Nguyên Phi Ngư thẫn thờ, chợt thấy hối lỗi khi nhắc đến chủ đề này, nhưng nhìn thấy nửa khuôn mặt anh chìm đắm trong bóng tối thăm thẳm vô cùng cô đơn hiu quạnh, đột nhiên lại rất muốn hiểu hơn nhiều nữa về cuộc sống của anh, “Mẹ anh... bà ấy bị bệnh nặng lắm à?”
“Không biết, bác sĩ nói là mắc bệnh tim bẩm sinh, có vẻ nặng lắm rồi, thực ra ấn tượng của tôi về mẹ cũng rất mơ hồ, hồi nhỏ vì sức khoẻ của bà không tốt nên chẳng thể chăm sóc được tôi, sau này vì sinh em trai, nên đã hoàn toàn nằm liệt trên giường...” Giọng anh càng lúc càng thấp, như hoà lẫn cùng tiếng mưa rơi tí tách trên chiếc ô bé nhỏ, trở nên rất lạnh lẽo, “Sau này ông ngoại tôi đón mẹ về Hokkaido, sau đó tôi chẳng còn được gặp mẹ nữa.”
Tuy người thân vẫn còn sống trên đời nhưng lại chẳng khác nào trẻ mồ côi, Nguyên Phi Ngư cúi đầu, đột nhiên cảm thấy giữa họ dường như thật sự có mối tương đồng.
“Tại sao anh không đến Hokkaido? Ít ra cũng có thể được ở bên cạnh mẹ, tôi nghĩ ở bên mẹ sẽ cảm thấy vui hơn đấy.” Cô nhìn anh, dè dặt hỏi.
Lần này Quan Nhã Dương không đáp ngay, mà ngẩng đầu lên nhìn bóng cây lúc tỏ lúc mờ phía xa xa, ẩn trong sâu thẳm đôi mắt đen láy là màn sương mù mờ mờ không dễ gì quan sát được, hồi lâu sau mới tự cười một mình rồi nói: “Có lẽ tôi cũng sợ phải nhìn thấy hình ảnh của mẹ khi mẹ chết.”
Nguyên Phi Ngư cúi đầu, như có hình ảnh nào đó vừa vỡ vụn trong đại não lướt qua, khiến như có thứ gì đó bị tắc trong tim, cảm giác khó chịu buồn bực, qua hồi lâu sau, cô mới tiếp tục giữ động tác cúi đầu, nói: “Mắc bệnh không phải là lỗi của bà, mọi người đều viện cớ này mà không đi thăm bà, bà thật đáng thương.”
Giọng cô rất nhỏ, đứng dưới tán ô nghe tiếng mưa rơi tí tách, lại càng trở nên mơ hồ, cũng chẳng biết là cô đang nói cho Quan Nhã Dương nghe, hay là đang tự thì thầm với chính mình, dù như thế Quan Nhã Dương vẫn nghe thấy, đầu tiên anh thoáng sững người, bước chân đang đi chợt khựng lại, đứng dưới ô tự cười nhạo chính mình: “Cô nói rất đúng, tôi và ba tôi đều là những người ích kỷ và yếu hèn.”
Nguyên Phi Ngư cũng dừng bước theo, Quan Nhã Dương ngước nhìn cô rồi tiếp tục nói, cặp mắt đen láy lạnh băng khiến người khác phải nhói lòng, “Em trai tôi cũng nhận xét tôi và ba tôi như thế.”
Những lời của cô như bị tắc lại trong cổ họng, càng chẳng biết nên nói câu gì tiếp theo, chỉ cảm thấy nơi mềm yếu nhất trong sâu thẳm con tim dường như đã bị ánh mắt lạnh như dao găm của anh chạm đến, truyền đến cảm giác đau đớn âm ỉ, từng cơn từng cơn dồn về.
Trong lòng mỗi người đều có nỗi khổ tâm mà không ai biết được, chỗ đứng khác nhau, lập trường cũng chẳng thể tương đồng, cho nên có một vài chuyện vốn chẳng thể nói rõ được là ai đúng ai sai, mà nguyên nhân trong đó chỉ người trong cuộc mới hiểu được, người ngoài chẳng cách nào thấu đáo, càng không có quyền để phán xét và đánh giá.
Rồi hai người tiếp tục rảo bước trên đường, cả hai đều thinh lặng, ánh đèn neon dần xa hút, chỉ còn vang vọng bên tai tiếng mưa khẽ rơi xuống chiếc ô, con đường quốc lộ rộng thoáng đã hiện ra trước mắt, đi qua đường quốc lộ này là đến nhà Nguyên Phi Ngư. Cô dừng lại bên dưới cột đèn đường, nghiêng đầu nhìn Quan Nhã Dương, vẫy tay với anh: “Tôi về đến nơi rồi, tạm biệt.”
Khoảng cách giữa họ rất gần, ánh sáng trắng lành lạnh toả ra từ ngọn đèn đường phản chiếu xuống chiếc ô màu lam nhạt, tạo nên ánh huỳnh quang màu xanh nhàn nhạt, đúng khi khuôn mặt của Nguyên Phi Ngư chìm trong luồng sáng ấy, tạo nên nét đẹp lành lạnh, Quan Nhã Dương nhìn chằm chằm vào chăm chú hồi lâu, sau đó lặng lẽ lùi lại mấy bước, lùi đến khoảng tối bên cạnh ánh đèn đường, vẫy tay với Nguyên Phi Ngư, “Nguyên Phi Ngư, cô lại đây.”
“Làm gì?” Nguyên Phi Ngư thấy lạ liền đi đến, cơ thể thấm ướt vì mưa nhỏ, thoảng mùi hơi ẩm, “Cũng muộn rồi, tôi...”
Chẳng đợi cô nói xong, Quan Nhã Dương vội giơ tay ra ôm cô vào lòng, tiếp đó cúi người hôn lên môi cô.
Nụ hôn này thật khẽ, nhưng lại mang hơi ấm vô cùng, khiến Nguyên Phi Ngư bất giác đứng thộn người tại đó, con tim như trống trận, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa, ngay sau đó cô nghe thấy giọng nói trong trẻo mát lành như từng giọt rượu ngấm sâu vào tim phổi của Quan Nhã Dương:
“Nếu em hận anh vì đã cưỡng đoạt nụ hôn đầu của em, vậy thì đây là anh bù đắp cho em.”
Bù đắp cho cô nụ hôn đầu, đây có được tính là một cách tỏ tình không?
Ngày ấy đã qua lâu rồi, nhưng câu hỏi đó luôn vương vấn trong đầu cô, cảm giác vừa hân hoan hạnh phúc vừa lo lắng sợ hãi cứ đan xen chồng chéo trong trái tim bé nhỏ của cô, tuy có đôi khi đúng là Quan Nhã Dương rất đáng ghét, nhưng ở lâu bên cạnh mới dần nhận thấy thực ra anh ấy rất tốt bụng, có điều trong thế giới của cô từ trước đến nay cũng chỉ có hai người là cô và Hiểu Bách, nếu muốn đưa thêm người thứ ba vào, cô chẳng biết nỗ lực bao năm của cô để duy trì sự cân bằng vốn có chẳng phải sẽ sụp đổ hoàn toàn ư?
Sau đó Quan Nhã Dương còn hẹn Nguyên Phi Ngư mấy lần nữa, nhưng Phi Ngư đều trốn không gặp, một hai lần khiến các bạn học cùng lớp đều biết Quan Nhã Dương đang theo đuổi Nguyên Phi Ngư, tranh thủ lúc học Tần Lạc mỉm cười vui vẻ tiến lại gần cô: “Phi Ngư, mau mau thành thật khai báo, cậu với Quan Nhã Dương đang có chuyện gì?”
“Chuyện gì là chuyện gì?” Nguyên Phi Ngư giả bộ đọc sách, lẩn tránh ánh mắt của Tần Lạc, khuôn mặt bất giác đỏ hồng lên, để che giấu vẻ gượng gạo không tự nhiên của mình, cô lại ra vẻ tức giận, nện cuốn giáo trình lên người Tần Lạc, “Đó chẳng phải đều là nhờ cậu ban tặng hả.”
“Cậu nói đến chuyện hôn nhau lần trước ấy hả? Làm ơn đi, chuyện đã lâu như thế rồi mà?”, Tần Lạc nhận lấy cuốn sách, không biết xấu hổ sờ mó người Phi Ngư, làn da trắng bóc dưới ánh sáng mặt trời càng hiện lên lấp lánh tựa như châu báu, “Cậu đừng hòng lừa được tớ, vừa rồi khi tớ đi mua đồ uống đã gặp Quan Nhã Dương rồi, anh ấy bảo tớ đến thông báo với cậu, sau khi tan học gặp nhau ở cổng trường.” Nói đến đây mắt Tần Lạc hấp ha hấp háy, giọng điệu cố tình kéo dài âm cuối, cả câu nói đều toát lên sự mờ ám mơ hồ: “Còn nữa, anh ấy bảo sẽ đợi cậu đấy... Úi trời ơi, thần tượng của chúng tớ lại nói ra câu này, thật khiến người ta chua xót, ha ha...”
“Cậu đi chết đi, tớ không tin.” Nguyên Phi Ngư đẩy Tần Lạc ra xa, hổn hà hổn hển đứng bật dậy, chạy ra khỏi phòng học, khoé miệng không kiềm chế được bất giác khẽ nhướng lên cao.
Nữ sinh luôn thích miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo, lời của Tần Lạc đương nhiên cô tin là thật, Nguyên Phi Ngư đứng trước bồn rửa trong nhà vệ sinh rửa tay, thông qua tấm gương trước mặt có thể thấy các nữ sinh đi qua đi lại đều đổ ánh mắt hoặc là đố kỵ hoặc là ngưỡng mộ về phía cô, trái tim nhỏ bé chuộng hư vinh thuộc về các thiếu nữ bắt đầu bành trướng, ngập tràn trong lồng ngực, tâm trạng cũng theo đó hứng khởi trở lại, trên đường trở lại lớp, bất giác ngân nga lời một bài hát.
“Nguyên Phi Ngư, em đợi chút.”
Trên đường về lớp, cô Lưu chủ nhiệm lớp đã gọi cô lại, ánh mắt kỳ quái đưa một bức thư cho cô, “Em có thư, từ quê cũ của em chuyển đến.”
Một bức thư cực kỳ bình thường, phong thư màu trắng phải trải qua thời gian dài lưu lạc đã trở nên nhàu nát, phía góc dưới bên trái phong thư còn có mấy chữ màu xám rất lớn, dưới ánh mặt trời trông nó rõ nét đến dị thường: Trại giam XXX.
Đồng tử đột nhiên mở lớn, Nguyên Phi Ngư có thể nhận ra nụ cười trên mặt mình đang từ từ vỡ vụn, từng mảnh vỡ đang chầm chậm rơi xuống, phát ra thứ âm thanh cực lớn, cô đứng sững ở đó, trừng mắt nhìn phong thư hồi lâu, thậm chí còn quên cả đưa tay ra nhận.
“Nguyên Phi Ngư...” Cô Lưu đưa qua đưa lại bức thư nhắc nhở Nguyên Phi Ngư mau nhận lấy, ánh mắt kỳ lạ nhìn cô: “Nhà em có người ở tù ư? Sao trong hồ sơ của em không thấy nhắc đến.”
“Không... không phải ạ... chỉ là có người họ hàng xa làm giám ngục trong trại giam thôi.” Nguyên Phi Ngư úp úp mở mở đáp lại, rồi vội nhận lấy bức thư ngay đến nhìn cũng chẳng nhìn mà lo lắng nhét vào túi áo, sau đó quay người bỏ chạy về lớp.
Sau khi tan học cô tức tốc chạy nhanh ra khỏi trường, cách một con đường trông thấy Quan Nhã Dương đeo ba lô đang đi ra, đứng dưới gốc cây ngô đồng cũ ở cổng trường, tay cầm một cuốn sách, làm bộ đã đợi lâu lắm rồi, cô chợt nhớ đến lần trước khi Quan Nhã Dương yêu cầu cô chiêu đãi, đã từng nói rằng anh không thích đợi người khác, nhưng mọi lần sau này đều là anh đứng đợi, bóng dáng cao ráo trẻ trung đứng dựa vào cây, dáng vẻ tao nhã tựa như cây văn trúc.
Nguyên Phi Ngư trốn trong ngõ nhỏ đối diện con đường, cô nép mình ẩn sâu vào bóng râm, ánh mặt trời chiều tà không còn gay gắt, chiếu lên cơ thể toát lên cảm giác ấm áp, cảm giác ấm áp này khiến cô ở trong bóng tối thoáng run lập cập.
Cô lấy bức thư từ túi áo ra, chầm chậm mở ra, trên đó chỉ có mấy dòng chữ, viết xiêu xiêu vẹo vẹo, xem ra người viết cũng không biết nhiều chữ lắm. Cho nên dù chữ không nhiều nhưng đọc lại khá khó hiểu.
“Phi Ngư, đã lâu rồi không gặp con có khỏe không? Thằng bé đó có khỏe không? Hai đứa nhất định đã trưởng thành phải không? Hãy tha thứ cho sự hồ đồ nhất thời của mẹ, để con phải chịu khổ cực bao năm như thế, nghiệt do mẹ tạo ra cả đời này chẳng thể trả hết được, mẹ cầu xin con nhất định phải giúp mẹ chăm sóc thằng bé đó, đừng để nó phải chịu khổ, nếu thực sự không làm được, hãy xem nó là em trai ruột Phi Hổ của con, hãy coi như Phi Hổ vẫn còn sống. Đây là nỗi day dứt duy nhất suốt đời này của mẹ, mẹ cầu xin con, kiếp sau mẹ nguyện làm trâu làm ngựa...”
Cô vừa đọc vừa siết chặt nắm tay, dường như từng chữ từng chữ hiện lên kia đều là máu tươi đang phun trào, cuối cùng thực sự không thể đọc được nữa, cô liền lấy chiếc bật lửa trong túi ra để đốt thư, nhìn từng chữ từng chữ đang cháy, dần dần hóa thành tro tàn, rồi bị gió thổi bay, xoay trên không trung.
Con đường phía đối diện tựa hồ như một thế giới khác.
Quan Nhã Dương đứng đợi ở đó, có một đám nam sinh túm tụm quanh anh, cười hi hi ha ha đùa giỡn anh.
“A Dương, lần đầu tiên tớ thấy cậu để ý đến một con bé như thế đấy, cậu bị trúng tà rồi à?”
“A Dương, sắp thi tốt nghiệp rồi đấy, đừng để giám thị tìm cậu gây phiền phức.”
“Lần trước tớ đến phòng làm việc của giám thị, thấy lão ta bàn bạc với giáo viên khác, nói đưa cậu đến trường đại học Q, A Dương...”
“Xuỳ... A Dương cậu đừng nghe họ nói, đại học Q tốt thật, tình yêu giá cao hơn...”
“Đúng vậy, sắp hết cấp ba rồi, còn không yêu sẽ muộn mất...”
...
Anh chỉ khẽ nhướng khóe miệng mỉm cười, cũng chẳng đáp lời, đôi mắt ưa nhìn, dáng vẻ ưu nhã, đứng giữa đám bạn mà ánh hào quang tỏa ra như báu vật.
Cuối cùng Nguyên Phi Ngư cũng không lộ diện, chỉ ôm chặt hai tay, lặng lẽ đứng cùng anh như thế, cho đến khi trời tối mịt, người giúp việc nhà anh lái xe đến đón, sau một hồi lôi lôi kéo kéo cũng đẩy anh chui vào trong xe.
Cô lúc này mới đeo ba bô giậm chân tê nhức, xoay người rời đi.
Đêm đó, cô cứ nằm lăn qua lộn lại trên giường, chong chong cả đêm đến sáng, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện,
Cô và anh có quá nhiều điểm khác nhau, thế giới của cô không đơn giản, đã định trước cả đời này cô không thể toàn tâm toàn ý với t