ề đến vậy, nhưng trái tim anh còn nặng trĩu hơn. Khi anh cuối cùng cũng có thể đến trước mặt cô gái, nhìn rõ khuôn mặt mà anh đã quen thuộc suốt gần một năm trời thì… một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm xuất hiện báo hiệu cho anh đó không phải là Kiều Vy. Trong lòng như trút bỏ được gánh nặng, khi anh định nói xin lỗi đã làm phiền thì bất ngờ cô gái đó lại quay sang ôm chặt lấy anh. Nhìn họ lúc này chẳng khác gì như một đôi tình nhân đang quấn quít nhau vậy.
Sau giây phút bất ngờ, anh mới vội vàng đẩy cô gái kia ra, nhưng cô gái này lại cứ dứt khoát không chịu buông mà cứ bám chặt lấy anh, càng muốn gỡ tay cô ta ra, cô ta lại càng không buông. Tử Du lại không muốn ở nơi đông người mà xô ngã một cô gái, nhưng khi hai người giằng co một hồi, anh mới phát hiện ra, có người đứng đằng sau anh, và người đó mới là người mà anh đang tìm kiếm, Kiều Vy.
Nhìn thấy ánh mắt đầy thất vọng của cô, khi cô quay người bỏ đi, thì lí trí của Tử Du đã bị đảo loạn rồi. Anh không còn quan tâm phải giữ hình tượng đàn ông hay gì nữa mà thẳng tay đẩy cô gái kia ngã xuống sàn rồi lập tức quay bước chạy theo Kiều Vy.
Khi Tử Du chạy ra ngoài thì Kiều Vy đã đi được một đoạn, hình bóng của cô đi trên đường có chút xiêu vẹo, cô đơn, lẻ loi càng khiến anh đau lòng. Vừa chạy theo sau, vừa gọi tên cô, nhưng anh càng gọi cô lại càng chạy nhanh. Cuối cùng khi anh đã đuổi kịp cô, vươn tay kéo cô lại thì lại bị cô hất tay ra. Lúc này thì anh cũng không kiềm chế được tức giận của mình.
- Hàn Kiều Vy, em đứng lại cho anh.
Anh biết là hình ảnh vừa rồi trong khách sạn của anh rất dễ gây hiểu lầm nhưng mà cô chẳng phải cũng nên có chút niềm tin ở anh sao. Tại sao chưa cho anh cơ hội để giải thích mà đã dứt khoát kết tội anh như thế. Quả nhiên, khi bị anh gọi cả họ cả tên, Kiều Vy đã dừng lại. Khi Tử Du có thể chạy lên đứng trước mặt cô thì đối mặt với anh là khuôn mặt lạnh băng, vô hồn của cô.
- Kiều Vy, em như thế là làm sao? Sao em không cho anh cơ hội giải thích?
- Anh muốn giải thích cái gì? Muốn giải thích từ đâu?
- Ý em là sao? Chẳng phải chuyện lúc nãy sao? Chuyện đó chẳng có từ đâu cả, anh thậm chí còn không biết cô ta, là cô ta không tỉnh táo cứ bám dính lấy anh. Anh ở đấy cũng chẳng phải là vì đi tìm em sao? Em biến mất từ chiều, gọi về nhà cũng không có, gọi di động thì không nghe, vì thấy cô ta khá giống em nên anh mới đi theo cô ta.
- Triệu Tử Du, CEO tập đoàn Trấn Phong, thiếu gia của tập đoàn, từng một tay lấy lại được tập đoàn từ tay cậu mình sau đó không thương tiếc tống người cậu xấu xa đó vào tù. Chẳng phải anh nên bắt đầu từ đấy sao?
- Em…
Quả thực những lời cô nói đã khiến Tử Du có chút choáng váng. Đúng là anh chưa bao giờ kể cho cô nghe về gia đình hay những truyện trước đây của mình, không phải vì anh không muốn kể, mà chỉ là cảm thấy không cần thiết, không muốn cô cảm thấy có bất kì áp lực nào cả. Cô mới đang học đại học, anh muốn cho cô một tình yêu bình thường chứ không phải một tình yêu với một đại gia nào đó. Anh định sau khi cô tốt nghiệp sẽ nói cho cô biết, lúc đó, cô đã trưởng thành hơn, sẽ có thể chấp nhận chuyện này một cách nhẹ nhàng. Nhưng không ngờ, cô lại nghe được sự thật trong hoàn cảnh này, điều này thực sự là anh không ngờ tới.
- Anh không có gì để nói sao? Anh có nhớ anh từng nói, anh là người yêu của em, quá khứ của em anh muốn biết, mọi thứ về em anh đều muốn quan tâm, vậy bây giờ để em hỏi lại anh, anh có coi em là bạn gái của anh không?
- Kiều Vy, em đang nói gì vậy? Em không thể chỉ vì chuyện này mà vơ đũa cả nắm như thế chứ. Anh chưa nói không có nghĩa là anh không nói. Chưa nói vì nghĩ em còn nhỏ, chuyện này cũng chẳng phải chuyện gì gấp gáp, không muốn em cảm thấy bị áp lực khi yêu anh, tại sao em lại có thể vì chuyện đó mà nghi ngờ tình cảm của anh?
- Vì chuyện đó mà nghi ngờ tình cảm của anh? Triệu Tử Du, câu này anh nên hỏi lại chính mình mới đúng. Nếu anh thấy bạn trai mình ôm một cô gái khác ở khách sạn thì anh sẽ làm sao? Nếu anh thấy bạn trai mình thấy bạn gái bị người yêu cũ tặng hoa rồi hẹn đi uống cà phê mà vẫn bình thản, coi như không có chuyện gì thì anh sẽ nghĩ sao? Tử Du, em vẫn luôn nghi ngờ, là do anh thấy Vũ không có khả năng hay với anh, em vốn dĩ là có cũng được mà không có cũng chẳng sao? Có phải anh không kể với em về gia đình anh vì anh cho rằng chúng ta sẽ chia tay, nên nếu như sau này có thể chia tay thì giờ tốt nhất không cần biết quá nhiều về nhau không, anh nói đi?
- Hàn Kiều Vy, anh không cho phép em nói đến hai chữ chia tay. Em dám chia tay anh…
- Thế thì anh nói đi.
Câu cuối cùng gần như là Kiều Vy gào lên trong nước mắt. Bao nhiêu điều nặng nề trong lòng tích tụ bấy lâu cô đã nói ra rồi. Đúng, thực ra gia đình anh thế nào, cô vốn không quan tâm. Nhất là khi, cô cũng chỉ nói về gia đình mình cho anh nghe khi anh hỏi, nếu anh không hỏi cô cũng sẽ không nói. Nhưng điều khiến cô đau lòng ở đây là nếu chuyện gia đình của cô đối với anh là quan trọng như vậy, vậy thì tại sao anh lại không nói với cô chuyện của anh. Rồi chuyện anh chưa từng ghen với Vũ nữa, có phải đối với anh, họ sẽ sớm chia tay không? Điều này mới khiến cô hết sức đau lòng.
Nhìn bộ dạng sắp quỵ xuống, nước mắt tí tách rơi của cô mà Tử Du vô cùng đau lòng. Thì ra sự tự do anh cho cô lại biến thành không quan tâm đến cô, lại khiến cô cảm thấy anh đối với cô không có một chút lo lắng nào. Trong khi anh cố gắng giấu đi sự lo lắng của mình vì sợ cô nói anh ghen bóng ghen gió, thì cô lại trách anh vì sao không ghen tuông chút nào. Nhìn thấy bộ dạng đáng thương như thế của cô, anh lại tự trách mình rồi không kìm được mà ôm cô vào lòng.
- Anh buông ra, lúc nãy anh vừa ôm người phụ nữ khác, giờ còn dám ôm em.
- Bé ngốc, là cô ta ôm anh, anh hoàn toàn từ đầu đến cuối luôn đẩy cô ta ra mà. Còn nữa, em nhầm rồi, không phải anh không ghen với Vũ, anh ghen với cậu ta chết đi được. Nhưng mà anh đã lớn tuổi rồi, anh không thể cứ nay ghen mai ghen như hồi còn hai mươi được. Anh có sĩ diện của mình, cũng có sự tự tin nhất định với người con gái anh yêu. Anh tin vào tình cảm của chúng ta, khi anh ôm em và vẫn cảm thấy tim mình ấm áp, anh biết trái tim em vẫn có anh, nên anh bỏ qua, anh không chấp nhặt. Không muốn khiến em nghĩ anh không tin em, không muốn khiến em cảm thấy mệt mỏi vì anh cứ ghen bóng ghen gió. Còn chuyện vì sao anh không nói cho em về gia đình anh, đó là vì như anh đã nói rồi, em thấy đấy, gia đình anh cũng phức tạp như thế, cũng rắc rối như thế, anh không muốn làm em cảm thấy không thoải mái. Anh không phải là người tùy tiện trong chuyện tình cảm, đối với anh, yêu đương không phải nhất thời, mà là chuyện lâu dài. Chúng ta còn có cả một tương lai dài ở phía trước, khi em thực sự trưởng thành, lúc đó, anh sẽ nói với em. Còn giờ, chuyện này, anh chỉ nghĩ là chưa cần khiến em bận tâm. Dù là Tử Du, tổng giám đốc khách sạn Trấn Phong hay là Triệu Tử Du, CEO rồi thiếu gia gì gì đấy thì cũng vẫn chỉ là anh, người yêu em, đơn giản thế thôi.
Trong lòng vốn bị những chuyện xảy ra đêm nay làm cho lạnh giá nhưng khi nghe những lời này của Tử Du, Kiều Vy bỗng cảm thấy tim mình ấm áp trở lại. Không cần chứng cứ gì để chứng minh những lời anh nói là sự thật, đối với những người đang yêu chỉ cần cảm thấy trái tim ấm nóng là đủ rồi phải không?