cười khinh khỉnh với Nguyên Phi Ngư: “Cũng tức là bảo rằng, cô ta ngã là bị cô hại.”
Tại sao lại có loại người như thế, trưng ra bộ dạng nho nhã cùng gương mặt hào hoa phong tình thế kia, lại có thể nói ra những lời đổi trắng thay đen, nói đúng thành sai như thế, Nguyên Phi Ngư đã hoàn toàn tức giận, đặt Tần Lạc xuống, nhảy dựng lên chỉ thẳng mặt nam sinh kia mà mắng: “Trên thế giới này tại sao lại có thằng khốn không đáng mặt nam nhi như anh hả, hôn một chút thì chết hả? Tôi cảnh cáo anh, đừng nghĩ rằng anh là khách thì thực sự trở thành thượng đế...”
Những lời hùng hùng hổ hổ tỏ rõ uy phong cô còn chưa thốt ra, lập tức thấy nam sinh đột nhiên đưa tay ra túm cổ áo, kéo cô đến trước mặt, đặt môi lên môi cô, sau đó ngẩng đầu hỏi: “Hôn một chút thì chết hả?”
“Đồ vô lại.” Nguyên Phi Ngư nhảy dựng lên, đưa tay quệt quệt môi, cánh tay còn lại đã siết chặt nắm đấm, trong mắt ngấn lệ, nhưng phát ra thứ ánh sáng đáng sợ, “Thằng khốn, đây là nụ hôn đầu của tôi.”
Chuyện lần đó khiến Nguyên Phi Ngư thực sự mất việc tại quán ăn Nhật Bản đó, dù sau này Tần Lạc có hết lời xin lỗi, thái độ cực kỳ thành khẩn chỉ còn thiếu nước rạch bụng trước mặt đám đông, Nguyên Phi Ngư vẫn sầu não ủ rũ, vô duyên vô cớ bị người ta hôn, đánh mất nụ hôn đầu quý giá, lại ở trong hoàn cảnh không lãng mạn chút nào, sự tổn thất về tinh thần và thể xác ai sẽ bồi thường cho cô đây?
Thực ra những chuyện này chỉ là bề ngoài mà thôi, không ai hiểu được con tim rộn ràng của Nguyên Phi Ngư.
Nữ sinh mười tám tuổi, đã hiểu quá rõ về chuyện nam nữ, cô chẳng phải thánh nữ, sau khi bị một nam sinh đẹp trai như thế hôn, không thể không có cảm giác được, đôi môi của nam sinh ấy mềm mại, hương vị đặc biệt riêng có của con trai phảng phất như vẫn còn lưu lại trên môi cô, khiến cơ thể mơ hồ toát lên vẻ bứt rứt khó chịu, cô không thể vùi đầu chú tâm vào việc kiếm tiền được, chí ít đi trên đường vô tình gặp phải những cặp tình nhân lén lút hôn nhau trong góc đường, tâm trạng không thể lãnh đạm bình lặng như nước, tóm lại không thể kiềm chế được mà lén lút nhìn trộm, sau đó cố kiềm chế để con tim không loạn nhịp, nghĩ đến cậu nam sinh mặt mày nho nhã tuấn tú kia, cả dáng vẻ nhàn tản nhét hai tay vào túi quần... cả nụ hôn nữa.
Gặp lại cậu nam sinh kia là vào nửa học kỳ cuối, trường tổ chức buổi lễ tuyên dương, nghe nói trong cuộc thi học sinh giỏi quốc gia, trường đã có người giành giải nhất, hiệu trưởng vô cùng vui mừng, còn đặc biệt tổ chức buổi lễ tuyên dương.
Đối với mấy thứ này, Nguyên Phi Ngư không hề hứng thú, dù sao thành tích của cô cũng thuộc hàng trung bình, chẳng tốt cũng không xấu, sau này có thể thi đỗ vào một trường đại học tầm trung, sau khi tốt nghiệp có thể kiếm được tiền để Hiểu Bách có quãng thời gian tuyệt vời nhất là được rồi. Ngồi trong hội trường, nghĩ đến việc mình có thể đi làm muộn, cô cứ thấp thỏm không yên.
“Phi Ngư, Phi Ngư, mau lại đây, trai đẹp...”, Tần Lạc ngồi bên cạnh hưng phấn vỗ vỗ cô, “Đang nhận phần thưởng trên bục kia kìa, đúng là tài mạo song toàn.”
Mọi giác quan của Nguyên Phi Ngư đều tập trung vào chiếc đồng hồ đang chạy từng giây từng phút trên cổ tay, bất giác ngẩng đầu nhìn, cậu nam sinh đang đứng giữa khung cảnh đó chói lọi, mặc đồng phục, hai tay đút túi quần, dáng vẻ thoải mái đứng phát biểu trên bục nhưng không hề có vẻ lưu manh, ngược lại cực kỳ tao nhã, ngay sau đó là giọng của hắn qua chiếc loa phát thanh vọng đến, toát lên vẻ trong sáng và mát lạnh tựa như rượu trắng.
“Cảm ơn sự động viên của các thầy cô, em sẽ tiếp tục cố gắng, em cảm ơn.”
Tuy rất ngắn ngủi, nhưng từng lời nói vẫn được xem như cực kỳ quy củ, nụ cười khe khẽ, mang khí chất tao nhã thiên bẩm, người như thế này sao có thể làm chuyện xấu xa như vậy chứ, hay là hiện tại hắn đang giả trang, đúng là tên xảo quyệt, Nguyên Phi Ngư hằm hằm siết chặt nắm đấm, thụi mạnh xuống đùi mình.
“Phi Ngư, tại sao cậu lại như vậy? Quan Nhã Dương có thù với cậu hả?”, Tần Lạc vỗ vỗ tay cô, quay qua hiếu kỳ hỏi.
“Quan Nhã Dương là ai?”, Nguyên Phi Ngư liếc nhìn Tần Lạc.
“Chính là anh chàng đẹp trai trên bục đó, hiệu trưởng vừa giới thiệu xong, Quan Nhã Dương lớp trưởng lớp 12 chuyên toán, sao cậu lại mang bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống người ta thế hả? Đang tơ tưởng gì sao? Muốn chén anh ta?”, Tần Lạc hi hi ha ha một hồi đau đầu nhức óc, còn thu hút ánh nhìn bất mãn của đám bạn xung quanh nữa.
Nguyên Phi Ngư siết chặt nắm đấm khua khua trước mặt Tần Lạc, nghiến răng nghiến lợi mỉm cười: “Tớ không muốn thịt anh ta, mà muốn thịt cậu, người mà ngày đó khiến cậu nổi thú tính chính là hắn.”
“Hả...”, Tần Lạc ôm mặt kinh hoàng khẽ kêu lên, sau đó chớp mắt liên hồi nhìn lên bục, “Hôm đó tớ thất tình hôn phải anh ấy?” Nó vừa nói trên mặt vừa tỏa ra quầng đỏ hồng, trừng mắt nhìn lên bục nửa ngày trời, lại bồi thêm một câu: “Thật hạnh phúc quá đi.”
“Hạnh phúc hả?” Sắc mặt Nguyên Phi Ngư tái xanh, nhéo má đỏ hồng của Tần Lạc, hung hăng nhắc nhở: “Vì cậu nổi xuân tình khiến tớ mất việc, còn mất cả nụ hôn đầu, cậu nói xem nên bồi thường cho tớ thế nào đây?”
“Đúng nhỉ, cậu không nhắc, tớ cũng quên mất đấy, anh ấy sau đó cũng hôn cậu. Ôi chao, quan hệ thật phức tạp.” Sắc mặt Tần Lạc vừa rất đỗi vui mừng hạnh phúc vụt chốc lại trở nên ngờ vực, mắt đảo mấy vòng, lại phá lên cười: “Chi bằng thế này đi, tớ trao anh ấy cho cậu, dù sao anh ta cũng không phải món ăn của tớ, so ra tớ vẫn thích cậu chàng đẹp trai bé bỏng của tớ hơn. Tớ sẽ dốc toàn lực giúp cậu theo đuổi anh ta, rồi chén anh ta nữa, thế nào?”
Những lời điên điên khùng khùng của Tần Lạc khiến Nguyên Phi Ngư không kìm nén được lại nghĩ tới nụ hôn đó, nhất là trước tình huống đã biết tên đối phương, nụ hôn ấy càng lúc càng trở nên chân thực rõ ràng hơn bao giờ hết, cảm giác ấm áp ngọt ngào vẫn phảng phất vương trên khoé môi, cô ngẩng mặt nhìn, lần này không kiềm chế được mặt đỏ lựng lên.
2.
Lúc ấy lời của Tần Lạc cũng chỉ nói thế mà thôi, trên thực tế nó vốn chẳng có thời gian rảnh rỗi đâu mà giúp người khác theo đuổi bạn trai, vì toàn bộ tâm sức của nó đang đặt vào việc tìm kiếm chàng trai bé bỏng của mình.
Sau buổi lễ tuyên dương, Nguyên Phi Ngư có cùng Tần Lạc nói chuyện về Quan Nhã Dương, đương nhiên là phải giả bộ coi như không có chuyện gì, vừa cắt thẻ ưu đãi giảm giá, vừa nói chuyện.
“Tần Lạc, thật sự cậu không thích Quan Nhã Dương ư? So với con trai của chủ tiệm hắn còn đẹp trai hơn! Sao cậu có thể bỏ qua một hoàng tử như thế chứ?”
“Đã nói với cậu rồi, anh ta không phải là món của tớ.” Tần Lạc soi gương bóp mụn tình trên mũi, cái mụn nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn được nữa, chỉ hơi lồi lên một chút, lộ ra một cái đầu trắng, không quan sát kỹ chẳng thể nào nhận ra được, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến mỹ quan cả, nhưng với Tần Lạc mà nói nó tựa như quân địch đang đánh đến, “Sức hút của anh ta quá mạnh, nếu ở bên cạnh, nhất định tớ sẽ bị nhấn chìm, tớ không cần.”
“Ừm.” Nguyên Phi Ngư gật gật đầu, chẳng biết tại sao lại thở một hơi thoải mái, giữa lúc tâm tư rối bời, mũi kéo trong tay đi chệch quỹ đạo, cắt thẻ ưu đãi trứng gà giảm giá 80 % thành hai nửa, sơ suất này khiến cô thộn người trong hai giây, sau đó ôm đầu gào thét: “A... trứng gà của tớ.”
Miếng thẻ ưu đãi trứng gà giảm giá 80 % bị cắt đôi khiến Nguyên Phi Ngư ảo não cả ngày trời, lúc tan học Tần Lạc lôi cô hiên ngang bước vào tiệm bán đồ mỹ phẩm, không chút do dự vung tiền mua mỹ phẩm tương đương với mua được một xe trứng gà, Nguyên Phi Ngư lần đầu tiên kể từ sau khi đến thành phố S này phải thốt lên rằng: “Haizzz, có tiền thật tuyệt.”
Tần Lạc lại thử thêm mấy loại kem thoa mặt phù hợp với thiếu nữ nữa, nhân viên hướng dẫn mua hàng dè dặt cẩn thận lấy ra thứ dịch thể màu trắng kia thoa lên mu bàn tay Tần Lạc, Tần Lạc hào hứng vui vẻ ngửi đi ngửi lại chẳng nghe được Nguyên Phi Ngư nói gì, chỉ là đưa thứ dịch thể màu trắng trên tay đó đi về phía cô, cười hì hì hỏi: “Có thơm không? Mùi hương cam đấy.”
“Cũng được.” Nguyên Phi Ngư miễn cưỡng nở một nụ cười, bước đến ngồi xuống bên cạnh, bộ dạng uể oải cực độ.
Sau khi tan học Tần Lạc nhất định phải đến nhà vệ sinh thay quần áo của mình rồi mới chịu rời khỏi trường, lúc này nó mặc chiếc váy liền áo màu trắng phau, váy dài tới gối, lộ ra cặp chân dài nhỏ nhắn, và đeo đôi tất da màu vàng nhạt, trông xinh xắn như cô công chúa vậy, còn Nguyên Phi Ngư vẫn như cũ mặc đồng phục của trường, cùng lắm là khi làm việc đổi thành trang phục được chuẩn bị sẵn trong cửa hàng, hai loại trang phục đó là tất cả cuộc sống của cô, dường như cô đã quên bản thân mình ăn mặc ra làm sao rồi.
Người qua kẻ lại cửa hàng đông đúc, nam nữ diện váy áo mới mẻ, sàn nhà được lau chùi sạch bóng như gương, Nguyên Phi Ngư soi mình lên sàn, mái tóc không dài không ngắn búi sau gáy, da dẻ trắng trẻo nhưng trông thiếu sức sống, trang phục sạch sẽ chỉnh tề, ở trường học thì trông cực kỳ bình thường nhưng ở giữa khu mua sắm cao cấp thế này lại chẳng thể nào che giấu được sự bất thường của mình, tựa như khối u, đột nhiên kết chặt trong tim cô.
Nguyên Phi Ngư cúi đầu chỉnh lại mái tóc mai trông rối rắm của mình, nhưng càng chỉnh sửa thì cảm giác ngổn ngang càng thêm mãnh liệt, khối u xoắn chặt trong tim càng lúc càng lớn dần, đè nén con tim khiến cô cực kỳ phiền não, lập tức đút tay vào túi lôi ra một chiếc kẹp tóc, kẹp mái tóc mai lên đỉnh đầu.
Rời quầy trưng bày mỹ phẩm mấy bước là quầy vàng bạc đá quý, lượng người đến đó ít ỏi, chủ yếu là những cặp tình nhân đi mua nhẫn cưới, hoặc là những cô gái làm nũng người đàn ông giàu có lớn tuổi hơn họ rất nhiều đòi kéo tới đây, sau đó các cô gái đó chỉ vào chiếc nhẫn kim cương phát sáng trong tủ mà lầm bầm: “Em mặc kệ, nếu anh yêu em, thì hãy mua chiếc nhẫn này cho em, kim cương đại diện cho tình yêu vĩnh cửu, lẽ nào anh không mong muốn tình yêu của chúng ta có thể vĩnh cửu sao?”
Nguyên Phi Ngư ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy đây chính là một thế giới khác, kim cương và vĩnh cửu đối với cô mà nói là từ quá ư xa vời, mười tám tuổi cô không hiểu định nghĩa của tình yêu, nhưng cô cũng cho rằng đá quý là thứ rất tuyệt, chí ít có thể bán được rất nhiều tiền.
Ngay sau đó cô hoàn toàn bất ngờ khi nhìn thấy Quan Nhã Dương, hắn đang đi cùng một đám bạn khác, mặc trang phục thoải mái đơn giản, hai tay thư thái nhét túi quần, dáng vẻ nhàn nhã mà thanh lịch nói chuyện với người bên cạnh.
“A Dương, cậu đến đây làm gì thế? Lẽ nào mua quà tặng bạn gái?” Một cậu nam sinh đầu húi cua ngước ánh mắt kỳ quặc lên quầy trang sức hỏi hắn.
Một nam sinh khác mái tóc màu chocolate vỗ vai Quan Nhã Dương, mỉm cười nói tiếp: “Tặng nữ trang? Cậu cũng thật xa xỉ?”
“Là tặng nữ trang, nhưng không phải cho bạn gái.” Quan Nhã Dương nhếch mép mỉm cười đáp lại họ.
“Vậy tặng ai? Dù sao cũng không thể tặng cho con trai được?” Cậu bạn đầu húi cua vỗ vỗ vai hắn, mỉm cười mờ ám.
“Là phụ nữ, phụ nữ là được chứ gì.” Quan Nhã Dương dùng khuỷu tay thụi nhẹ vào bụng của đầu húi cua, điềm nhiên như không đẩy cậu ta ra, rồi thuận theo động tác đó mở lòng bàn tay ra, giơ chiếc bông tai hình trăng lưỡi liềm lấp lánh: “Giúp tớ tìm xem có đôi bông tai nào như thế này không, tối tớ sẽ mời dùng bữa.”