yếu lý lịch của trợ lý mới. Tiến sĩ “hải quy” Bắc Mỹ, họ Hàn, ba mươi mốt tuổi.
Khi gặp mặt, Tô Mạt gọi người đó là “kỹ sư Hàn”. Người đó lập tức xua tay, cười, nói. “Tôi là người mới, trợ lý Tô gọi tôi Tiể Hàn là được!”
Người đó nho nhã nhưng không có vẻ thanh cao của dân trí thức. Anh ta lại hơn Tô Mạt vài tuổi nên cô vẫn gọi anh ta là kỹ sư Hàn.
Hai người cùng làm việc mấy ngày, Tô Mạt âm thầm quan sát, phải công nhận người có tố chất quả nhiên khác biệt. Anh ta thông minh, ham học hỏi, lại không nịnh bợ lấy lòng như các đồng nghiệp khác.
Tô Mạt ngẫm đi nghĩ lại, cảm thấy không thỏa đáng nên tìm Vương Á Nam thương lượng. Cô lập luận, người ta là “hải quy”, còn là tiến sĩ, cô chỉ là cử nhân, sao có thể làm người hướng dẫn của anh ta, chi bằng giao thẳng dự án cho anh ta, cũng là sự tôn trọng đối với người ta.
Vương Á Nam gật đầu. “Cô suy nghĩ được lắm! Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ dựa vào bằng cấp để đánh giá con người. Nhiều lúc bằng cấp chỉ là vỏ bọc. Đừng nhìn cậu ta là “hải quy”, tôi nghĩ năng lực cũng chỉ vậy thôi. Bằng không tại sao phải về nước phát triển? Cho dù về nước, cậu ta cũng có thể vào trường đại học. Tôi đoán cậu ta chỉ tốt nghiệp trường bình thường ở bên đó”.
Tô Mạt nói: “Nam Chiêm là thành phố duyên hải, An Thịnh lại là công ty lớn ở địa phương, không ít người muốn gia nhập. Kỹ sư Hàn xin việc ở đây cũng là chuyện bình thường”.
Vương Á Nam cười. “Cô cảm thấy được thì có thể thử,không xong thì tính sau”.
Tô Mạt lập tức giao dự án cho kỹ sư Hàn, đối phương rất cảm kích. Ai ngờ khách hàng không bằng lòng, gọi điện thoại hỏi tình hình, còn nói đã quen với Tô tiểu thư, hai bên làm việc vui vẻ, tại sao tự dưng đổi người khác?
Kỹ sư Hàn hết cách, lại đến tìm Tô Mạt nhờ giúp đỡ.
Tô Mạt đành gọi điện thoại cho lãnh đạo và người phụ trách của đối tác, giải thích người phụ trách dự án mới của An Thịnh là tiến sĩ “hải quy”, năng lực nghiệp vụ giỏi hơn cô.
Đối phương cũng có nói tương tự Vương Á Nam: Trình độ cao như vậy, tại sao còn về nước phát triển? Tô Mạt nói, anh ấy là nhân tài do công ty đặc biệt mời về.
Lúc đó, đối phương mới miễn cưỡng đồng ý. Kỹ sư Hàn nói với Tô Mạt: “Tô tiểu thư, cô tốt quá, tôi thật sự không biết cảm ơn cô thế nào. Hôm khác mời cô ăn cơm nhé!”
Tô Mạt từ chối: “Có gì đâu, tôi học hành bình thường, vì vậy rất tán thưởng những người học cao. Đây là đãi ngộ anh nên nhận được”.
Hai người nói chuyện công việc một lúc ở phòng trà nước. Kỹ sư Hàn đi ra ngoài, chủ nhiệm văn phòng tổng giám đốc Phó Lệ Lợi ngồi xuống cạnh Tô Mạt, cười híp mắt: “Tôi thấy Tiểu Hàn không tồi, vừa nho nhã vừa lễ độ, tuổi tác cũng không lớn. Hai người rất hợp đấy”.
Tô Mạt cười. “Kỹ sư Hàn đã xây dựng gia đình. Vợ anh ấy là bạn học cùng đi du học ở nước ngoài. Họ có hai con rồi”.
“Tốt quá!” Phó Lệ Lợi ghé sát. “Tôi quen biết một cậu thanh niên không tồi, cô có hứng thú gặp mặt không?”
Tô Mạt ngẩn người, vội đưa mắt về phía cửa ra vào, không lên tiếng.
Phó Lệ Lợi nhìn theo ánh mắt cô, lập tức đứng dậy chào: “Vương Tổng, thư ký Lưu hôm nay không đi làm à?”
Vương Cư An đi vào rót cà phê đáp: “Cô ấy xin nghỉ ốm”.
Phó Lệ Lợi vội đi tìm đĩa cho sếp tổng, cười, nói: “Thảo nào mấy ngày nay tôi không nhìn thấy cô ấy, sếp còn phải tự đi lấy cà phê. Thật ra sếp có thể gọi người mang cho sếp… Chẳng phải văn phòng cúa sếp cũng có máy pha cà phê sao?”
“Chủ nhiệm Phó!” Vương Cư An ngồi một bên. “Chị có cần dán một tờ giấy lên cửa phòng nghỉ, trên đó viết “Vương Cư An dừng bước” hay không?”
Phó Lệ Lợi buồn cười nhưng hơi ngượng. “Vương Tổng, ý tôi không phải vậy! Tôi sợ sếp đi lại nhiều sẽ mệt mỏi…”
Vương Cư An hỏi lại: “Mọi người ngồi ở đây tán gẫu có mệt mỏi không?”
Phó Lệ Lợi đáp: “Không mệt!” Chị ta chữa lại: “Mệt, chúng tôi đi ngay đây!” Chị ta nhìn đồng hồ, mỉm cười. “Vương Tổng, sếp lại dọa chúng tôi rồi, bây giờ vẫn chưa đến giờ làm việc”.
Vương Cư An cười cười, không lên tiếng, chỉ uống cà phê.
Phó Lệ Lợi hạ giọng thầm thì: “Tiểu Tô, cô xem lúc nào rảnh để tôi sắp xếp. Cậu này ngoài ba mươi, điều kiện rất tốt”.
Tô Mạt im lặng từ đầu đến cuối, bây giờ mới lên tiếng: “Yêu cầu của tôi không cao, mức lương tương đương tôi, có nhà là tốt nhất, không có thì góp tiền mua chung. Chủ yếu là nhân phẩm tốt, sức khỏe tốt, tính cách tốt, không trai gái, không cờ bạc…”
Phó Lệ Lợi cắt ngang: “Tất nhiên tôi không giới thiệu người chơi gái hay dính vào cờ bạc cho cô. Loại người đó chắc chắn không được!”
Tô Mạt thở dài. “Tôi sợ nhất gặp loại người như vậy. Bề ngoài đứng đắn, nhưng thực chất lại chẳng ra sao”.
Phó Lệ Lợi tiếp lời: “Phụ nữ đều sợ loại người đó. Những kẻ thích chơi bời nên để bọn họ chơi với nhau”. Chị ta đột nhiên im bặt, liếc nhìn về phía đầu bàn bên này, sau đó vội nói: “Đã đến giờ làm rồi!” Chị ta nháy mắt ra hiệu cho Tô Mạt cùng đi ra ngoài.
Vương Cư An đứng dậy, đặt cốc cà phê xuống cạnh Tô Mạt. “Em hãy thu dọn đi!”
Khi phòng nghỉ chỉ còn lại hai người, anh ta nói tiếp: “Tôi đã xét lại bản thân. Xem ra em vẫn lấn cấn về chuyện lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Hay là như vậy đi, em hãy chuốc say tôi, trực tiếp ném tôi lên giường. Sau đó, em muốn làm gì thì làm, tôi sẽ không báo cảnh sát. Coi như tôi chịu thiệt, em cảm thấy thế nào?”
Tô Mạt không trả lời, cô cầm chiếc cốc của Vương Cư An, đổ chỗ cà phê còn thừa xuống giày của anh ta.
Vương Cư An né tránh, bật cười thành tiếng.
Vương Cư An bỗng có tâm trạng rất tốt. Anh ta quay về phòng làm việc, gọi điện thoại về nhà hỏi lão Trương, biểu hiện của Vương Tiễn hôm nay thế nào, có ý quay về Canada đi học không?
Lão Trương nói: “Tôi thấy cậu ấy có ý định này. Tôi nói chuyện với cậu ấy một lúc lâu, cậu ấy nói cuộc sống bây giờ chẳng thú vị gì cả. Nhưng cậu ấy có điều kiện”.
“Điều kiện gì?”
Lão Trương đưa điện thoại cho Vương Tiễn. “Cháu tự nói với bố cháu đi!”
Vương Tiễn chậm chạp cầm điện thoại. “Hôm đó bố đập hỏng máy tính của con, con muốn đi mua máy mới”.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó con sẽ quay về Canada”.
“Mày nhớ giữ lời!”
“Vâng!”
“Bố sẽ bảo người đưa đến nhà cho mày, đừng suốt ngày chơi điện tử đấy!”
“Không, con muốn tự đi chọn”.
Vương Cư An im lặng.
Vương Tiễn nói tiếp: “Có ông Trương đi cùng con, bố còn không yên tâm?”
Vương Cư An thở dài, dặn dò lão Trương vài câu.
Lão Trương lái xe đưa Vương Tiễn đi một vòng. Vương Tiễn không chịu tới cửa hàng máy tính mà đòi vào trung tâm lớn. Lão Trương không đồng ý, nói trung tâm máy tính nằm gần đại học Nam Chiêm, bố cậu không đi về bên đó. Vương Tiễn nhấn mạnh, cậu chỉ đi mua máy tính, làm gì có chuyện tình cờ gặp mặt. Lão Trương đành chịu.
Khi đi ngang qua Đại học Nam Chiêm, Vương Tiễn lại nói: “Ông Trương, cho cháu vào gặp cô, cháu chỉ nhìn cô ấy một lúc thôi!”
Lão Trương lắc đầu.
Vương Tiễn nhìn ông bằng ánh mắt đáng thương. “Ông cũng có thời thanh niên đúng không? Hay là ông đi cùng cháu, cháu chỉ muốn nói với cô ấy vài câu, nói xong sẽ đi ngay”. Cậu tỏ ra buồn rầu. “Thực ra cháu muốn chào tạm biệt cô ấy”.
Lão Trương nghĩ, đứa trẻ này không có mẹ, bố luôn bận rộn, mà cho dù không bận rộn thì cũng chẳng có giây phút nào vui vẻ với cậu, ông nhất thời mềm lòng, đồng ý để Vương Tiễn đi tìm Chung Thanh.
Vương Tiễn không nuốt lời. Hai ông cháu đi đến ký túc xá, Vương Tiễn gọi điện cho Chung Thanh.
Nói thế nào Chung Thanh cũng không xuống, cô nói: “Cho dù tôi đồng ý đến với cậu thì cũng không thể vượt qua cửa ải là bố cậu”.
Vương Tiễn hỏi: “Tại sao?”
Chung Thanh đáp: “Bố cậu quá lợi hại, ông ấy làm ầm lên với bố mẹ tôi, còn để lại một khoản tiền, nói tôi đừng để ý đến cậu nữa. Bố tôi tức đến mức chảy nước mắt”.
Vương Tiễn không lên tiếng.
Chung Thanh hỏi: “Vương Tiễn, sao cậu chẳng giống bố cậu chút nào cả? Bố cậu rất oách, bắt nạt người khác một cách đường đường chính chính. Nếu cậu giống ông ta, cậu sẽ không sợ ông ta. Nếu cậu không sợ ông ta, không biết chừng tôi sẽ thích cậu. Một khi tôi thích cậu, bố cậu chẳng thể ngăn cản chúng ta”.
Vương Tiễn lập tức lên tiếng: “Không, tôi không sợ ông già chút nào!”
Chung Thanh nói: “Đã quá muộn rồi, bố mẹ tôi chắc chắn không đồng ý. Đối với họ, chuyện này là một điều sỉ nhục. Họ sẽ không chấp nhận để tôi yêu cậu”.
Vương Tiễn cúp điện thoại.
Buổi tối, Vương Cư An về đến nhà, con trai anh ta ngồi ở sofa chờ đợi. Vừa nhìn thấy bố, cậu liền cất cao giọng: “Bố đúng là buồn nôn thật!”
4.
Vương Cư An chau mày, đi đến, đập “bốp” vào đầu con trai. “Mày bị làm sao thế?”
Vương Tiễn hất tay bố. “Bố đã làm gì hả?”
Mặt cậu đầy vẻ tức giận. Vương Cư An hiếu kỳ, hỏi lại: “Tao đã làm gì?”
Vương Tiễn đứng dậy, cậu sắp cao bằng bố, “Ai bảo bố đi tìm bố mẹ Chung Thanh? Con đã nói với bố, con sẽ quay về Canada. Bố còn đi tìm bố mẹ cô ấy làm gì?” Cậu thở mạnh. “Bố ném tiền vào mặt người ta. Bố làm con mất hết cả mặt mũi!”
Thấy con trai tức giận đến mức này, Vương Cư An đoán chắc lại do con nha đầu “chọc ngoáy”, gây mâu thuẫn. Anh ta liền cảm thấy yên tâm, cười cười. “Mày có mặt mũi gì mà mất chứ? Nếu con bé đó còn chịu gặp mày, coi như nó là đồ bỏ đi. Bây giờ nó không chịu gặp mày, chứng tỏ nó vẫn còn liêm sỉ. Tất nhiên, chút lòng tự trọng của nó đủ để xóa bỏ ý đồ đối với mày. Vì vậy mày đừng coi thường đồng tiền. Vào thời khắc then chốt, đồng tiền có thể phát huy tác dụng. Bản tính con người hay tình cảm gì đó chỉ là sự khảo nghiệm”.
Vương Tiễn cất cao giọng. “Thứ khảo nghiệm chó chết! Bố đừng có mang mấy chiêu đó đối phó với phụ nữ ở bên ngoài về nhà! Bố cậy có mấy đồng tiền, bôi nhọ tình cảm của con!”
“Bôi nhọ tình cảm?” Vương Cư An cười nhạt. “Tình cảm của bố cũng bị bôi nhọ, bố tìm ai để lý luận? Mày muốn đổi trường học, bố liền đổi cho mày. Thành tích học tập không tốt, bố lập tức đi tìm thầy giáo dạy thêm. Nhà trường không nhận, bố quyên góp cho bọn họ, gặp gỡ, cười nói, nịnh bợ bọn họ. Cuối cùng, mày không muốn thi đại học mà muốn ra nước ngoài, bố kêu người làm thủ tục làm mày đi ngay… Bố bận rộn như vậy nhưng cứ cách vài ba ngày lại bay sang đó thăm mày. Mày thử tính xem, mấy năm nay, bố tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu tiền bạc vào mày? Mày không chỉ bôi nhọ tình cảm của bố mà còn bôi bẩn đồng tiền của bố!”
Vương Tiễn gật đầu, lạnh lùng nói: “Con biết, con tiêu tiền của bố nên trong lòng bố chán ghét, nhìn con không vừa mắt. Những thứ con thích, bố nhất định coi thường. Bố xem thường Chung Thanh, tại sao bố còn nhìn trúng chị họ của cô ấy? Hai chị em cô ấy là người một nhà cơ mà? Bố “chỉ cho quan châu đốt lửa0” thôi! Con nghiêm túc theo đuổi một cô gái bị coi là vô liêm sỉ. Còn bố suốt ngày chơi đàn bà, hôm nay chơi cô này, ngày mai ngủ với cô khác thì là giao phối bình thường? Bản thân bố còn không đứng đắn, bố có tư cách gì mà nói con?”
0 “Chỉ cho quan châu đốt lửa” trong câu: “Chỉ có quan châu đốt lửa, không cho dân chúng thắp