tiêu tốn nhiều hơn gấp mười lần, hai mươi lần như thế!
Quý Dục Hàn thất vọng đau khổ cho kế hoạch sắp thành công của mình, khi ở trong thang máy, nếu không phải vì nhân viên cứu hộ cắt ngang, có lẽ cô đã tha thứ cho anh, cho anh thêm một cơ hội!
Chỉ cần cố gắng một chút, thành ý một chút, nói ra ý nghĩ trong đâu mình cho cô, dùng hành động thực tế chứng minh cho cô thấy: anh bây giờ và trước kia không giống nhau; cô có thể tin tưởng anh!
Quý Dục Hàn cảm thấy hưng phấn, chạy về phía tòa nhà Châu Bảo Hành, sao anh lại ngốc như vậy, không nghĩ ra? Cầu xin cô tha thứ, hẳn là phải dùng chút hành động cụ thể mới đúng!
"Thật xin lỗi, tiên sinh, chiếc nhẫn kim cương kia chỉ tung ra với số lượng có hạn, được gọi là "Vĩnh Hằng Chi Giới". Toàn HongKong chỉ có Châu Bảo Hành chúng tôi mới có, hơn nữa đã bán hết rồi"
Khi anh đến cửa hàng miêu tả chiếc nhẫn ấy, được trả lời như thế.
Quý Dục Hàn thất vọng, nhưng anh vẫn không buông tha mà hỏi: "Vậy cô có danh sách khách hàng đã mua không?"
"Việc này... Tư liêu khách hàng chúng tôi không thể tùy tiện được...."
"Làm ơn, bất kể thế nào tôi cũng phải mua được chiếc nhẫn này. Hoặc cô có thể nói cho tôi biết làm sao mới mua được chiếc nhẫn này? Cho dù các cô không bán, cũng sẽ có người nhượng lại chứ?" Quý Dục Hàn hỏi.
Nhân viên cửa hàng thấy vẻ mặt anh vội vàng mà kiên quyết, bỗng gật đầu nói: "Đúng rồi, HongKong tuy không bán, những nơi khác cũng bán hết rồi. Đây là nhẫn tung ra số lượng có hạn, nhưng Châu Bảo Hành ở Đài Bắc cũng có bán"
"Có thể xác định còn hàng sao? Có thể từ Đài Bắc mang về đây không? Tôi sẽ trả gấp đôi!" Quý Dục hàn thở ra, chỉ cần có nơi bán là được rồi, anh nhất định sẽ mua được, nhất định!
"Thật xin lỗi, chúng tôi không thể điều hàng, từng nơi đều có số lượng nhất định, tôi chỉ có thể cho anh biết nơi nào còn hàng mà thôi, nhưng không hẳn sẽ để lại cho anh, vì nhẫn của chúng tôi bán rất chạy...."
"Cho tôi địa chỉ đi! Ngoài Đài Bắc còn có chỗ nào khác không? Có thể nói cho tôi biết tất cả không?" Anh quyết định trong lòng, ở HongKong không có, thì anh có thể tìm khắp nơi trên thế giới, mua về tặng cô!
Cong việc của anh là Phi công, du hành khắp nơi trên thế giới, đối với anh, đi khắp nơi trên thế giới chưa bao giờ là chuyện khó khăn. Anh sẽ tìm cho cô chiếc nhẫn cô thích. Nhất định phải tìm được, tự mình mang đến cho cô, tự tay đeo nhẫn cho cô!
Sau khi lấy được địa chỉ, nơi tìm kiếm đầu tiên sẽ là Đài Bắc, đó là nơi anh quen thuộc nhất. Anh vừa nhờ và bạn bè ở Đài Bắc, nhờ bọn họ tìm giúp anh, anh sẽ trở về để lấy.
Quý Dục Hàn thật sự không chờ được thời gian gửi qua bưu phẩm, như vậy rất lâu. Nếu ở tương lai thì như vậy có lẽ nhanh hơn, nhưng ở thời đại này chưa hoàn toàn phát triển, anh vẫn nên trở vể Đài Bắc, như vậy sẽ nhanh hơn.
Hai giờ sau, thông qua bạn anh, anh đã biết được chỗ mua nhẫn, anh nhanh chóng đặt vé máy bay. ANh từng làm việc ở Hãng hàng không đó, nên nhanh chóng anh đã đặt được vé, Quý Dục Hàn lập tức hưng phấn, trở về Đài Bắc.
Chỉ cần có nhẫn, anh sẽ cầu hôn cô, ngay lập tức!
___________________________
"Ý Thiến, tuy chúng ta chỉ mới quen biết nhau có hai tháng, nhưng em có muốn quan hệ của chúng ta tiến thêm một bước không?" Ngồi ở ghế lái xe, người đàn ông tràn đầy tự tin nói.
Diệp Ý Thiến kinh ngạc nhìn Đông Huân. "Em cảm thấy thời gian chúng ta quen nhau rất ngắn, nên...."
"Kỳ thật em không muốn tiến thêm một bước với anh, đúng không?" Đông Huân cười cười. Anh không giống với Quý Dục Hàn, làm người khác khó quên, mà anh là một thanh niên anh tuấn, sáng sủa.
Anh là con trai của một gia tộc lớn, ở lĩnh vực kinh doanh là một kỳ tài, tuy rằng còn trẻ tuổi, nhưng rất được xem trọng.
"Em cũng biết bác Hạ rất hi vọng chúng ta đính hôn với nhau, bệnh của bác ấy lúc nào cũng có thể chuyển biến xấu. Hôm nay bác ấy gọi điện cho anh, nói với anh chuyện của chúng ta". Anh lái xe sát vào lề, âm thanh trầm thấp lên tiếng.
Qua nhiên cha cô có ý nghĩ như vậy! Ý Thiến âm thầm thở dài, có lẽ ông cảm thấy áy náy với mẹ con cô, nên muốn bù đắp cho cô, mau chóng dàn xếp cuộc sống của cô cho ổn thỏa.
Cha cô biết, nếu ông bất hạnh qua đời, cô sẽ bị đám người như bầy sói đói kia vây quanh. Không còn được ông bảo vệ, cho dù cô được quyền thừa kế tài sản, cũng sẽ bị họ cắn nuốt tất cả.
Cô rất sợ ngày gia đình tụ họp mỗi tháng một lần, sợ hãi khi thấy Bác cả, Chú còn có vài người anh họ. Vì cha cô một tay gầy dựng sự nghiệp, nên bọn họ như hổ tình mồi.
Cô hi vọng cha mình có thể sống lâu trăm tuổi. Thật ra cô không cần tài sản, không cần quyền thế! Chỉ cần sức khỏe cha cô tốt hơn mà thôi, chỉ cần cha và con gái, hai người có thể ở bên nhau.... Có lẽ còn có thêm một người, người đàn ông mà cô yêu , bỗng nhiên cô muốn hồi tâm chuyển ý, muốn bên cạnh anh!
"Nếu em không có người trong lòng, có thể thử kết giao với anh được không? Ý Thiến, không nói dối gì em, lần đầu tiên thấy em, anh cảm thấy em không giống với những tiểu thư khuê các khác. Trên người em có một loại khí chất, ngây thơ không nhiễm chút bụi trần". Đông Huân cười ngây ngô. "Anh nói như vậy làm em không được tự nhiên phải không?"
"Àh, dạ không". Cô có chút kinh ngạc, cô thấy mình không có gì đặc biệt, cũng giống như bao cô gái khác ở HongKong.
"Em không xem trọng hàng hiệu, không thèm để ý dòng dõi, đó là điều em hơn hẳn các cô gái khác. Em biết họ nhìn người ra sao không? Họ nhìn người không phải qua nhân phẩm, mà là nhìn qua tài sản của người đó, nếu họ phải gả cho một người, họ chỉ biết đến người đó cho họ bao nhiêu lợi ích mà thôi". Khóe miệng anh mỉm cười mang theo vẻ trào phúng. "Đây là HongKong, tất cả những thiên kim nổi tiếng, cũng chỉ có vậy thôi"
Nhất thời cô không biết nói gì cho phải, cô không quen thuộc xã hội thượng lưu ở HongKong , cũng không biết những thiên kim và phu nhân khác mình những gì. Cô chỉ biết, khi bên cạnh những chị em họ của cô, dù nội hay ngoại, thì cô cũng không biết phải làm gì mới đúng.
Họ thích thảo luận về hàng hiệu, và những vị thiếu gia nhà giàu thế nào mà thôi.
"Nếu không phải anh bắt buộc phải cưới một cô gái môn đăng hộ đối, anh tuyệt đối không cần một cô gái như vậy". Trên đường về biệt thự, Đông Huân hơi kích động nói. "Anh muốn cưới một cô gái luôn điềm tĩnh, dịu dàng, anh muốn...." Anh ngừng xe, xoay đầu nhìn cô. "Muốn cưới một người giống em, có ánh mắt trong suốt, không màng danh lợi, không tranh sự đời, tâm hồn trong sáng như kim cương, nếu giống như em thì thật tốt!"
Hai má cô như có lửa thiêu cháy, cô không biết phải từ chối anh như thế nào.
Bởi lời nói của anh rất chân thành, nhẹ nhàng mà trầm ấm, anh lại là một thanh niên ưu tú.
Có lẽ không có cô gái nào từ chối anh. Nhưng trong lòng cô vẫn do dự.
"Ý Thiến, em đồng ý lấy anh chứ?". Lúc cô chần chờ, một chiếc nhẫn kim cương được đưa đến trước mặt cô.
Cô hơi hé miệng, hoàn toàn không biết phải làm sao. Cô không nghĩ đến anh sẽ cầu hôn mình. Quá nhanh, cô không hiểu hết anh, mà anh cũng vậy, không hiểu hết con người cô! Hơn nữa cô còn có người trong lòng, cô không thể....
"Em không cần phải trả lời anh ngay, anh đợi em ba ngày để suy nghĩ. Nếu em không đồng ý, chúng ta vẫn là bạn bè" Anh mở cửa xe, mới thu lại nhẫn. " Ba ngày sau anh sẽ hỏi đáp án của em. Em không phải cảm thấy áp lực, chỉ cần trả lời thành thật với anh là được"
Anh vòng sang bên kia xe, mở cửa xe cho cô.
Diệp ý Thiến hồi phục tâm tư khiếp sợ, xấu hổ nhìn anh. "Anh không biết vậy là quá nhanh ư?"
"Gặp được cô gái mình hằng mong phải nên ra tay mau lẹ, nếu không sẽ bị người khác đoạt mất thì làm sao bây giờ?". Đông Huân cười kiêu ngạo mà thân thiết.
Cô rất muốn nói cho anh biết, lòng cô đã trao cho một người đàn ông khác từ lâu, không thể chứa thêm bất kì ai được.
Nhưng thấy anh mỉm cười kiêu ngạo, cô lại không nói nên lời.
"Đừng nghĩ rằng do cha em đánh tiếng anh mới quyết định như vậy, bản thân anh là do anh làm chủ, có hiểu không?". Đông Huân nói nhỏ bên tai cô, vươn tay đến bên cô. "Bây giờ tạm thời quên lời cầu hôn của anh đi, đi thăm Bác Hạ với anh nào"
"Ba ngày sau, em sẽ cho anh đáp án". Cô âm thầm quyết định, nếu bây giờ từ chối, sẽ xúc phạm đến anh.
Anh đã cho cô ba ngày để suy nghĩ, vậy thì ba ngày sau, cô lại từ chối anh, anh hẳn sẽ cảm thấy đó là quyết định sau khi cô đã suy nghĩ kĩ càng. Lúc đó, hi vọng anh có thể chấp nhận được.
"Dù đáp án là gì, anh cũng sẽ chấp nhận, sẽ không vướng bận điều gì. Em có thể hoàn toàn yên tâm, nhưng ba ngày nay...." Anh kéo dài âm thanh. "Em phải đáp ứng lời hẹn hò của anh, chỉ hẹn hò trong sáng thôi, được không?"
Cô có thể nói không sao? Nhìn gương mặt chờ mong của anh, Diếp Ý Thiến biết mình không thể từ chối được!