i liệu, đột nhiên lên tiếng: “Chỗ ở trước đây cách công ty Bảo Thuận quá xa”.
Vương Cư An lại im lặng.
Không gian trầm mặc khiến đầu óc Tô Mạt dần trở nên trống rỗng. cô cố gắng ổn định tâm trạng, lên tiếng: “Về phương án tăng vốn đầu tư, nếu anh có thời gian, tôi muốn trình bày…”
“Em cứ để ở đó đi, lát nữa tôi còn bận công chuyện”. Vương Cư An đóng tập tài liệu. “Một khi đã gây dựng sự nghiệp, không thể lương thiện quá. Lương thiện dễ bị người khác lợi dụng, người ở bên dưới đều nhìn em chằm chằm như hổ đói, ai cũng muốn giẫm lên vai em để leo cao”.
Tô Mạt vội đáp: “Đúng vậy”. Cô dè dặt thăm dò: “Anh thử đoán xem, lần này Bảo Thuận có cơ hội không?”
“Công ty sẽ mở cuộc họp nghiên cứu”. Vương Cư An liếc cô đứng dậy cầm áo khoác trên sofa: “Hôm nay tạm thời như vậy”.
Tô Mạt đang do dự, thấy anh mở cửa, cô nói nhỏ một câu: “Hôm nay cảm ơn anh”.
Vương Cư An đột nhiên đóng sập cánh cửa. Tô Mạt giật mình kinh ngạc, vì lo né tránh nên vội lùi lại.
Sắc mặt Vương Cư An tệ hơn trước đó. “Cảm ơ gì chứ? Tôi có sao nói vậy, nếu tôi là lãnh đạo của em thì sẽ không dùng loại người như em. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Có những người, dù nhất thời thay đổi nhưng đến lúc quan trọng, chắc chắn sẽ nhân từ nương tay, thiếu nguyên tắc, rồi lại bị đánh cho hiện nguyên hình cho mà xem”.
Tô Mạt làm việc với người nhà họ Vương một thời gian dài, đã sớm quen với tính cách buồn vui thất thường của những người này. Chỉ một, hai câu không đúng ý là trở mặt một cách vô tình, lần này lại bị anh chọc vào nỗi đau. Cô hồi tưởng chuyện trong quá khứ, bất kể tình cảnh sau khi kết hôn hay ly hôn đều liên quan đến tính cách của cô. Lại nhắc đến người đàn ông trước mặt, đây là người cô không nên tiếp xúc nhưng cô vẫn dây dưa với anh hết lần này đến lần khác. Lúc không cso chuyện gì thì không sao, cô tự an ủi mình rằng tất cả đã trở thành quá khứ, không cần nhắc đến, cũng tuyệt đối không có lần sau. Nhưng khi gặp phải khó khăn, người đầu tiên cô nghĩ đến vẫn là anh.
Lòng tự trọng bị tổn thương, Tô Mạt mặc kệ dự án với công việc, thầm nghĩ anh thích thế nào thì tùy. Cô chẳng nói chẳng rằng đi thẳng ra ngoài, nhưng mới đi đến cửa, cô nghe người đó tiếp tục lên tiếng: “Thật ra trong lòng em biết rất rõ…” Anh ngừng vài giây, “….Biết rõ tôi sẽ không từ chối em”.
3.
Người đàn ông này chợt nóng chợt lạnh, thật thật giả giả, Tô Mạt chỉ coi đây là câu nói đùa, hoặc “gậy ông đập lưng ông”, anh chị đợi cô chịu thua là mỉa mai, giễu cợt. Sau hai, ba lần như vậy, cô đã chán ngán trò này. Bây giờ, cô cũng không dám quay đầu nhìn anh, chỉ lên tiếng: “Vương Á Nam có một câu nhận xét về anh”.
Quả nhiên Vương Cư An hỏi: “Câu gì?”
Tô Mạt nghĩ, dù vụ xin tăng vốn đầu tư thành công nhưng bản thân cô chưa chắc thu được kết quả tốt. Bề ngoài cô được nở mày nở mặt nhưng dễ khiến người khác sinh nghi. Tái ông được ngựa cũng có khi là họa. Cô hạ quyết tâm, nói: “Bà ấy nói anh còn non lắm”.
Vương Cư An lặng thinh.
Tô Mạt tiếp tục lên tiếng: “Vì giúp An Thịnh trả nợ, anh đã bán mấy công ty đứng tên anh nhưng cổ phần của bố anh vẫn nằm trong tay Vương Á Nam. Gần đây có tin đồn, cổ đông thứ ba muốn chuyển nhượng cổ phần, lẽ nào anh không sốt ruột hay sao?”
Vương Cư An tỏ ra không bận tâm. “Sốt ruột? Tôi việc gì phải sốt ruột! Dù bây giờ bà ta không chuyển giao cho tôi, đợi mấy tháng sau, việc ủy thác quản lý đến kỳ hạn, lúc đó bà ta muốn giữ cũng chẳng được”. anh tiến lại gần, nói nhỏ: “Khó có dịp em lo lắng cho tôi”.
Ngửi thấy mùi hương tỏa ra từ người anh, Tô Mạt chợt có cảm giác mình đang sống ở vùng núi cao. Khao khát buông thả bản thân đáng ghét lại dội về, vào đúng thời điểm cô tự tin rằng quá khứ đều có thể qua đi, tất cả mọi chuyện đã chìm lắng. Tô Mạt không lên tiếng, bình tĩnh mở cửa đi ra ngoài. Tuy nhiên, cô vẫn bất giác rảo bước nhanh hơn.
Tô Mạt quay về Bảo Thuận. Vương Á Nam hỏi thăm tình hình tại cuộc họp thường kỳ. Tô Mạt nói thẳng, cô đã nộp tài liệu, cũng dò hỏi tin tức, phía An Thịnh cho biết cần thẩm định lại vụ tăng vốn đầu tư và họp biểu quyết. Tiếp theo, cô cũng “tiêm mũi dự phòng” trước, cho biết các công ty con đều xin tăng vốn, xác suất thành công cũng chỉ như lần trước, chủ yếu cần xem lãnh đạo tập đoàn có hứng thú với việc tính toán lợi nhuận của Bảo Thuận hay không.
Đồng nghiệp ngồi chờ xem trò vui quả nhiên thở phào nhẹ nhõm. Vương Á Nam cũng không tỏ thái độ, vụ này tạm thời gác sang một bên. Không bao lâu sau, Tô Mạt nghe nói phòng Nhân sự bắt đầu tuyển người vào mấy vị trí còn trống trong công ty, bao gồm cả chức vụ trưởng phòng Thị trường.
Tô Mạt vào trang web của công ty, quả nhiên nhìn thấy thông báo tuyển người. Cô thở dài. Như vậy, công việc của cô sau này sẽ gặp trở ngại lớn hơn. Tự đáy lòng, một lần nữa Tô Mạt cảm thấy thất vọng về Vương Á Nam, oán trách đối phương không hiểu tâm ý của mình.
Đúng lúc sa sút tinh thần, có công ty “săn đầu người” tìm đến cô.
Công ty “săn đầu người” đưa ra cơ hội tuyển dụng vị trí quản lý của hai công ty nhưng đãi ngộ rất bình thường. Mặc dù không như mong muốn của Tô Mạt nhưng còn hơn ở lại Bảo Thuận, tương lai mờ mịt.
Tô Mạt động lòng, tham gia mấy vòng phỏng vấn. Trong đó có một công ty mà cả hai bên đều có thành ý, người phụ trách phòng Nhân sự của công ty đó có ấn tượng tốt về cô. Tô Mạt nghe ngóng tình hình, được biết ứng cử viên chỉ còn lại hai người gồm cả cô, khả năng được chọn rất lớn.
Có đường lui, Tô Mạt cảm thấy yên tâm. Ai ngờ đợi nửa tháng, công ty đó vẫn bặt vô âm tín. Ban đầu Tô Mạt cảm thấy đầy hy vọng, dần dần cảm thấy không cam lòng. Cô chủ động gọi điện thoại hỏi thăm kết quả, bất chấp đang trong giờ làm việc.
Trưởng phòng nhân sự của đối phương nhận điện thoại, nói khéo đã chọn được người,chính là người đàn ông cùng dự tuyển với Tô Mạt. Đồng thời, chị ta cho biết, lãnh đạo công ty đắn đo về thân phận bà mẹ độc thân của Tô Mạt, sợ cô không đủ khả năng làm công việc quản lý bận rộn, trong khi phải chăm sóc người nhà và con cái.
Tô Mạt gác điện thoại, tựa người vào thành ghế trong văn phòng trưởng phòng, thở dài.
Bốn bề vô cùng yên tĩnh, sách và kẹp tài liệu xếp ngay ngắn trên cái tủ cao. Bàn làm việc mang màu xanh lục mát mắt. Tô Mạt trồng mấy chậu cây cảnh nhỏ chưa đến hai tháng.
Điện thoại bàn đổ chuông, Tô Mạt đợi vài giây rồi mới nghe máy. Thư ký của Vương Á Nam mời cô qua văn phòng của bà ta,
Tô Mạt chuẩn bị sẵn tính thần gặp tình huống xấu nhất. Cách xử sự và thái độ của Vương Á Nam quá thực tế khiến cô nảy sinh tâm trạng chán ghét và bất cần, như kiểu “lợn chết không sợ bị giội nước sôi”.
Đến văn phòng của bà chủ, Tô Mạt còn chưa gõ cửa, đằng sau đột nhiên xuất hiện một người. Người đó vội vàng đẩy cửa, đi thẳng vào trong. Cô thư ký ngăn lại: “Vương tiên sinh, kỹ sư Vương đang có việc”.
Vương Tư Nguy không quay đầu. “Có việc thì sao chứ? Chuyện của hoàng đế cũng không quan trọng bằng chuyện của tôi”.
Thấy không thể ngăn cản,cô thư ký đành nói với Tô Mạt: “Chị Tô, phiền chị đợi một lát!”
Tô Mạt gật đầu. “Không sao, cô cứ làm việc đi!”
Ở bên trong, dường như Vương Á Nam nói câu gì đó, Vương Tư Nguy mới quay ra, đóng sập cửa.
Vương Á Nam trách mắng: “Bộp chà bộp chộp, chẳng ra thể thống gì cả!”
Vương Tư Ngụy vội nói: “Cô, cháu đang vội mà!”
“Anh thì vội gì chứ? Trời sắp sập à? Vội đến mức nào cũng phải sửa cái tật của anh, ngôn ngữ, cử chỉ cần điềm đạm, chững chạc”.
Vương Tư Nguy cắt ngang: “Cháu biết rồ, cô đừng cằn nhằn nữa! Việc này gấp hơn”. Anh ta đi đi lại lại nhưng không lên tiếng.
Vương Á Nam nói: “Nói đi, bảo anh nói, anh lại câm như hến. Anh lại gặp phiền phức do “cắn thuốc” à?”
Vương Tư Nguy cười. “Cô có thể nghĩ như vậy thì tốt quá! Chuyện này không nghiêm trọng như “cắn thuốc”. Tối qua cháu mời lão Ngụy ăn cơm, trò chuyện rất vui vẻ, nhưng lúc ra ngoài, cháu tình cờ đụng phải lão Triệu. Càng nghĩ cháu càng cảm thấy bất an, nên mới báo cáo với cô một tiếng”.
Vương Á Nam nghi hoặc: “Lão Ngụy, lão Triệu gì chứ? Đánh nhau à? Bao vây Ngụy cứu Triệu? Anh nói rõ xem nào!”
“Lão Ngụy là ủy viên hội đồng quản trị của công ty, còn lão Triệu là Triệu Tường Khánh”.
Vương Á Nam trừng mắt với cháu trai. “Người ta là cổ đông lâu năm, sáu, bảy mươi tuổi, anh không phân biệt lớn nhỏ gọi người ta là lão Ngụy gì chứ?” Ngừng vài giây, bà hiểu ra vấn đề, cất giọng tức giận. “Tự nhiên anh mời ông ta ăn cơm làm gì? Tôi đã nói với anh từ lâu, làm việc phải lặng lẽ, đừng xốc nổi!”
Vương Tư Nguy giải thích: “Cô, cháu biết nhà họ Ngụy và họ Đỗ rất có thành kiến với cháu, nhìn cháu không vừa mắt. Cháu cũng muốn làm việc nghiêm túc, tăng cường tình cảm với họ”.
Vương Á Nam tức giận: “Việc nghiêm túc gì hả? Anh chính là “thịt chó không thể lên bàn tiệc”. Nếu anh giỏi giang bằng một nửa Vương Cư An, tôi đâu phải dùng nó lâu như vậy, để chịu sự sỉ nhục này”.
Vương Tư Nguy tủi thân. “Đến cô cũng coi thường cháu. Cô đề cao anh ta như vậy, còn lằng nhằng làm gì? Theo cháu thấy, cô đừng tốn công sức nữa…”
“Khốn kiếp!” Vương Á Nam đập mạnh xuống bàn. Lúc này, lục phủ ngũ tạng dường như đau nhâm nhẩm, bà ta cố kìm nén cơn giận dữ, ôm bụng ngồi tựa vào thành ghế.
Thấy bộ dạng của cô ruột, Vương Tư Nguy cất giọng dè dặt. “Hay là lan truyền tin đồn, nói cháu và lão Ngụy bất hòa, trở mặt với nhau…”
Vương Á Nam quan sát anh ta, chỉ hận không thể rèn sắt thành thép. “Vương Cư An là người dễ bị lừa như vậy sao?”
“Vậy cô thử nói xem, ngộ nhỡ anh ta nghi ngờ thì làm thế nào?”
“Nghi ngờ thì nghi ngờ, giấu đầu hở đuôi sẽ càng khiến nó hoài nghi”. Vương Á Nam ngẫm nghĩ, đột nhiên nói: “Đã đến nước này thì làm rầm rộ một chút. Ngoài công ty Sùng Văn, bảo lão Ngụy gặp riêng hai người mua nữa. Chẳng phải thằng đó hay bày trò lắm sao? Người bụng dạ thâm sâu khó tránh khỏi tính đa nghi, đa nghĩ lắm sẽ mất khả năng phán đoán chuẩn xác”.
Vương Tư Nguy không đáp lời.
Thấy cháu trai còn mơ hồ, Vương Á Nam thở dài: “Thôi khỏi, anh về đi, chuyện này để tôi xử lý”.
Tô Mạt đợi ở bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ.
Cửa văn phòng mở toang, Vương Tư Nguy từ trong đi ra. Nhìn rõ người phụ nữ trước mặt, anh ta cười cười với cô.
Tô Mạt coi như không nhìn thấy. Nghe thấy bên trong có tiếng gọi, cô liền đi vào văn phòng, trống ngực đập thình thịch. Vương Á Nam mỉm cười nhìn cô, lên tiếng trước: “Có tin vui. Tập đoàn đã đồng ý tăng vốn đầu tư, tháng sau tiền có thể được chuyển vào tài khoản”. Bà không tiếc lời khen ngợi: “Tiểu Tô, trong bao nhiêu người như vậy, chỉ có cô làm việc hiệu quả nhất”.
Tô Mạt không khỏi ngạc nhiên, trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng cô nhanh chóng che giấu tâm trạng, chỉ nói: “Là công lao của mọi người”.
Vương Á Nam lắc đầu. “Cô mới đến chưa bao lâu đã làm một việc lớn. Tôi không nhìn nhầm người. Công ty vốn có chế độ thưởng cho nhân viên xuất sắc nhưng cô cũng biết đấy, tình hình công ty bây giờ ảm đạm. Tiền thưởng bất luận nhiều ít cũng là thể hiện thành ý của công ty, hy vọng cô tiếp tục cố gắng”.
Tô Mạt ngẫm nghĩ. “Kỹ sư Vương, tôi có thể hiểu điều này, ti