậy tuy là cô đã cố gắng giữ một thái độ bình thản nhất có thể nhưng đó dù sao cũng vẫn chỉ là sự bình thản giả tạo. Trong lòng cô, những vết sẹo của năm xưa đang ngày càng rách toác ra. Cô không muốn nó lại rỉ máu một lần nữa, chuyện gì đã qua thì không nên nhắc lại, nhất là khi kể cả có nhắc lại thì cũng chẳng có thể có gì thay đổi được cả. Giữa họ, tất cả đã kết thúc rồi.
- Vũ, nếu cậu không còn gì để nói, xin lỗi, tớ hơi mệt, tớ về trước.
Vừa nói, cô vừa đứng lên đi ra cửa. Khi Vũ nhận ra cô vừa nói gì thì Kiều Vy đã đi ra đến ngoài cửa rồi. Vội vàng để tiền ở trên bàn, Vũ liền chạy theo Kiều Vy.
- Vy Vy, cậu trách tớ không giải thích, là tớ sai, tớ nóng giận, nhưng cậu cũng chưa từng cố gắng để giải thích với tớ. Nếu tớ đối với cậu thực sự quan trọng, vì sao cậu không từng thử một lần cố gắng để níu kéo tớ.
Câu nói này của Vũ như đã chạm vào đúng nỗi đau của Kiều Vy. Giờ Vũ đang quay lại trách cô sao? Bản thân cô cũng chưa hề trách cậu, chưa hề cảm thấy cậu là người có lỗi. Cô chỉ đơn giản nhận ra là sai lầm năm đó, không cần biết là lỗi của ai, điều duy nhất cô biết là đã quá muộn cho mọi thứ. Quá khứ không thể thay đổi, cũng không cần phải thay đổi nữa, cứ để nó qua đi thôi. Nhưng câu nói của Vũ đã khiến cô không thể khách khí được nữa rồi.
- Vũ, đủ rồi. Đến bây giờ, cậu vẫn còn nói thế với tớ sao? Chẳng lẽ, lúc đó, cậu không biết tớ cảm thấy thế nào? Cậu muốn một người vừa bị chính người nhà của mình bắt cóc, nhốt trong nhà kho không ăn không uống suốt hai ngày đêm, sau khi nhập viện, điều trị một tuần thì phát hiện vì hai ngày đêm gào thét khản cổ mà dây thanh quản của người đấy phải phẫu thuật ngay lập tức và không thể hát được nữa lại phải chạy theo để giải thích mọi chuyện với cậu sao? Cậu muốn một người vừa mất đi ước mơ của mình phải bình tĩnh để chạy theo cậu sao? Vũ, cậu có hiểu được lúc đó cảm giác của tớ là gì không? Cậu có hiểu được không?
Kiều Vy vừa nói mà vừa như gào lên, cô đã không muốn đụng vào nỗi đau đã liền sẹo mà tại sao Vũ lại nhất định phải đào nó lên. Nước mắt của cô không kìm lại được nữa, cô đứng ở đó, nước mắt nóng hổi rơi xuống. Những người đi trên phố đều quay lại nhìn bọn họ nhưng cô không quan tâm nữa. Đối mặt với nỗi đau của Kiều Vy lại là khuôn mặt kinh ngạc của Vũ, mãi sau cậu mới lắp bắp được vài từ.
- Bắt cóc??? Ý cậu là sao?
Nhìn ra sự khó hiểu, hoang mang trong ánh mắt của Vũ, cô bỗng cảm thấy hình như mình đã bộc phát hơi thái quá rồi. Lúc này cô mới lấy lại được chút bình tĩnh, lấy tay quệt đi những giọt nước mắt vừa rơi xuống, cô nhìn cậu nở nụ cười, dù nụ cười có vẻ chua xót. Thì ra cậu vẫn như vậy, vẫn luôn làm việc nửa chừng như vậy, không hề thay đổi.
- Thế mà tớ tưởng cậu đã điều tra rõ mọi chuyện, hóa ra cậu cũng chỉ quan tâm đến như thế. Vũ, tớ thực sự không hiểu cậu làm đến mức độ này rồi cuối cùng là vì cái gì? Cậu có thể đừng ấu trĩ như thế được không? Tớ đã nói rồi, ngay từ hôm ở khách sạn, tớ cũng đã nói rất rõ ràng rồi, cậu không hiểu hay cố tình không hiểu? Cậu bảo cậu đã trưởng thành, cậu quay về vì tớ, nhưng những gì cậu tìm hiểu được lại chỉ có vậy? Cậu có biết tớ cảm thấy cậu như thế nào không? Cậu của trước đây, đòi chia tay tớ mà không cần biết lí do và cậu của ngày hôm nay đứng trước mặt tớ đây, thực sự… chẳng có gì khác nhau cả. Vũ, cậu bảo cậu đã trưởng thành, nhưng đối với tớ, cậu vẫn chẳng có gì thay đổi cả nên làm ơn đừng làm cả hai thêm mệt mỏi nữa.
- Vy Vy, tớ…
Nhưng lần này, không chờ Vũ nói hết, Kiều Vy đã bỏ đi, để lại Vũ một mình đứng lặng lẽ trên con phố tấp nập người qua lại.
Ngồi trong quán cà phê, nhìn ra ngoài cửa sổ, Tử Du hoàn toàn không nghe thấy Kiều Vy và Vũ nói gì. Tất cả mà anh nhìn thấy chỉ là những giọt nước mắt đau khổ của Kiều Vy. Khi nhìn thấy gương mặt bình thản của Kiều Vy khi bước vào quán cà phê, anh đã thấy rất yên tâm. Bình thản như thế nghĩa là đối với cô, Vũ chẳng còn là gì cả, nhưng giờ, đối mặt với những giọt nước mắt kia của Kiều Vy anh nên nghĩ thế nào đây? Thực ra là nhìn thấy Vũ, nhớ đến mối tình đã qua, cô vẫn còn rất đau lòng phải không? Sự thản nhiên ban đầu đều là do ngụy tạo nên đúng không?