n thưởng chỉ là thứ yếu, tôi suy nghĩ đến phương diện khác nhiều hơn”.
“Cô nói đi!”
“Tôi nghe nói gần đây công ty tiến hành tuyển trưởng phòng Thị trường”.
Vương Á Nam chau mày. “Hình như tôi không biết vụ này. Bây giờ cô là quyền trưởng phòng, vụ tuyển người chắc cũng không gấp”.
Tô Mạt chẳng thèm vòng vo tam quốc, nói thẳng: “Vì vậy tôi muốn tự tiến cử bản thân, hy vọng công ty cho tôi một cơ hội. Thời gian qua, tôi đã tìm hiểu tình hình công việc hiện tại, cũng nắm rõ tình hình kinh doanh của công ty. So với người ngoài, tôi có lợi thế không cần lãng phí thời gian vào việc làm quen với đồng nghiệp và công việc. Hơn nữa, tôi theo bà từ An Thịnh đến Bảo Thuận, chuyện khác không nói, giữa quan hệ cấp trên và cấp dưới, tôi càng hiểu rõ phương thức làm việc của mọi người…”
Vương Á Nam nhìn cô bằng ánh mắt sâu xa, có vẻ đang suy xét. Một lúc sau, bà ta cười, nói: “Cô là người mạnh mẽ, giống tôi hồi trẻ, không cam tâm, không chịu thua”. Rồi bà ta thở dài. “Chớp mắt đã mấy chục năm trôi qua… Đương nhiên có chí tiến thủ là điều tốt, cô có lòng, công ty chẳng có lý do gì mà không cho cô cơ hội. Tôi đề nghị cô hãy tham gia thi tuyển như những người khác. Một mặt rèn luyện bản thân, mặt khác, thông qua đó, cô có thể chứng minh năng lực của mình. Cô ngồi vào vị trí đó sẽ càng có sức thuyết phục hơn”.
Lời nói vừa thành khẩn vừa chờ mong, đồng thời biểu đạt yêu cầu tuyển chọn nghiêm ngặt của lãnh đạo. Tuy nhiên tất cả chỉ là hình thức, Tô Mạt mới đến chưa bao lâu đã lập thành tích, lại là người của Vương Á Nam, phòng nhân sự không có lý do gì mà gây khó dễ cho cô. Mấy vòng phỏng vấn thuận lời ngoài sức tưởng tượng. Hai tuần sau, Vương Á Nam chính thức đưa ra văn bản bổ nhiệm trong phạm vi toàn công ty.
Tô Mạt đạt được nguyện vọng, làm việc càng hăng say. Ban ngày bận rộn, buổi tối yên tĩnh một mình, cô không ngừng nhớ đến từng câu anh nói, trong lòng chợt cảm thấy xốn xang. Cũng có lúc cô càng nghĩ càng mơ hồ, dường như vô số đầu mối buộc vào nhau, trông có vẻ dễ dàng nhưng không thể nào cởi nút thắt.
Cô nằm xuống giường, nhìn lên trần nhà, quyết định thay đối cách nghĩ khác. Cô phân tích tỉ mỉ ưu thế của phương án bên công ty Bảo Thuận, cuối cùng kết luận đối phương chí công vô tư. Tô Mạt thở phào, kéo chăn trùm mặt, cố ngủ.
Nhưng khi một người cố tình né tránh hiện thực, cuộc sống sẽ ra sức hướng dẫn người đó học cách đối diện.
Tầm chạng vạng, có người gọi điện. Tô Mạt thót tim, ngón tay không nghe theo lý trí, bấm vào nút nhận cuộc gọi.
“Lần này em vui rồi?” Vương Cư An hỏi.
Tô Mạt im lặng.
Vương Cư An lên tiếng: “Em nói đi!”
Tô Mạt vốn định nghĩ một đằng nói một nẻo nhưng cô không chịu nổi sự thúc giục, buột miệng: “Tạo sao anh hỏi vậy?”
Người ở đầu máy bên kia dường như cười cười. “Em không vui thì sẽ không nghe điện thoại”.
Tô Mạt lại một lần nữa trầm mặc.
Vương Cư An hỏi: “Em có rảnh không, cùng ăn bữa cơm?”
Cô do dự, nghe anh buông một câu không dễ từ chối. “Số 74, đường Bạng Phụ. Em hãy đến ngay đi! Nơi này vắng người, yên tĩnh”.
Vương Cư An nói xong liền cúp máy, ném di động xuống bàn, tựa vào thành ghế hút thuốc.
“Hút ít thuốc thôi, uống trà nhiều vào. Thuốc lá là đồ thuần “dương”, có tính nhiệt, làm tê liệt lòng người, rất xung với người dục niệm mạnh như chú”. Ông chủ nhà hàng ngồi xuống phía đối diện, rót trà. “Trà xanh thì ngược lại, thường xuyên uống trà sẽ giúp tâm gạt bỏ hết tạp niệm, âm dương điều hòa”.
“Mẹ kiếp, trưởng giả quá!” Vương Cư An cầm cốc trà, chau mày uống một ngụm, không biết là vị gì.
Ông chủ nhà hàng nhếch miệng. “Nói chuyện với người phụ nữ đó, chú chẳng dám thở mạnh, giả vờ phong độ, lịch sự. Còn với tôi, nửa câu tiếng người cũng chẳng thấy đâu. Tôi bảo chú uống trà thì chú uống nhiều một chút. Uống nhiều trà, đi giải nhiều, loại người nóng gan như chú, không cẩn thận chỗ đó dễ có vấn đề”.
Đây chỉ là một câu nói đùa nhưng Vương Cư An dập tắt điếu thuốc, dõi mắt ra ngoài cửa sổ. “Bây giờ tôi làm gì có tâm tư nghĩ đến những chuyện này. So với việc trước sau lo chống địch, giữ vững doanh nghiệp thì những chuyện khác chỉ là chuyện nhỏ”.
Ông chủ nói: “Chú nên sớm cắt đứt đường rút lui của bà già đó. Chú đang nuôi ong tay áo đấy”.
Vương Cư An lắc đầu. “Bà ta có không ít vụ bê bối, chứng cứ cả sọt,nhưng càng như vậy, tôi càng không thể động đến bà ta. Bởi một khi điều tra, An Thịnh sẽ bị niêm phong không ít tài sản, được chưa chắc đã bằng mất. Bây giờ lại xuất hiện một số cổ đông có quan hệ gần gũi với bà ta muốn chuyển nhượng cổ phần. Tôi nhất định phải điều tra rõ vụ này, người khác chẳng thể mò ra, người ở bên cạnh bà ta ít nhiều cũng nghe phong phanh tin tức”.
“Việc gì chú phải làm vậy?” Ông chủ ngẩn người, vài giây sau mới hiểu ý. “Chú đã coi trọng cô ấy như vậy, sao phải kéo cô ấy vào cuộc tranh chấp này? Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ bảo vệ cô ấy chu toàn, coi như để lại một nơi thanh tịnh cho bản thân”.
Vương Cư An cười. “Anh là người nặng tình, chúng tôi không thể sánh bằng.” Anh cúi đầu, nhả ra một vòng tròn khói, vài giây sau, mới nói tiếp: “Có những người phụ nữ không cam chịu trốn đằng sau đàn ông, thích đứng ở đầu sóng ngọn gió, tôi sẽ tác thành ý nguyện của cô ấy”.
Ông chủ cười. “Trông người thì có vẻ mềm yếu đấy chứ?”
Vương Cư An không trả lời nhưng cũng mỉm cười.
Ông chủ quan sát vẻ mặt của anh, thầm thở dài. Anh ta xem đồng hồ. “Chúng ta nói chuyện từ nãy đến giờ, chắc cô ấy sắp đến rồi”. Anh ta lại nhắc nhở. “Chú đừng hút thuốc nữa, làm nơi này nồng nặc khói thuốc.
Ông chủ mở cửa sổ cho thoáng khí, đồng thời bảo nhân viên lau sạch bàn ghế, đổi ấm trà mới. Hương trà ngào ngạt lan toản, giống mùi thể của một mỹ nhân, hơi nóng bốc lên như bàn tay dịu dàng của người đó.
Vương Cư An nhướng mắt, vừa khéo nhìn thấy bức thư pháp Muội chí thiếp trên bức tường đối diện. “Muội chỉ huy, tình địn nan khiển, ưu chi khả ngôn, tu đán tịch doanh thị chi0”.
0Dịch nghĩa: Em gái là người phụ nữ yếu đuối, trong tình cảm chỉ quanh quẩn một chỗ, bị tình cảm trói buộc, vì vậy bạn nên thường xuyên quan tâm đến cô ấy.
Vừa định thần, anh mới phát hiện cánh cửa bị đẩy ra, dáng vẻ duyên dáng của người phụ nữ lọt vào tầm mắt.
4.
Hôm nay Tô Mạt kẻ lông mày, môi đánh son bóng, vừa vào cửa liền nhìn thấy Vương Cư An, thần sắc rất dịu dàng. Bắt gặp ánh mắt của anh, cô hơi cúi đầu, nhất cử nhất động của cô đều hòa hợp với nơi này. Cho đến khi cô đi đến bên cạnh, Vương Cư An mới thu hồi ánh mắt, giơ tay rót trà cho cô, “Em ngồi đi!”
Trà bốc hơi nóng khiến gương mặt cô ửng hồng, càng làm nổi rõ cần cổ trắng nõn. Vương Cư AN đổ thêm nước sôi vào ấm trà, lá trà xoáy tròn. Anh cầm cái nắp, từ tốn đậy vào ấm trà. Tiếng đổ sứ va chạm vang lên giòn giã trong không gian yên tĩnh.
Tô Mạt ngẫm nghĩ, cuối cùng chỉ nói một câu: “Tôi bị tắc đường nên đến muộn”.
Người ngồi đối diện lắc lắc tách trà trong tay, trả lời ngắn gọn hơn: “Không muộn”.
Hai người lại im lặng. Nhân viên phục vụ gõ cửa, mang vào mấy món ăn, phá vỡ bầu không khí tẻ nhạt. Tô Mạt thở phào nhẹ nhõm, chuyển sự chú ý lên bàn ăn. Các món ăn rất nhẹ nhàng, giống phong vị của quê hương cô chứ không phải đồ hải sản đầy dầu mỡ và gia vị của Nam Chiêm. Nói chung, món nào cũng hợp khẩu vị của cô.
Vương Cư An gắp thức ăn, cất tiếng hỏi: “Công việc của em gần đây thế nào? Tôi dạy em nhiều cách như vậy, chắc cũng có một số dùng được?”
Tô Mạt đáp: “Tình hình khá hơn một chút, tôi làm việc thuận lợi hơn trước”.
Vương Cư An cười cười. “Những người được tôi chỉ bảo đều không có vấn đề. Em cũng không ngốc, chỉ là… có vẻ tốt bụng”.
Tô Mạt thầm nghĩ, không biết đây có được coi là lời khen ngợi? Nếu không hiểu con người anh, chắc cô sẽ gỡ bỏ hết sự đề phòng sau hai, ba câu nói của anh, tất nhiên đi kèm tiền đề là anh muốn làm vậy. Ngược lại, cho dù từng sớm tối bên nhau, nhưng bỗng dưng được anh nhận xét bằng vài từ với ý nghĩa tốt, cô cũng sẽ mừng thầm, giống như bây giờ.
Lần này, Vương Cư An không hề nhắc đến những chuyện ngoài công việc. Hai người nói từ chuyện dự án đến vấn đề nhân sự, Tô Mạt tất nhiên cũng nhắc đến vụ Vương Tư Ngụy thường xuất hiện ở Bảo Thuận trong thời gian gần đây.
Tô Mạt rất ghét con người của Vương Tư Ngụy, cô cũng biết bữa cơm này không đơn giản nên chỉ kể một số tình hình theo kiểu lập lờ nước đôi. Hôm nay, cô chỉ uống trà, không uống một giọt rượu nhưng lại nói nhiều hơn thường lệ. Đây không phải dấu hiệu tốt lành, Tô Mạt nhắc nhở bản thân rồi ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Buổi đêm đến sớm hơn thường lệ, mây mù che phủ bầu trời như sắp có mưa.
Vương Cư An thanh toán, hai người vừa ra ngoài, hạt mưa to bằng hạt đậu rơi xuống, không bao lâu sau mưa trắng xóa, hắt vào mặt hai người. Bên ngoài gió lớn, thổi bạt cây cối, phía xa xa nổi tiếng sấm. Vương Cư An không lái xe nên đi nhờ Tô Mạt một đoạn. Anh hỏi: “Em đỗ xe ở đâu?”
“Ở đầu đường phía trước”.
“Sao đỗ xa vậy?”
“Tôi sợ trong này không có chỗ đỗ”.
“Chẳng phải bên cạnh cũng có thể dỗ hay sao?”
“Tôi không nhớ chỗ này có biển cấm đỗ hay không, sợ bị ghi biển số”.
“Giờ này cảnh sát về nhà ăn cơm hết rồi, còn ai chạy đến đây ghi biển số của em?”
Tô Mạt cũng cảm thấy mình đã lo xa.
Vương Cư An nói tiếp: “Nhìn trước ngó sau, em muốn việc gì cũng toàn vẹn nhưng thực tế, chẳng việc nào suôn sẻ”.
Tô Mạt coi như không nghe thấy. Người đàn ông này đến chuyện cỏn con cũng không quên “nói kháy” cô. Cô lại nghĩ, hay là anh đã đạt được mục đích nên không cần kiêng dè. Cô nhất thời buồn bực trong lòng, đi dưới hàng cây, cách xa anh một chút.
Ai ngờ Vương Cư An nói ngay: “Có sấm chớp, em lại đứng dưới gốc cây, không sợ bị sét đánh chết à?”
Tô Mạt bị anh dọa, lại vội vàng đi ra ngoài.
Vương Cư An cười cười: “Nơi đất trống càng dễ bị sét đánh trúng”.
Tô Mạt trừng mắt nhìn Vương Cư An, cuối cùng đi bên cạnh anh. Cô thầm nghĩ, có bị sét đánh thì đánh trúng cả hai cho xong.
Anh nhìn thấu tâm tư của cô, nói một câu: “Đừng đi gần quá, nếu sét có đánh thì đánh một mình em thôi”.
Tô Mạt tức giận ngẩng đầu lườm anh, quả nhiên nhích ra xa nhưng lại bị anh giơ tay kéo lại gần.
Mưa rơi xối xả, tóc cô ướt rượt, dính vào mặt. Cô định vén tóc ra sau tai nhưng thấy anh vẫn nhìn mình chăm chú. Đoán gương mặt mình bây giơ chắc phấn son nhòe nhoẹt khó coi, cô liền cúi đầu né tránh. Đang định giơ tay che, anh đã nhanh hơn một bước, giúp cô vuốt tóc, sau đó che trên đỉnh đầu cô.
Tô Mạt ngẩn người, cúi mặt đi hai bước, trên vai lại xuất hiện chiếc áo vest của đàn ông. Cô đưa mắt quan sát, Vương Cư An đi rất nhanh, áo sơ mi trắng trên người anh đã ướt một nửa, dính vào thân hình, để lộ đường nét cơ bắp rắn chắc. Tô Mạt vội đi theo anh. “Tôi cũng mặc áo khoác, anh cầm áo của anh đi!”
Vương Cư An hết kiên nhẫn, càng đi nhanh hơn. “Cho em mặc thì em mặc đi!”
Cô hơi ngượng ngùng. Chiếc áo vest vẫn còn hơi ấm của anh, chất liệu vải cao cấp dùng để che mưa, chắn gió rất ấm áp và dễ chịu. Cô thu người vào trong chiếc áo, thầm nghĩ,vừa rồi là kẹo ngọt, bây