Đối phương cảm thấy cô rất thú vị, anh ta cười, nói. “Trông cô có vẻ thanh tú, ai ngờ lại là người mạnh mẽ, quyết đoán. Cô làm vậy là không nể mặt đàn ông chúng tôi rồi!” Tuy nói thế nhưng vì muốn gặp Tô Mạt, anh ta đành đồng ý.
Đối phương vừa nhiệt tình vừa chân thành khiến Tô Mạt cảm thấy mình chẳng ra sao.
Cô chọn địa điểm, người đàn ông cố tình rời cuộc hẹn tới chiều thứ bảy. Tô Mạt hiểu ý anh ta. Buổi tối thứ Bảy nhàn rỗi, nếu hai bên có cảm giác không tồi thì còn có thể tiếp tục hẹn gặp mặt vào ngày chủ nhật.
Tô Mạt vừa chọn quần áo vừa ngẫm nghĩ phải nói làm sao cho thích hợp. Bên dưới có tiếng động, chắc Vương Cư An về nhà. Cô tưởng hôm nay anh phải tiếp khách nên sẽ đi vắng cả ngày.
Quần áo trên người xộc xệch, cô vội đóng cửa phòng ngủ.
Hôm nay, Vương Cư An dự cuộc họp với các cổ đông lâu năm. Vì xảy ra vụ An Thịnh vi phạm quy định bảo đảm và vấn đề cổ phần bị đem cầm cố bị thua lỗ, mọi người đã biểu quyết đồng ý, bãi miễn chức vụ chủ tịch của Vương Á Nam, đồng thời bắt tay dự thảo bản thỏa thuận chuyển nhượng quyền nắm giữ cổ phần. Tuy vẫn chưa công bố ra bên ngoài nhưng khoảng cách đến thắng lợi cuối cùng chỉ còn một bước, anh sẽ chính thức nhận chức vụ mới vào đại hội cổ đông tháng sau.
Một cuộc “đổi ngôi” đến bất thình lình khiến các cổ đông chấn động, nhưng Vương Cư An lại cảm thấy không đủ kích thích. Sau khi mọi người giải tán, Vương Cư An thử ngồi vào vị trí đầu tiên ở phòng hội nghị. Anh không cảm thấy hưng phấn như tưởng tượng, ngược lại trong lòng trống trải, giống không gian rộng lớn này. Anh châm điếu thuốc, tựa vào thành ghế, hai chân gác lên bàn, bỗng dưng cảm thấy vô vị.
Sau đó, Vương Cư An lái xe về ngôi biệt thự gần bờ biển. Anh chỉ đỗ ngoài cửa, đưa mắt nhìn lên tầng hai. Cửa sổ ở nơi đó khép chặt. Anh ngồi trong xe suốt một buổi chiều.
Tô Mạt thay quần áo, xuống tầng dưới, Vương Cư An quay người nhìn cô.
“Tối nay tôi không ăn cơm ở nhà”. Cô thông báo. “Tôi đã nấu xong rồi, thức ăn đã bày sẵn trên bàn”.
Vương Cư An chỉ quan sát cô, không trả lời. Anh đột nhiên hỏi: “Em ăn mặc kiểu gì đấy?”
Tô Mạt cúi đầu. hôm nay, cô mặc bộ váy mua ở cửa hàng đồ hiệu Giang Nam lần trước, bên ngoài là chiếc áo khoác dày, không có gì bất ổn. Cô giải thích: “Nơi tới ăn cầu kỳ một chút”.
Vài giây sau, Vương Cư An nói: “Nếu đối phương là đàn ông, anh ta nhất định sẽ không để em thanh toán”.
Tô Mạt lặng thinh. Chợt nhớ ra di động vẫn còn ở trên phòng, cô liền đi lên lấy điện thoại.
Vương Cư An đi theo cô.
Tô Mạt không bận tâm, vừa đeo hoa tai vừa nói: “Tôi là xong quần áo rồi, để ở đầu giường của anh”. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô vội lấy điện thoại từ dưới gối lên nghe.
Đối phương hỏi cô có cần tới đón cô không. Tô Mạt từ chối, nói bây giờ có lẽ bị tắc đường, cô sẽ đến muộn một chút.
Người ở đầu máy bên kia đáp, đến muộn cũng không sao, bao lâu anh ta cũng sẽ đợi. Tô Mạt còn chưa trả lời, người ở đằng sau đột nhiên áp vào sống lưng cô. Tô Mạt giật mình kêu một tiếng. người ở đầu máy bên kia hỏi: “Cô sao vậy?”
Tô Mạt không dám phản ứng mạnh, chỉ cố gắng né tránh. “Không sao… Tôi… tôi đi ngay bây giờ…” Còn chưa nói hết câu, cô đã bị Vương Cư An đẩy xuống giường.
Anh đè chân lên mông cô, một tay giật điện thoại của cô nhưng không tắt máy mà ném sang đầu giường bên này. Tô Mạt hoảng loạn đẩy người anh nhưng bị anh giữ chặt. Anh thuận thế cởi áo khoác trên người cô.
Ở đầu máy bên kia vang lên tiếng nói sốt ruột của người đàn ông, còn đầu này là hai người đang vật lộn, may mà không phát ra tiếng động. Váy bị tốc lên tận thắt lưng, Tô Mạt ra sức đẩy Vương Cư An, đánh anh nhưng không có tác dụng, ngược lại khiến người đổ mồ hôi. Cô càng phản kháng, anh càng cứng rắn. một tay anh túm hai cổ tay cô, siết chặt đến mức cô có cảm giác đau nhức đến tận xương. Chỉ đợi cô mất sức lực, anh liền kéo khóa quần.
Tô Mạt cắn vào cánh tay anh.
Vương Cư An cúi thấp đầu, chóp mũi của anh chạm vào vành tai cô. Hơi thở của anh nóng hổi và gấp gáp, pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt, vương vấn ở cổ và mặt cô.
Tô Mạt dần thả lỏng cơ miệng.
Ở giây tiếp theo, cô bị người đàn ông xâm nhập. Đại quân hùng dũng tiến vào thành, binh lính đành phải đầu hàng, cuộc đối kháng kết thúc.
Cả hai cơ thể lâu ngày không hành sự, chỉ hơi đụng chạm cũng đủ khiến họ rung động đến tận đáy lòng. Hai người thở đốc, mồ hôi chảy ròng ròng. Cô kìm nén, còn anh suồng sã.
Người ở đầu máy bên kia tỏ ra lo lắng. “Tô Mạt, cô nói đi…”
Tô Mạt đỏ mặt, giơ tay định với điện thoại để tắt đi nhưng lại bị Vương Cư An kéo tay về. một lúc sau, Vương Cư An cầm điện thoại, gí sát vào tai cô. Cô đâu dám lên tiếng, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt khẩn cầu, đáy mắt long lanh, ngay cả vành tai cũng ửng hồng…
Vương Cư An cúi xuống nhìn cô. Anh nghiến răng, dùng sức đâm mạnh.
Tô Mạt vùi mặt vào trong chăn, hai tay túm ga trải giường, đôi môi cắn chặt mới không phát ra tiếng rên rỉ. Nhưng cô càng kìm nén, anh càng hung hãn. Người ở đầu máy bên kia thì không ngừng hỏi han.
Toàn thân Tô Mạt run rẩy, nước mắt và mồ hôi cùng chảy xuống. cô thầm nghĩ, chi bằng để mình chết quách đi cho xong.
Cũng không biết bao lâu sau, đầu máy bên kia truyền đến tín hiệu tắt máy. Tô Mạt thở hắt ra, tiếng nấc nghẹn thoát ra khỏi miệng.
Vương Cư An đổi tư thế, cởi áo lót của Tô Mạt. anh nắn bóp đỉnh đồi mềm mại, bên dưới càng tiến công mạnh mẽ hơn. Cuối cùng, anh nằm sấp, vùi mặt vào cổ cô, thở dốc.
Hai người ôm nhau nằm nghỉ. Vương Cư An cất giọng khàn khàn: “Lần trước tới Giang Nam tham gia đấu thầu, lúc nhìn thấy em mặc bộ váy này, tôi đã nghĩ nên dùng tư thế nào để xử em”.
Tô Mạt hơi động đậy, tim đập thình thịch.
Hôm đó trở về, ngay cả con trai anh cũng nhận ra. Cậu nói: “Lão Vương, trong lòng bố đúng là có vấn đề thật”.
Giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
Vương Cư An buông người phụ nữ trong lòng, anh nằm thẳng, gác cánh tay che mắt. Tô Mạt giơ tay, muốn chạm vào mặt anh nhưng anh đã ngồi dậy, mặc quần dài, rút điếu thuốc từ túi quần đưa lên miệng, châm lửa. sau đó, anh xuống tầng dưới, vào nhà tắm.
Tô Mạt chui vào trong chăn, mệt mỏi nhắm mắt nhưng không tài nào ngủ nổi.
Có người phát tiết trong lúc sa sút tinh thần nhưng lại cảm thấy tội lỗi sau trận hoan lạc.
5.
Tô Mạt vừa chợp mắt, điện thoại di động lại đổ chuông. Cô mở mắt, rèm cửa sổ khép hờ, ánh hoàng hôn le lói ở đường chân trời.
Cô cầm điện thoại nhưng không nghe vì không biết giải thích với đối phương thế nào. Tầng dưới im lặng như tờ, Tô Mạt do dự không biết có nên xuống hay không, nếu xuống thì bộ mặt nào. Trong lòng rối bời, cô ủ rũ nghĩ thầm: làm xong chuyện xấu thì đi tắm, bụng đói đồi ăn cơm.
Tô Mạt mặc bộ đồ ở nhà, đứng trước gương chỉnh trang tử tế. Vẻ mặt của cô giống bộ váy bị vứt dưới sàn nhà, thể hiện sự trống rỗng sau cuộc ái ân.
Cô xuống tầng dưới, phòng khách không có người. Đi ngang qua phòng bếp, thức ăn vẫn còn nguyên. Cửa nhà tắm và thư phòng mở toang, ban công cũng không một bóng người. Quần áo thay ra vứt đầy trên nắp máy giặt… Lần này cô chẳng có tâm trạng mà thu dọn nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dép lê dành cho đàn ông đặt bên cửa, Tô Mạt bỏ lên giá giày. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy cái bát gốm hoa văn đáy xanh nhạt nằm trên giá, cầm lên ngắm nghía, cô hơi buông lỏng tay, muốn xem nó rơi tự do sẽ như thế nào nhưng lập tức giữ chặt, lại nhét nó về giá giày.
Vài ngày sau đó, Vương Cư An không xuất hiện, cũng chẳng trả lại chìa khóa nhà. Tô Mạt đi làm, đúng lúc Phó Lệ Lợi đi công tác, khi chị ta trở về, Tô Mạt sợ bị hỏi tội nên luôn giả vờ bận rộn hay về trước. Mặc dù vậy, cô vẫn chạm mặt chị ta ở thang máy.
Vừa nhìn thấy Tô Mạt, Phó Lệ Lợi lập tức kéo cô lại, hỏi: “Tiểu Tô, hôm đó xảy ra chuyện gì? Sao cô vô duyên vô cớ cho người ta “leo cây”. Đối phương nói…”
Tô Mạt rất áy náy, cũng hơi căng thẳng. “Anh ta… nói gì vậy?”
Phó Lệ Lợi đáp: “Anh ta bảo đang nói chuyện điện thoại với cô, cô đột nhiên im hơi lặng tiếng, gọi điện thoại cũng không nghe. Anh ta hỏi tôi chuyện này là thế nào?”
Tô Mạt giật mình, cố trấn tĩnh. “Chị Phó, lúc đó điện thoại bị hỏng, tôi không cẩn thận nên đánh rơi xuống bồn cầu”.
Phó Lệ Lợi bày ra bộ dạng “cô có nhầm không đấy”. “Cô bảo tôi phải ăn nói với người ta thế nào?”
“Chị cứ nói như vậy đi!” Tô Mạt đáp.
Phó Lệ Lợi có vẻ tức giận. “Đã mấy ngày rồi. Nếu cô không có ý với người ta thì cũng nên nói rõ. Đúng là chẳng ra sao!”
Tô Mạt thầm nghĩ, trên đời này có vô số chuyện không thể nói rõ, chuyện chẳng ra sao cũng không ít.
Cô cất giọng mềm mỏng: “Chị Phó, tôi cũng không muốn vậy nhưng bây giờ tình hình thay đổi, ngày mai tôi có khả năng mất việc. Người chị giới thiệu cho tôi đúng là rất tốt nhưng tôi cũng không muốn liên lụy đến người ta. Hơn nữa… nếu mất việc, nhiều khả năng tôi sẽ về Giang Nam. Một khi đã có ý định rời đi thì không nên cho người ta hy vọng”.
Phó Lệ Lợi ngẫm nghĩ, gật đầu. “Cô nói cũng phải, thời thế thay đổi nhanh quá, chúng ta đều không ngờ tới”. Chị ta có lòng tốt nhắc nhở: “Tiểu Tô, hay là cô chuyển công tác đi! Nam Chiêm lớn như vậy, kiểu gì cũng có cơ hội”.
Tô Mạt thầm thở dài, lắc đầu. “Tôi vào công ty chưa được bao lâu, luôn đi theo kỹ sư Vương. Bây giờ thời thế thay đổi, miễn cưỡng ở lại cũng ngượng ngập, tìm công việc khác thì mất nhiều thời gian, hơn nữa bố mẹ và con gái tôi đều không ở Nam Chiêm, sớm muộn gì tôi cũng phải quay về. Về sớm một chút, không biết chừng sẽ có nhiều cơ hội hơn”.
Phó Lệ Lợi cảm thấy thật đáng tiếc. “Tôi cũng hiểu hoàn cảnh của cô. Nói thật, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi. Vì vợ trước ngoại tình nên anh ta mới ly hôn. Tôi cũng nhận ra anh ta có cảm tình với cô… cô không nhận điện thoại, anh ta nhờ tôi hỏi. Hai người mới gặp nhau mấy lần mà anh ta đã giống như bị mất hồn… Hơn nữa, một người phụ nữ dù giỏi giang, xuất sắc cỡ nào nhưng nếu đã có con thì cũng không dễ tìm đối tượng. Nhân phẩm của đối phương rất quan trọng, người đó phải thích trẻ con, phải có lòng khoan dung, độ lượng, chịu hy sinh. Theo tôi, cô vẫn nên suy nghĩ lại”.
Tô Mạt nghe xong, trong lòng không thoải mái.Cô liếc mắt về phía sau Phó Lệ Lợi, hạ thấp giọng, nói: “Suy nghĩ cũng cần thời gian. Bây giờ tôi không có tâm tư để suy nghĩ, làm liên lụy đến người khác thì không hay lắm. Thôi khỏi chị ạ!”
Phó Lệ Lợi lắc đầu. Thấy Tô Mạt cứ nhìn ra sau, chị ta mới biết có người đang đứng cách đó không xa. Vừa rồi mải nói chuyện, chị ta cũng không biết hai người đàn ông xuất hiện từ lúc nào. Chị ta vội mỉm cười, chào hỏi: “Chủ tịch Vương!”
Vương Cư An gật đầu. Thang máy tới nơi, Triệu Tường KHánh bấm nút đi xuống. “Chủ nhiệm Phó, ưu tiên phụ nữ!”
Phó Lệ Lợi lùi lại. “Chủ tịch Vương. Mời anh”.
Vương Cư An cười cười, đi vào thang máy. Anh cất giọng: “Chỉ là đợi thang máy thôi, chủ nhiệm Phó khách sáo quá!”
Bốn người cùng vào thang máy, lão Triệu đột nhiên hỏi Tô Mạt