i đời kiếp kiếp, hắn cũng sẽ không tha thứ cho tội lỗi mà hắn đã phạm phải.
Thân thể của nàng ở trong ngực hắn run rẩy, hay bàn tay nhỏ bé nóng như hỏa lò hướng hắn chứng minh trên người nàng đang đau ốm, bộ ngực co rụt lại, hắn nắm được bả vai nàng, vốn là một đôi môi phấn nhuận giờ phút này lại khô nẻ nứt gãy.
Hắn chặn ngang ôm lấy nàng, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lại quật cường đưa tay đẩy ra:” Không nên dùng bàn tay vấy bẩn kia đụng vào ta!”
“Cẩm Nhi, ta chỉ muốn ôm nàng hồi cung để ngự y trị bệnh cho nàng…”
Vừa nói, hắn lại muốn đưa tay ra, nhưng Mộ Cẩm Cẩm lần nữa vung tay đẩy ra, nàng tuyệt tình nhìn chằm chằm hắn:” Ngươi nghe không hiểu ta nói gì sao? Ta nói đừng có dùng đôi tay bẩn thỉu của ngươi đụng vào ta!”
“Cẩm Nhi…” Hắn gấp đến muốn chết:” Nàng bây giờ đang bị bệnh, hơn nữa bệnh rất nặng, nếu không để ngự y chữa trị, nàng sẽ chết.”
“Chết rất đáng sợ sao? Ta cũng không phải là chưa có chết qua.” Nàng nhún nhún vai:” Bất quá đối với chuyện bị chém đầu để răn đe này, ta thật đúng là rất muốn được thử một chút.”
“Đem đi chém đầu răn đe, đây chẳng qua là do ta nhất thời nói nhảm, cho dù nàng thật sự muốn hại chết ta, ta cũng sẽ không lấy tính mạng của nàng.”
“Nga, chuyện phát triển được quả nhiên làm cho người ta cảm thấy hài hước, nghe nói những hoàng đế cổ nhân các ngươi rất tin phụng một câu nói như thế nào nhỉ? A đúng rồi, nhất ngôn cửu đỉnh, tứ mã nan truy, lời đã nói ra như bát nước đổ đi, đột nhiên lại đổi ý là chơi không tốt a, chém thì chém đi, ta nghĩ muốn thể nghiệm một chút cái tư vị đau đớn, lần trước bị chết chẳng có cảm giác gì, lần này nhất định phải chết dễ chịu, sảng khoái một chút…”
Tây Môn Liệt Phong suýt nữa bởi vì lời nói của nàng mà cười ngất, nữ nhân này rốt cuộc là cái dạng gì a? Thấy nàng quật cường như thế, hắn bất đắc dĩ quay đầu lại:” Thu Nguyệt, nhanh đi truyền ngự y…”
Thu Nguyệt đứng ở một bên oán hận nhìn chằm chằm hắn, mở miệng muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng, nàng vẫn là xoay người vội vàng chạy hướng ra ngoài cửa.
“Hoàng thượng, Nguyệt quý phi đã được đưa tới, bây giờ đang ở ngoài cửa đợi chỉ.” Tiểu Đức Tử đột nhiên xuất hiện.
“Để bọn họ lăn tới đây cho trẫm!”
Không đầy một lát sau, Chu Liên Nguyệt khuôn mặt tái nhợt bị mấy tên thị vệ mạnh mẽ đẩy mạnh vào cửa lãnh cung, thấy Tây Môn Liệt Phong, hai người bị làm cho sợ đến rối rít quỳ xuống đất dập đầu.
Tây Môn Liệt Phong đứng lên đi thẳng tới trước mặt Chu Liên Nguyệt, vung cánh tay lên, tát một cái thật mạnh lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng.
“A… Hoàng thượng…” Chu Liên Nguyệt bị đánh đến khóe miệng phun ra máu.
“Nói cho trẫm biết từ đầu đến đuôi, có phải ngươi cùng với ngự y trong cung lén hạ độc vào nước uống thuốc của trẫm hay không?”
“Hoàng thượng?” Chu Liên Nguyệt bị làm cho sợ đến khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệnh:” Thần… Thần thiếp oan uổng a…”
“Tốt, ngươi vẫn còn mạnh miệng đúng không, người đầu, lôi nữ nhân này ra đánh thật mạnh cho trẫm, đến lúc nào chịu nhận tội mới tha cho ả!”
“Hoàng thượng tha mạng…” Chu Liên Nguyệt sợ hãi vội vàng quỳ bò đến bên chân hắn:” Xin đừng đánh nô tỳ, nô tỳ xin khai.” Nàng run rẩy nắm áo bào của Tây Môn Liệt Phong:” Độc… Độc… Độc là do nô tỳ phái người hạ vào nước, nhưng độc dược kia sẽ không hại tính mạng của người, chẳng qua là sẽ làm cho người trong thời gian ngắn mất đi nặng lực hoạt động, sau khi dược hiệu hết, thì chuyện gì cũng không xảy ra nữa, Hoàng thượng, cho dù cấp cho nô tỳ một ngàn một vạn lá gan, nô tỳ cũng không dám mưu hại hoàng thượng a…”
Gương mặt Tây Môn Liệt Phong trở lên lãnh khốc, hắn vô tình nhìn nữ nhân quỳ dưới chân mình, thật là một gương mặt đẹp, nhưng lại là một bộ tâm địa vô cùng độc ác, nếu như không phải hắn, Cẩm Nhi của hắn…
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy Mộ Cẩm Cẩm đang nghiêng người dựa vào bên giường tựa như đang xem một cuộc vui trước mắt, đến cuối cùng, nàng còn ưu nhã khoanh hai tay trước ngực.
“Bội phục, bội phục, Nguyệt quý phi vĩ đại của chúng ta quả nhiên hết sức dụng tâm, vì muốn hại ta phải chết, ngay cả kế sách kinh thiên địa quỷ thần này cũng nghĩ ra được, tò mò muốn hỏi, cái thứ thuốc kia của ngươi điều chế như thế nào a, vô sắc vô vị, còn có thể vô hình hại người, người nào lại lợi hại như thế, ngay cả loại thuốc như vậy cũng làm ra được, nếu như có được loại thuốc này đem đi bán ở ngoài, ta nghĩ nhất định sẽ bán được giá rất tốt.”
Chu Liên Nguyệt quỳ trên mặt đất hồn đã sớm bị hù dọa bay mất:” Hoàng hậu, thần thiếp nhất thời hồ đồ, xin hoàng hậu nể tình thần thiếp và người cùng hầu hạ hoàng thượng mà tha cho thần thiếp.”
“Hầu hạ?” Nàng tìm một tư thế thoải mái, một tay chỉ ở cằm của mình:” Mộ Cẩm Cẩm ta từ khi sinh ra tới nay, sẽ không phải hầu hạ bất cứ người nào, ta không biết cái từ ‘hầu hạ chung’ của ngươi rốt cuộc là có ý gì, bất quá… Chu Liên Nguyệt, ta không ngần ngại nói cho ngươi một tiếng, sau khi gả cho Tây Môn Liệt Phong, nam nhân này chỉ thuộc về một mình Mộ Cẩm Cẩm ta, bất kể người nào muốn cướp đi hắn, hết thảy đều cút qua một bên cho ta, nhưng bây giờ, ta đột nhiên phát hiện người nam nhân này cũng không có gì đặc biệt, nếu ngươi cảm thấy hắn còn giá trị lợi dụng, ta đưa ngươi đem về từ từ chơi, dù sao hắn bây giờ dưới con mắt của ta giá trị cũng chỉ bằng một món đồ chơi không đáng giá một đồng, ý của ta ngươi nghe hiểu chứ?”
Chu Liên Nguyệt bị lời nói của nàng hù dọa cho sắc mặt tái nhợt, mà Tây Môn Liệt Phong thì bị nàng đè bẹp thấp đến mức không thể thấp hơn được nữa.
Tính, hắn nhẫn!
“Cẩm Nhi, chân tướng bây giờ đều đã rõ ràng tất cả, mau cùng ta trở về tẩm cung, chỗ này vừa ẩm ướt vừa lạnh, hãy vì thân thể nàng mà suy nghĩ, đừng tức giận ta nữa…” Hắn ăn nói khép nép nhẹ nhàng đến trước giường của nàng, với người khác thì xưng ‘trẫm’ chỉ có ở trước mặt Mộ Cẩm Cẩm là khác, hắn cũng không dám hành sử (Hành động và sử dụng) quyền uy hoàng đế của hắn nữa.
“Không tốt, lãnh cung này ta còn ở chưa có đủ, làm sao có thể tùy tiện nói đi là đi…”
“Cẩm Nhi…” Hắn không có to tiếng đáp trả mà chỉ thấp gọi một tiếng, quay đầu lại, thấy Chu Liên Nguyệt quỳ trên mặt đất càng nhìn càng thấy ghê tởm.
“Ta biết nếu như không phải vì Chu Liên Nguyệt bày mưu hãm hại, nàng cũng sẽ không phải chịu nỗi nhục lớn này, hôm nay ta sẽ xả giận cho nàng, người đâu, lôi Chu Liên Nguyệt ra, đánh thật mạnh cho trẫm…”
“Hoàng thượng… Hoàng thượng tha mạng a…”
Kế tiếp, Chu Liên Nguyệt liền được làm đem ra làm trò cười trước mặt mọi người, bị đè bẹp trên mặt đất, đại bản (gậy lớn) vô tình đánh vào người của nàng, nàng đau đén kêu trời trách đất, mà Mộ Cẩm Cẩm nằm ở một bên đến một cái liếc mắt cũng chẳng muốn nhìn.
“Hoàng hậu… Hoàng hậu tha mạng a, hoàng hậu…” Chu Liên Nguyệt không nhịn được gào thét:” Thần thiếp không dám nữa, vạn lần không dám nữa, hoàng hậu người đài từ đại bi a, hoàng hậu…”
“Đánh thật mạnh cho trẫm, đến khi nào hoàng hậu chịu về tẩm cung cùng trẫm, lúc đó mới bỏ qua cho nữ nhân ác độc này.”
Không quá ba mươi gậy, thân hình non mềm của Chu Liên Nguyệt đã bị đánh cho nhũn như tơ nhện, đến cuối cùng, nàng cũng chỉ có thể để mặc những tên thị vệ tùy ý vung gậy đánh trên người của mình, Mộ Cẩm Cẩm im lặng từ đầu rốt cục cũng khẽ đưa tay lên làm một động tác dừng lại.
Thấy thế, Tây Môn Liệt Phong cũng không khỏi nhẹ nhàng thở ra một hơi:” Cẩm Nhi, nàng cuối cùng cũng tha thứ cho ta…”
Nàng không khách khí đẩy hắn ra, thân mình lảo đảo bước đến trước mặt Chu Liên Nguyệt, cúi nửa thân người xuống, một tay nâng cằm đối phương lên:” Ta làm cho bọn họ dừng tay, cũng không phải bởi vì ta nghĩ muốn tha thứ cho ngươi, chỉ là muốn nói cho ngươi một tiếng, bị nam nhân mình hết mực yêu thương lôi ra làm trò đánh vào mông như thế trước mặt nữ nhân khác, Chu Liên Nguyệt, ta đồng tình với ngươi, ta không muốn ngươi chết, bởi vì chết cũng không giải quyết được hết tất cả, nhưng ta vẫn sẽ chán ghét ngươi, đời này kiếp này, ta cũng sẽ không muốn có một nữ nhân như ngươi làm bằng hữu của Mộ Cẩm Cẩm ta.”
Nói xong, nàng đứng lên, cũng không quay đầu lại mà đi ra ngoài cửa, Tây Môn Liệt Phong vội vàng đuổi theo phía sau.
Chu Liên Nguyệt thì hấp hối gục trên mặt đất, đau đớn vạn phần không ngừng rơi lệ, nam nhân nàng yêu, trong khi nàng bị đánh tới sắp tắt thở, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn nàng một cái, ở trong hậu cung này, nàng rốt cuộc còn muốn đi tranh giành cái gì?