Quan hệ của hai người đã tới mức thấp nhất, Lận Viễn Thao dường như cũng ý thức được mình hơi quá đáng, cho nên mỗi buổi tối đều trở về nhà, nhưng bởi vì hai người vẫn không vượt qua được sợi dây vô hình kia, cho nên anh vẫn ngủ ở trên sofa.
Mâu Khởi Huyên rất không thích tình trạng như vậy, tuy rằng đây chính là do cô lựa chọn, nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, đặc biệt mỗi tối nhìn thấy bộ dạng anh nằm trên sofa, chẳng lẽ trong mắt anh cô không là gì sao? Rõ ràng là vợ chồng mà đụng vào cũng không có đụng vào.
Chuông điện thoại vang lên, cô không nhận ra dãy số này, nhưng vẫn quyết định nghe máy.
“Huyên Huyên, tôi là Liên Bang.” Âm thanh từ đầu bên kia điện thoại vang lên.
Liên Bang? Người nhiếp ảnh gia quen biết ở Thái Lan?
“Xin chào, đã lâu không gặp.” Mâu Khởi Huyên lễ phép chào hỏi anh.
“Đúng là đã rất lâu, hiện tại tôi đang ở trong nước, cô có rãnh không? Có tiện ra ngoài gặp mặt không?”
Mâu Khởi Huyên nhìn thời gian, bây giờ mới là buổi chiều thôi, cô liền đồng ý gặp mặt.
Từ lần đầu tiên gặp mặt, cô cảm thấy Liên Bang giống như một nam sinh dễ xấu hổ, rất rực rỡ nhưng cô cũng không phải là thích kiểu như thế này, cho nên vẫn cố gắng hết sức giữ khoảng cách với anh, tránh cho anh hiểu lầm, nhưng lần này mình đồng ý gặp mặt anh, coi như là bạn bè gặp mặt cũng không có gì.
Ở trong tiệm coffee, đã lâu Mâu Khởi Huyên không gặp Liêng Bang, không biết có phải lúc trước anh đi đến bờ biển hay không, mà trở nên ngăm đen khỏe mạnh hơn rất nhiều.
“Đã lâu không gặp, vẻ xinh đẹp của cô chỉ có tăng chứ không giảm.” Anh đưa máy chụp ảnh lên nhân cơ hội chụp một tấm.
“Tuy rằng tôi đồng ý làm người mẫu cho anh nhưng là ở Thái Lan, không phải lúc nào cũng có thể.” Cô cười nhẹ ngăn ống kính của anh.
Liên Bang thấy cô đối với anh cũng không mất tự nhiên thì an tâm.
“Thế nào, gần đây không có đi du lịch sao?” Anh hỏi cô.
Mâu Khởi Huyên cười mang theo một tia đau khổ, chuyện bây giờ mình còn xử lý không tốt, làm gì còn tâm tình mà đi du lịch.
“Không có thời gian, gần đây đang bận việc.” Tuy rằng chính cô cũng không biết là bận việc gì.
“Đúng rồi, lần trước chụp ảnh ở Thái Lan, tôi đã mang đến đây.” Liên Bang lấy từ trong ba lô một xấp ảnh cho cô. Mâu Khởi Huyên kinh ngạc nhìn ảnh chụp, thật sự anh chụp rất khá, thật là lợi hại.
“Rốt cuộc anh đã học chụp ảnh bao lâu rồi? Làm sao có thể chụp tốt như vậy? Không phải anh là nhiếp ảnh gia cấp quốc tế chứ?” Cô xem từng tấm ảnh chụp mình.
Liên Bang khẽ cười: “Làm sao có thể, tôi chỉ là nhiếp ảnh gia của một tòa soạn thôi, không có lợi hại như vậy đâu.”
Mâu Khởi Huyên không cho là như vậy, anh chụp rất tốt, thậm chí nhìn ảnh chụp có thể biết được cảm xúc của bản thân lúc đó, khi mà cô rất ưu sầu, cho dù qua loa nhưng vì phong cảnh đẹp mà lộ ra nụ cười, cũng sẽ vì chuyện tình với Lận Viễn Thao mà trở nên âm trầm.
“Nhưng không phải anh ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, để đưa ảnh chụp cho tôi xem chứ?” Xuất phát từ trực giác, Mâu Khởi Huyên cảm thấy chuyện không có đơn giản như vậy.
Liên Bang nhìn cô cười cười: “Đúng là có chuyện, bởi vì sắp đến đêm Thất Tịch, tòa soạn cho tôi đến đây để làm một chủ đề về Thất Tịch.”
“Hả? Hoàn thành rồi sao?
Đối với cô mà nói dường như Thất Tịch là một ngày tết xa xôi, một ngày tết không có quan hệ gì với cô, chẳng qua có quan hệ với cửa hàng bán hoa của cô, ngày kia chính là ngày Thất Tịch, cho nên mấy ngày trước cửa hàng bán hoa đã bắt đầu lên mặt, chuẩn bị nhập hàng hóa về.
“Ừ, đã hoàn thành rồi, kế tiếp chính là một tuần lễ nghỉ ngơi.” Mặc dù Liên Bang tình cờ về nước công tác nên mới có thể tìm cô, nhưng chủ yếu bởi vì cô ở đây, cho nên anh mới co thế về nước công tác.
Mâu Khởi Huyên uống một ngụm café, “Vậy tiếp theo anh có dự định gì không? Nơi này là quê hương của anh, chung quy sẽ không để tôi dẫn đường chứ?”
“Không cần, chẳng qua là tôi muốn hẹn cô ra ngoài, tôi nghe nói có bữa tiệc vào đêm Thất Tịch, đến lúc đó bên bờ sông cũng sẽ có bắn pháo hoa, không biết cô có nể mặt cùng tôi đi xem không?” Liên Bang chân thành đưa ra lời mời.
Mâu Khởi Huyên hơi nhíu mày, cùng Liên Bang đi chơi vào đêm Thất Tịch sao?
“Cô không cần hiểu lầm tôi, tôi không có ý gì khác, ý tôi muốn nói là đa số chỉ có tình nhân đi ngắm pháo hoa, một mình tôi đi thì cảm thấy rất khác thường, vậy nên muốn mời cô đi cùng, như vậy sẽ không còn khác thường như vậy.” Liên Bang biết cô không đồng ý, liền đổi cách nói khác.
Mâu Khởi Huyên không biết đến ngày đó Lận Viễn Thao có hẹn cô hay không… Trong đầu cô đột nhiên hiện ra hình ảnh Bạch Vi, đúng vậy, bên cạnh anh còn có Bạch Vi, làm sao có thể đến lượt cô chứ?
“Thật xin lỗi, có phải cô đã có hẹn cùng với bạn trai? Nếu như vậy thì coi như tôi chưa nói gì hết.” Không biết cô đã có bạn trai hay chưa?
“Không phải, tôi không có hẹn.” Mâu Khởi Huyên suy nghĩ một chút, ở nhà ngẩn người nhìn bức tường, không bằng có bạn đi ra ngoài đêm Thất Tịch, tuy rằng hẹn với cô không phải là người đàn ông của cô.
“Được rồi, chẳng qua tôi phải xem việc ở cửa hàng bán hoa có gấp gáp hay không, không gấp gáp quá tôi sẽ đi cùng anh.”
Trong lòng Liên Bang reo hò một tiếng, thật tốt quá, cuối cùng cũng có thể hẹn cô ra ngoài.
Bất giác Mâu Khởi Huyên có chút phiền muộn, Thất Tịch vốn là ngày lễ của tình nhân, vậy mà lại đi chơi cùng với bạn bè, thật có chút đáng buồn.
***
Trong lúc Liên Bang đưa ra lời mời đi chơi buổi tối, Lận Viễn Thao xông vào nhà của Kiều Tiệp, không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Kiều Tiệp, trực tiếp đi đến trước quầy rượu đổ cả bình rượu lớn.
“Này, cậu làm gì đấy?” Kiều Tiệp đoạt lại rượu của anh, đây chính là rượu anh cất rất kỹ, anh ta không hỏi liền uống một hơi, có phải hơi quá đáng hay không.
“Gọi An An tới đây.” Lận Viễn Thao cảm thấy trong lòng rất buồn bực, không có cách nào nói ra, chỉ có thể bạn bè uống rượu.
Kiều Tiệp không biết anh bị làm sao, nhưng vẫn lập tức gọi Thịnh An đến đây.
Thịnh An chạy rới rất nhanh, khi nhìn thấy Lận Viễn Thao đã uống sạch một bình rượu anh cũng rất kinh ngạc.
“Cậu ta làm sao vậy?”
Kiều Tiệp nhún vai, làm sao anh biết được.
“Coi chừng cậu lại biến thành sâu rượu bây giờ?” Thịnh An đoạt lấy rượu trong tay anh, “Mình tưởng cậu cưới Huyên Huyên về thì cả ngày uống trà hoa, bình thường ở cùng một chỗ với bọn mình không nên uống rượu mới đúng.”
Anh nhớ lại mỗi lần bốn người bọn họ tụ họp lại nhất định sẽ không uống rượu, tất cả đều uống trà hoa của Mâu Khởi Huyên.
Bây giờ cô đã gả cho anh, cũng không tham gia tụ họp, đã hơn hai thánh anh không uống trà hoa.
“Tại sao không gọi cô ấy đến? Đột nhiên mình nhớ… uống trà hoa quá.” Kiều Tiệp đứng bên cạnh nói.
Lận Viễn Thao vừa nghe bọn họ nhắc đến Mâu Khởi Huyên, anh lại càng tức giận, “Đừng có nhắc đến cô ấy trước mặt tôi.”
Thịnh An và Kiều Tiệp liếc nhau, quả nhiên là bởi vì Mâu Khởi Huyên, tại sao người phụ nữ đó lại trêu chọc đến anh?
“Cô ấy làm sao?” Kiều Tiệp đến gần hỏi, muốn nghe xem anh có chuyện gì.
Ban ngày, trong một căn phòng trên lầu hai Lận Viễn Thao nói chuyện cùng với khách hàng, khi bọn họ nói chuyện xong từ trên lầu đi xuống, anh phát hiện Mâu Khởi Huyên cũng ở đó, nhưng lại vừa nói vừa cười cùng với Liên Bang, hai người họ còn xúm lại xem cái gì đó.
Chết tiệt, chẳng lẽ cô đã quên thân phận của mình sao? Cô là người đã có vợ có chồng, còn dám ở bên ngoài cùng người đàn ông khác thì thầm với nhau, nếu như bị người khác thấy được, bị phóng viên chụp ảnh, anh còn thể diện gì nữa? Càng nghĩ càng tức, trong khoảng thời gian này Mâu Khởi Huyên cứ bày ra bộ mặt hằm hằm với anh, vậy mà không ngờ cô lại cười với Liêng Bang.
“Không có việc gì.” Anh không có ý định nói truyện xấu trong nhà cho hai người bạn xấu xa này, bọn họ đều đứng về phía Mâu Khởi Huyên, cho nên nói cũng không có tác dụng, chỉ cần họ ngoan ngoãn mời rượu mình là được.
Thịnh An tự rót cho mình một ly rượu đỏ, tinh tế đánh giá.
“Mình dám cá, nhất định là Huyên Huyên đã làm chuyện gì, nếu không thì sao cậu có thể tức giận như vậy?”
“Thực ra mình cảm thấy Huyên Huyên không tệ, tại sao sau khi kết hôn hai người lại không thể tốt như trước khi kết hôn?” Kiều Tiệp tuy rằng biết rõ mọi chuyện, nhưng anh vẫn giả ngốc.
“Hai cậu biết rõ còn cố hỏi.” Lận Viễn Thao nóng nảy nói.
Kiều Tiệp khẽ cười, “Có người đang ở trong phúc mà không biết phúc, rò ràng có người vợ tốt như vậy mà không biết quý trọng, cả ngày chỉ có nghĩ đến bản thân không yêu cô ấy, vậy cậu có nghĩ đến vợ cậu yêu cậu bao nhiêu không?”
“Đúng vậy nha, bạn bè chúng tôi đều biết, vì sao người trong cuộc không biết?” Thịnh An hùa theo lời nói của Kiều Tiệp.
“Được lắm, các cậu là bạn của mình hay của cô ấy vậy? Mình biết cô ấy yêu mình, nhưng không yêu là không yêu.” Hai người này là uống phải thuốc mê sao, cả ngày nói giúp cô.
“Cậu khẳng định sao? Nếu không yêu, vì sao bây giờ cậu tức giận?” Thịnh An nhìn anh cố ý muốn trốn tránh.
Chu dù bây giờ anh giận cô, cảm thấy cô ở ngoài tùy tiện cùng người đàn ông khác uống café là không đúng, nhưng không thể chứng minh anh yêu cô.
Giống như cô nói, anh phải chú ý đến danh dự của Mâu gia, cô cũng nên chú ý đến danh dự của Lận gia, anh tức giận cô đã làm như vậy.
Nhưng mà khi anh thấy cảnh tượng như vậy, anh không có dũng khí đi đến chia rẽ hai người bọn họ, để cho cô đứng bên cạnh mình.
Anh có thể cảm giác người đàn ông kia là thật lòng đối xử tốt với cô. Có thể hay không cô sẽ đem tình cảm chuyển dời đến Liên Bang?
Vừa nghĩ đến có thể cô sẽ thích Liên Bang, tâm tình Lận Viễn Thao lại càng không tốt, cho nên mới tức giận như vậy, anh lại đảo ly rượu lớn, uống hết một hớp.
Kiều Tiệp nhìn không nổi, “Thao, Huyên Huyên đối xử tốt với cậu như vậy chính cậu rất rõ ràng, có một lần ở trên đường mình gặp cô ấy, khi đưa cô ấy về, cô ấy nói với mình là cậu hiểu lầm cô, cô không cẩn thận ở trước mặt bà nội lở miệng nói ra, nhưng cho đến bây giờ cùng không nghĩ đến là sẽ ép cưới, ngày đó cô ấy đi tìm cậu là muốn giải thích rằng đó là cô ấy nói dối, thật sự cô ấy không yêu cậu, muốn làm bạn với cậu.”
Lận Viễn Thao cảm thấy rất kinh ngạc khi nghe xong những lời này, nhất thời cảm thấy đau lòng, vì sao cô không nói sớm?
“Cô ấy thà che dấu việc cô ấy yêu cậu, là muốn ở bên cạnh làm bạn với cậu, cậu cảm thấy cô ấy yêu cậu là nông cạn sao? Mình và An An đã sớm nhận ra cô ấy yêu cậu, mình cho rằng tụi mình không nói thì cậu cũng sẽ hiểu được, nghĩ tới có lẽ cậu đang trốn tránh, nhưng không ngờ từ đầu đến cuối cậu đều không hiểu.” Kiều Tiệp chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói.
Thật sự cô ấy yêu mình như vậy sao? Bản thân mình có cái gì đáng để cô yêu sao?
“Cô ấy là một cô gái tốt, nhưng cậu không hiểu cũng không biết quý trọng.” Thịnh An cũng chỉ trích anh: “Bực tiệc hôm đó khi không thấy cô ấy, cậu khẩn trương như vậy, vì sao cậu lại không cảm thấy được lòng mình? Không phải lúc đó cậu cũng rất lo lắng sao?”
“Đó là bạn bè quan tâm nhau.” Khi nói ra những lời này chính Lận Viễn Thao cũng không tin được, ngày đó anh ở nơi khác hại cô, cho nên lúc đó anh thật