“Nha cái gì?” Hà Xảo Tình dùng sức kéo tay hắn xuống, vẻ mặt kích động, khẩn cấp nhanh theo dõi hắn hỏi:
“Cho nên anh cũng quen biết Niếp Huân có phải hay không? Anh ấy rột cuộc là một người như thế nào, có phải là người giống như trong truyền thuyết, có thể sửa dở thành tốt?”
Joe ngơ ngác nhìn cô, một bộ không nghĩ tới cô biểu tình có thể hỏi vấn đề ngu ngốc như vậy.
Hắn ngây ra như phỗng, phản ứng làm cho Hà Xảo Tình bỗng nhiên cảm thấy chính mình buồn cười, sắc mặt cô ửng đỏ, mấy bò mới lo làm chuồng, lập tức sửa miệng nói:
“Em hay nói giỡn.” đáng tiếc không còn kịp rồi, bởi vì Joe đã ngửa đầu ra sau phá lên cười.
“Ha ha… sửa dở thành hay? Sửa dở thành tốt! Ha ha…”
Hai má Hà Xảo Tình thoáng chốc đỏ lên.
“ Đây chỉ là một cách nói hình dung mà thôi, anh có cần phải cười lớn như tiếng như vậy sao?” cô chu miệng lên hướng hắn trừng mắt liếc một cái.
“Đúng, thực xin lỗi, nhưng mà thật, thật sự buồn cười lắm.” Joe cười không thể nói được.
“Không cần cười nữa!” cô nhịn không được thân thủ đánh anh: “Nhanh trả lời vấn đề của em một chút, anh ấy rốt cuộc là người như thế nào?”
“Sẽ không, sẽ không phải người sửa dở thành hay.” Joe còn cười nói tiếp.
Cô lập tức giơ tay đánh một cái, hơn nữa tăng thêm lực đạo mạnh hơn.
“Oa, đau quá! Cô muốn giết người nha, Tiểu Tình muội muội?” Joe đau đớn kêu lên, rốt cuộc khiến anh ta dừng lại tiếng cười chọc giận người khác kia.
“Ai kêu anh vẫn còn cười em, lại không trả lời vấn đề của em.” Hà Xảo Tình lớn tiếng trừng mắt chỉ lời hắn nói, tuyệt không cảm thấy có lỗi.
Vẻ mặt Joe bất đắc dĩ lắc đầu, giống như đã sớm nhận biết kết cục.
“Nói mau, rốt cuộc Niếp Huân là một người như thế nào?” cô dắt cánh tay hắn, trà ngập tò mò thúc giục hỏi.
“Nói thực anh cũng không biết như thế nào.” Hắn lắc đầu trả lời.
“Uy, anh đừng nói giỡn em nha!” tay Hà Xảo Tình chuẩn bị tung ra một quyền.
“Anh không đùa cô, anh nói là sự thật, bởi vì anh cũng chưa từng thấy qua bản thân anh ta, về chuyện của anh ta tất cả đều là nghe Á Phu nói.” Joe vội vàng ngăn cản ý muốn đánh người sắp tới gần của cô.
“Anh quả nhiên đùa giỡn em, nếu không biết anh ấy, làm chi ở nơi này cùng em thảo luận người em chọn làm chồng, đột nhiên nhắc tới hắn, hại em cao hứng một chút.” Hai tay bị kiềm chế, cô đành phải dùng ánh mắt giết người trừng hắn, tỏ vẻ chính mình bất mãn.
“Là cô nói muốn tìm một người chồng thông minh có thể thu nhập dễ dàng mấy trăm vạn, dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, cho nên anh mới nghĩ đến hắn thôi, cô không thể phủ nhận hắn là kẻ thông minh đi?” vẻ mặt Joe vô tội.
“Đúng thế thì sao?! Ngay cả bộ dạng anh ấy tròn hay méo như thế nào em cũng không biết, mà ngay cả diện mạo của em, ngay cả tên cũng không có nghe nói qua.” Hà Xảo Tình trợn trắng mắt nói.
Joe lộ ra biểu tình cổ quái nhìn cô một cái, sau đó mới hòa hoãn nói:
“Kia cũng không nhất định.”
“Có ý tứ gì?” cô nhíu mày theo dõi hắn.
“Nghe Á Phu nói, hắn căn bản cảm thấy cô rất thú vị.”
“Anh đang nói quốc ngữ sao? Vì sao em nghe không hiểu?” Hà Xảo Tình mờ mịt nhìn hắn hỏi.
“Cô có biết bọn họ làm nhà phân tích, bình thường áp lực công việc cực kỳ lớn, cho nên thân là thay bọn họ nghĩ biện pháp giảm áp lực.” Joe nói được có chút chột dạ.
“Cho nên?” cô nháy mắt hơi hơi nheo lại hai mắt, nhìn không nhanh k chậm theo dõi hắn nói:
“Anh liền đem chuyện của em biến thành chuyện cười nói cho Á Phu nghe, sau đó Á Phu lại kể cho lão bản nghe, các người đem em chế tạo trở thành truyện cười có đúng không?”
“Thực xin lỗi.” Joe lập tực chắp tay tạo thành hình chữ thập hướng cô cúi đầu giải thích.
“Em sẽ không tha thứ cho anh.” Đột nhiên thanh âm Hà Xảo Tình trở nên lạnh lùng.
“Tiểu Tình muội muội?” vẻ mặt hắn kinh hoàng ngẩng đầu lên nhìn cô.
“Trừ phi anh đáp ứng em một chuyện.” cô nhếch miệng uy hiếp.
“Chuyện gì?” đột nhiên hắn có một dự cảm bất an.
“Giới thiệu cho em quen Niếp Huân.”
Hắn chỉ biết.
Ai!
Công ty quản lý tài chính Niếp Huân trang hoàng lịch sự mà tao nhã, không những thế còn xa hoa, nhưng lại làm cho người ta thoải mái như ở nhà.
Đi vào cửa lớn của công ty lướt qua chỗ tiếp tân, đầu tiên đập vào mắt chính là ba gian phòng ánh sáng ngời, phòng khách vip trang hoàng lịch sự, phòng hội nghị thì có thể chứa đến ba mươi người dự, lại có camera đặt ở cuối phòng.
Lúc này đã là rạng sáng một chút, trong phòng làm việc của công ty vẫn đang có sáu con người đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính đang không ngừng nhảy số, Từ Á Phu cũng là một trong số đó.
Tất—từ chỗ cánh cửa vang lên thanh âm mở cửa, cửa chính xoát một tiếng mở ra, Niếp Huân mang theo đồ ăn khuya từ cửa đi vào.
Anh vẫn ăn mặc quần áo vẫn giống như mọi khi, áo sơ mi với quần bò nhẹ nhàng tiện lợi, không hề giống với người quản lý tài chính nắm trong tay hàng triệu tiền đầu tư, ngược lại giống như là một nghiên cứu sinh đại học, hơn nữa trên bộ mặt anh còn là một vẻ mặt bình thường không có vẻ gì là kinh khủng, hơn nữa cặp kính trên mắt lại che đi phần nào mâu quang sắc bén thông minh.
“Đồ ăn khuya để ở đây, ai muốn ăn thì tự đến lấy nha.”
Anh đem đồ ăn đặt ở trên bàn giữa phòng, ở đấy còn có để một quả trứng gà chưa ăn hết, cùng với hai ly cà phê sủi bọt đã nguội lạnh. Anh cầm lấy một ly, xoay người đi vào văn phòng riêng của mình.
Bên trong căn phòng vẫn là một mảnh im lặng không tiếng động, mọi người chăm chỉ làm việc, không ai để ý đến anh. Đây là đội ngũ nhân viên của Niếp Huân, chuyên tâm, còn thật sự trời có sụp xuống cũng không quan tâm.
Rạng sáng 2h, Từ Á Phu đói khát đứng dậy đi đến chỗ bàn kiếm cơm ăn, hắn cầm lấy cái hamburger cùng một ly côca đi trở về chỗ ngồi cũ vừa ăn vừa nhìn màn hình.
Hôm nay, cổ phiếu ở bên thị trường tài chính Mỹ thật sự không thấy tiến triển gì, mọi người đều đang chờ đợi , nửa điểm tiến công cũng không có, thật sự là chán nản.
Ngây ngốc một chút, hắn đột nhiên nhớ tới cái gì đó đem ánh mắt chuyển về văn phòng lão đại. Bên trong lộ ra ánh sáng chứng tỏ lão đại có đến! Có chút đăm chiêu lo lắng, hắn cầm lấy thức ăn khuya của mình đứng dậy đi qua đó.
Cốc cốc—gõ cửa trước hai tiếng sau lại trực tiếp đẩy cửa mà vào.
“Lão đại.” hắn giương giọng kêu lên, sau đó đóng cửa lại.
Niếp Huân ngẩng đầu nhìn hắn, nhếch miệng cười:
“Hôm nay cổ phiếu bên Mỹ không có gì thú vị đúng hay không?”
Từ Á Phu bất đắc dĩ gật đầu.
“Có việc sao?” hắn hỏi.
“Hoàn hảo. Có việc tìm tôi.?” Niếp Huân mỉm cười đáp lại.
Hắn gật đầu.
“Có chuyện riêng.”
Niếp Huân khinh hạ mày liễu, tháo kính mắt trên mũi xuống, đem thân thể dựa vào lưng ghế phía sau nhìn hắn.
Từ Á Phu chủ động tìm một cái ghế ngồi xuống. Hắn cắn một miếng hamburger, một bên nhai nuốt kỹ một bên suy đoán nên bắt đầu nói từ đâu cho tốt.
“Lão đại, anh có nghĩ tới chuyện kết hôn chưa?” hắn hút một ngụm coca nuốt vào bụng, thong thả mở miệng hỏi.
“Tôi nghĩ việc tư này là phải hỏi cậu chứ không phải hỏi tôi.” Niếp Huân lại hạ mày.
“Lão đại, cô ấy biết chúng ta đem cô ấy ra làm đề tài giải trí.” Từ Á Phu bất đắc dĩ thở dài.
“Cho nên?” khinh sửng sốt, vẻ mặt biểu tình hoài nghi. Á Phu sẽ không nói với anh, muốn anh phải chịu trách nhiệm đi? Nếu không, vừa rồi vì sao hắn lại nhắc đến chuyện kết hôn?
“Cô ấy muốn cùng anh gặp mặt.”
“Chỉ có gặp mặt đơn giản như vậy sao?” đáy mắt anh hiện lên một chút tinh quang nghi ngờ.
Từ Á Phu nhịn không được lộ ra vẻ mặt, anh cũng không cần phải lộ ra biểu tình như vậy.
“Cô ấy thực sự có mục đích, bất quá lấy—“
“Mục đích gì? Sẽ không phải muốn tôi cưới cô ấy chứ?” Niếp Huân đánh gãy lời hắn đoán.
Thâm thúy! Có đủ thần. Hắn trợn to hai mắt:
“Lão đại, nói thật đi, anh có thuật đọc tâm đúng không?”
“Cô ấy thực sự muốn tôi vì đem cô ấy ra làm đề tài giải trí nên bắt tôi cưới cô ấy?” hai mắt sáng lên, vẻ mặt biểu tình cảm thấy hứng thú. Người phụ nữ này quả nhiên rất thú vị!
“Mặc dù không gần cũng chẳng xa. Cô ấy thực sự cũng có ý niệm này trong đầu, nhưng mà hai người phải gặp nhau rồi mới có cơ sở đưa ra quyết định.” Từ Á Phu thở dài nói.
Niếp Huân nghe vậy cười khẽ. Cảm tính của cô còn phải gặp qua anh, đánh giá diện mạo bề ngoài cùng cá tính của anh, mới có thể quyết định anh có xứng hay không xứng đáng với cô?! Thật sự là thú vị.
“Thực xin lỗi, lão đại. Cô ấy thật sự là không coi ai ra gì, cho dù bình thường cô ấy luôn có đám công tử nhà giàu chúng tinh cùng nguyệt theo đuổi, nhưng cô ấy cũng không thể đánh đồng anh với bọn chúng như thế, thật không có ánh mắt.” Từ Á Phu thanh âm áy náy nói.
“Không sao. Tôi cũng cảm thấy tò mò, cô ấy có nhiều đại phú hào nhiều tiền theo đuổi như vậy, vì sao lại động não nghĩ đến tôi?” trong mắt hắn lóe lên quang mang thú vị.
“Về điểm này, hẳn có thể nói ra chê cười đi.” Hắn tổng cảm thấy Hà Xảo Tình giống như nữ nhân nắm quyền trong tình yêu, có thể sống bình an đến tận bây giờ cũng coi như một loại phúc phận đi.
“Nha?” Niếp Huân cảm thấy hứng thú chờ nghe.
Từ Á Phu than nhẹ một hơi, liền đem tất cả những gì Joe đã nói, nói hết thảy toàn bộ ra.
Niếp Huân sau khi nghe vậy, rốt cuộc nhịn không được cất tiếng cười to lên.
Chồng tôi thật thông minh? Nữ nhân này thật sự là rất thú vị, đáng giá gặp mặt cô một lần. Tuy rằng, anh chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng cũng không kiên trì ôm chủ nghĩa độc thân suốt đời, nếu có thể gặp gỡ thường xuyên một nữ nhân khiến anh thường xuyên cười, sau đó cùng cô đi đến suốt cuộc đời, kỳ thật cũng tốt.
“Ok.” Hắn mỉm cười gật đầu đáp ứng.
“Cái gì ok?” Từ Á Phu hoài nghi nhìn anh hỏi.
“Cậu không phải nói cô ấy muốn cùng tôi gặp mặt sao? Ok.”