Chưa gì đã lo nghĩ linh tinh!” Phó Lệ Lợi mỉm cười. “Kỹ sư Vương coi trọng cô như vậy, dù đám chúng tôi không có nơi nào để đi thì bà ấy vẫn sẽ kéo cô ở bên cạnh. Hơn nữa, An Thịnh là doanh nghiệp lớn, bên dưới có mấy công ty con, trong thời gian ngắn khó mà lung lay được”.
Tô Mạt im lặng.
Phó Lệ Lợi hạ giọng: “Cứ quyết định hôm nay đi! Lát nữa tôi gọi điện cho đối phương hẹn đi ăn”.
Thấy chị ta quá nhiệt tình, Tô Mạt không tiện từ chối.
Hai người cùng tan sở, bên ngoài lại nổi cơn mưa gió. Tô Mạt đi lấy xe, từ từ lái ra cổng. Một người bước xuống từ chiếc ô tô đỗ bên đường, vẫy tay với cô. Tô Mạt nhận ra anh ta, lập tức phanh xe. Người đó tiến lại gần. “Tô tiểu thư, mời cô qua bên này!”
Tô Mạt nghi hoặc: “Sao thế?”
Người đó chỉ tay về phía bên cạnh. “Cậu ấy ở đây đợi cả buổi chiều, không chịu về nhà”.
Tống Thiên Bảo ngồi xổm bên cạnh bồn hoa. Anh ta co người, tay cầm chiếc ô mở một nửa, người ướt sũng.
Vệ sĩ nói: “Mong cô hãy đi khuyên cậu ấy. Chủ tịch đi công tác, hai tối nay không về nhà. Cậu ấy mè nheo đòi đến công ty tìm mẹ như một đứa trẻ. Chúng tôi cũng hết cách”.
Vừa rồi Tô Mạt mới gọi điện cho Vương Á Nam nhưng không nghe bà nhắc đến chuyện đi công tác. Mấy ngày nay, Vương Á Nam rất ít khi đến công ty, mọi người còn tưởng bà ở nhà để tránh rắc rối. Tô Mạt vội đi mở ô giúp Tống Thiên Bảo, cô lên tiếng: “Thiên Bảo, trời mưa rồi, sao anh không vào bên trong đợi?”
Tống Thiên Bảo rất cố chấp. Anh ta không để ý đến Tô Mạt, cũng chẳng trả lời, chỉ kép cái ô mở một nửa. Một lúc sau, anh ta nhướng mắt nhìn, ngẫm nghĩ rồi mới lên tiếng: “Tô, cô cũng ở đây à?”
Tô Mạt gật đầu. “Thiên Bảo, sao anh không vào công ty chứ?”
Tống Thiên Bảo nói: “Mẹ tôi không cho tôi đi tìm bà”.
Tô Mạt đỡ anh ta đứng dậy. “Đúng rồi, mẹ anh bận làm việc, anh tới quấy rầy thì không hay lắm”.
“Không phải, mẹ tôi không muốn mọi người gặp tôi”.
Tô Mạt khuyên: “Anh về đi, buổi tối mẹ anh sẽ về nhà”.
“Thật không?” Anh ta không tin.
“Ừ, bà ấy vừa gọi điện cho tôi”.
Tống Thiên Bảo thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy đi theo Tô Mạt. “Cô thư ký, cô có thể tiễn tôi không?”
“Được”.
Tô Mạt nhìn Phó Lệ Lợi đang ở trong xe, đối phương cũng đang quan sát cô. Cô đành giải thích với chị ta rằng có việc đột xuất, hẹn hôm khác gặp.
Tống Thiên Bảo nhìn Tô Mạt không chớp mắt. Thấy cô lên xe ngồi cạnh mình, anh ta vô cùng mừng rỡ. Một lúc sau, anh đột nhiên tỏ ra tủi thân. “Tô, lâu lắm rồi cô không đến thăm tôi!”
Nghĩ đến chuyện trước kia, Tô Mạt không dám nói đùa với anh ta. Cô cất giọng nghiêm túc: “Thiên Bảo, chúng ta phải thỏa thuận trước. Lát nữa đưa anh về nhà là tôi đi ngay, vì bây giờ có người giúp việc khác chăm sóc anh”.
Tống Thiên Bảo im lặng, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Cô thư ký, tôi nói cho cô biết chuyện này, giun bây giờ ngày càng ít. Trời lạnh, chúng trốn trong đất không bò ra ngoài. Có lúc tôi ra ngoài cổng tìm. Cứ nhìn cửa ra vào, tôi lại nghĩ, liệu cô có từ ngoài đi vào hay không? Tôi đoán nhiều lần nhưng cô chẳng bao giờ xuất hiện”.
Tống Thiên Bảo ngoảnh mặt về phía Tô Mạt. Cô không dám nhìn anh ta, chỉ nói: “Tôi còn có việc khác cần giải quyết”.
Tống Thiên Bảo nói: “An An cũng không đến, tôi hát một mình, chẳng thú vị gì cả”.
Lúc này, Tô Mạt mới quay sang anh ta. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cô chỉ vào sau gáy: “Thiên Bảo, chỗ này của anh còn đau không?”
Tống Thiên Bảo không hiểu ý, anh ta cũng bắt chước cô, chỉ tay vào gáy mình, lắc đầu. “Không đau”.
Trên đường về nhà, cô vào siêu thị mua rau quả, sữa, trứng… Nghĩ đến chuyện người đàn ông đó thích ăn thịt, cô lại mua mấy miếng xương ống bò để nấu canh. Hôm nay về muộn, cô quên gọi điện báo trước với Vương Cư An, vì vậy phải vội vàng đi nấu cơm. Hai tay xách hai túi đồ đầy ắp, Tô Mạt đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, đầu óc mơ hồ, không hiểu tại sao mình phải bận rộn như vậy.
Kể từ lúc Vương Cư An đến nhà cô, trừ buổi tối hôm anh uống rượu say, số lần hai người nói chuyện với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Mở cửa vào nhà, Tô Mạt nhìn qua phòng khách rồi dừng lại ở góc phòng bếp. Người đàn ông bao ngày không rời khỏi phòng đang bận rộn trong phòng bếp. Có lẽ anh đói bụng, vì cô vẫn chưa về nên anh đành đi nấu một nồi mì vằn thắn. Anh dùng nước trắng để nấu, chỉ bỏ hai quả trứng, không có thức ăn khác.
Tô Mạt đặt túi đồ xuống. “Để tôi nấu cho!”
Vương Cư An không để ý đến cô, bắc nồi từ bếp xuống chiếc bàn ăn bằng gỗ, đồng thời lên tiếng. “Có thể ăn rồi. Em lấy bát đi!” Tạp dề hoa sạch sẽ bị anh lôi ra lau tay rồi vo viên ném xuống bồn rửa bát.
Tô Mạt múc một bát đưa cho anh. Anh không nói một lời, cắm mặt ăn.
Cô lại múc bát nhỏ, nếm thử một miếng, mì vằn thắn rất khó nuốt.
Vương Cư An ăn hết nửa bát mới ngẩng đầu nhìn Tô Mạt. “Không ngon à?”
Tô Mạt nói: “Cũng tạm, tôi không đói lắm”. cô lại ăn thêm hai miếng rồi buông đũa.
Vương Cư An nhìn cô một lát, cầm bát của cô, đổ hết vào bát mình. “Không tệ thì đừng bỏ phí”.
Tô Mạt chuyển đề tài: “Hôm nay tôi gặp Tống Thiên Bảo, anh ta tới công ty”.
Vương Cư An quả nhiên dừng động tác. “Cậu ta tới công ty làm gì? Vương Á Nam cũng ở đó?”.
Thấy vẻ mặt anh đầy cảnh giác, cô không dám nói nhiều. “Tôi cũng không rõ, có lẽ anh ta nhất thời nổi lòng hiếu kỳ nên chạy đến công ty chơi”.
Vương Cư An không để ý đến Tô Mạt. Ăn xong, anh ta đánh răng rồi ra ban công hút thuốc. Thỉnh thoảng, anh nhận điện thoại, giọng điệu vẫn bình thường.
Tô Mạt lặng lẽ đổ hết chỗ mì vằn thắn còn lại trong bát. Cô thầm nghĩ người này quả là mâu thuẫn.
Buổi tối, Vương Cư An ở trong nhà tắm nhưng Tô Mạt không biết. Cánh cửa nhà tắm khép hờ, cũng không nghe thấy tiếng nước chảy, cô liền đi vào lấy tấm phủ bàn để là quần áo. Cô liền nhìn thấy anh cởi trần đứng trước gương, hai tay chống xuống bồn rửa mặt, đầu cúi thấp, mái tóc ướt rượt, râu mới cạo một nửa, cằm vẫn dính bọt trắng… Không biết anh đang nghĩ gì?
Tô Mạt vừa định quay người đi ra ngoài, Vương Cư An ngẩng đầu, tỏ ra tức giận, giống như bị kẻ địch xông vào lãnh địa tuyệt mật, phát hiện chuyện riêng tư. Anh đanh giọng: “Ra ngoài!”
Phản ứng của Tô Mạt chậm nửa nhịp, bị anh đẩy ra ngoài. Sau đó, trong lúc là quần áo cho anh, cô càng nghĩ càng không hiểu, tâm trạng bị kìm nén bao ngày bùng phát. Đợi anh đi ra ngoài,cô hỏi: “Có phải nhìn thấy tôi, anh cảm thấy rất khó chịu, rất đáng ghét?”
Vương Cư An đứng yên, ngoảnh mặt liếc nhìn cô. “Đúng vậy”.
Tô Mạt á khẩu,cô cố trấn tĩnh rồi mới cất giọng lạnh lùng: “Anh sống ở đây gần một tháng. Nếu đã cảm thấy khó chịu thì việc gì anh phải hành hạ bản thân, chỉ bằng đừng gặp nhau nữa!”
Vương Cư An im lặng. Chợt nhìn thấy áo sơ mi cô đang là, anh nói: “Là phẳng một chút, treo lên móc, mấy ngày nữa tôi cần mặc”. nói xong, anh đi vào thư phòng, đóng cửa.
Tô Mạt hết cách. Ban ngày bận rộn làm việc, về nhà lại như ô sin, lo từ việc nấu cơm đến giặt giũ, còn phải trông sắc mặt người khác, chiếu cố tâm trạng của anh. Tuy nói “nằm giường bệnh lâu ngày cũng chẳng có hiếu tử0” nhưng tình hình bây giờ không rõ ràng, nên sự áy náy của cô vẫn không hề vơi.
0Nằm giường bệnh lâu ngày cũng chẳng có hiếu tử: nghĩa là bố mẹ bị ốm nằm lâu ngày, con cái có hiếu đến mấy cũng có lúc ngán ngẩm, oán trách.
Mấy ngày nay, trong giới lan truyền tin đồn, công ty con của An Thịnh là công ty khoa học kỹ thuật Bảo Thuận bị một công ty cùng ngành nào đó của tỉnh thu mua. Thông tin này thu hút sự quan tâm của giới truyền thông. Vương Á Nam không lộ diện, giám đốc công ty Bảo Thuận trả lời phỏng vấn báo chí, cho biết đây là vấn đề của lãnh đạo tập đoàn, ông ta không tiện tiết lộ tình hình cụ thể. Chẳng bao lâu sau, bên tập đoàn phát biểu lập trường, chỉ trích báo chí đưa tin không đúng sự thật, đồng thời phủ nhận tin đồn người đứng đầu tập đoàn lâm vào tình trạng khó khăn về mặt tài chính.
Thông tin trái chiều khiến những suy đoán trước đó ngày càng sôi nổi. Vương Á Nam vừa đến công ty đã có lãnh đạo cấp cao đến tìm. Bà hết cách, đành mở cuộc họp bất thường.
Tô Mạt và các thư ký đợi ở phòng ngoài, chờ đợi quyết định của cấp trên rồi mới chính thức soạn thành văn bản, gửi đến các phòng ban có liên quan. Lúc này, bốn bề vô cùng yên tĩnh, mọi người hết sức lo lắng nhưng không ai lên tiếng bàn tán.
Trong phòng hội nghị, không khí rất căng thẳng, phía thang máy đột nhiên xuất hiện một đám người do Vương Cư An dẫn đầu.
Tổng giám đốc của tập đoàn xuất hiện sau một thời gian dài biến mất, các nhân viên đều tỏ ra kinh ngạc. Hơn nữa, lúc này anh ăn mặc chỉnh tề, bước đi vững vàng, vẻ mặt không thể hiện nổi đau mất con.
Một lúc sau, mọi người mới định thần, cung kính chào hỏi Vương Cư An. Anh khẽ gật đầu, mắt nhìn thẳng như thường lệ. Biểu hiện của anh còn tự nhiên hơn đám người xung quanh.
Nếu không có đốm bạc ở bên tóc mai của Vương Cư An thì câu chuyện bi thương đó tựa hồ chỉ là tin đồn ác ý. Anh tiến lại gần, Tô Mạt bất giác không rời mắt khỏi anh. Đi ngang qua cô, anh mới liếc nhìn cô.
Tô Mạt vô thức cúi đầu né tránh. Không cần nhìn cũng biết, áo vest, áo sơ mi và cà vạt anh đang mặc trên người đều do chính tay cô là hôm trước. Mặc dù vậy, cô vẫn cảm thấy bối rối.
Vương Cư An mở cửa phòng hội nghị, lên tiếng thẳng thắn: “Tôi muốn nói chuyện riêng với chủ tịch”.
Vương Á Nam nhìn cháu trai vẻ dò xét, sau đó mời những người khác ra về trước. Chẳng bao lâu sau, bàn hội nghị hình bầu dục lớn chỉ còn lại hai cô cháu.
Cánh cửa vừa khép lại, bà lên tiếng: “Công ty có bao nhiêu việc, tôi cho người đi mấy nơi tìm anh nhưng đều không thấy anh đâu cả. Anh không đến công ty cũng chẳng đi công tác, càng không có khả năng xuất cảnh. Đừng nói đến chúng tôi, ngay cả đám phóng viên săn tin đào ba tấc đất cũng không tìm thấy anh. Rốt cuộc anh trốn đi đâu vậy?”
“Cháu trai cô vô cùng đau buồn, đương nhiên phải tìm một nơi để tĩnh dưỡng.” Vương Cư An chọn một vị trí không gần không xa rồi ngồi xuống. “Hơn nữa, cháu đã bàn giao toàn bộ dự án trong tay. Cô chỉ còn thiếu mỗi việc mời giám đốc chuyên nghiệp về trợ giúp, không ngờ cô vẫn nhớ đến thằng cháu này”.
Vương Á Nam “hừ” một tiếng lạnh lùng. “Anh đi tĩnh dưỡng hay âm thầm tính toán ván cờ của anh?”
Vương Cư An thở dài. “Cô đúng là có thói quen nghĩ người khác theo hướng tồi tệ. Cháu trai biết cô gần đây lo lắng đến mất ăn mất ngủ, vì vậy đặc biệt mang đến tin tức tốt lành”. Anh ném một tập tài liệu lên bàn. “Cháu vừa bàn xong hợp đồng thu mua cuối cùng, có lẽ vấn đề không lớn, chỉ cần vụ thu mua thành công, chúng ta sẽ nắm bốn mươi tám phẩy hai phần trăm cổ phần của công ty chứng khoán Thương Nam, tức là chúng ta đã giành được quyền kiểm soát công ty này. Đến lúc đó, cháu sẽ gửi đơn xin xét duyệt lên ủy ban giám sát chứng khoán.
Vương Á Nam không nói một lời.
Vương Cư An chau mày. “Ít ra cô cũng nên tỏ ra vui mừng mới đúng”.
Lúc này, Vương Á Nam mới lên tiếng: “Con trai không còn nữa, vậy mà anh vẫn không quên giở trò”.
Vương Cư An hơi ngẩn người nhưng nhanh chóng che giấu tâm trạng. “Cô nói đúng. Cũng chỉ lúc này, các người mới không đề phòng cháu. Một cơ hội tốt như v