Thượng Thuần cười cười. “Hôm nay em đỡ hơn chưa?” Hắn đảo mắt quanh phòng. “Em có bạn đến thăm à?”.
Mạc Úy Thanh không lên tiếng, Tô Mạt cũng im lặng.
Thượng Thuần không để tâm. Hắn liếc nhìn Tô Mạt, cười cười. “Để tôi nhớ xem đây là ai...” Hắn tiến lại gần, cúi đầu nhìn cô. “Tô tiểu thư, lâu rồi không gặp!”.
Tô Mạt vốn ghét người này, cô liền bước mấy bước đến bên Mạc Úy Thanh.
Bắt gặp dáng vẻ yểu điệu của cô, trong lòng Thượng Thuần lại cảm thấy ngứa ngáy nhưng nhớ đến chuyện trước kia, hắn cố gắng kìm nén, lạnh mặt với cô. “Tôi...”
“Anh làm sao?” Mạc Úy Thanh hỏi.
Thượng Thuần cười cười, “Tôi biết cô ta là bạn của em”.
Nhân lúc hai người nói chuyện, Tô Mạt mau chóng đi ra ngoài.
Thượng Thuần di chuyển ánh mắt lên mặt cô. Hắn hơi nghiêng người, nhường chỗ cho cô đi qua cửa.
Tô Mạt không muốn chào hỏi hắn, cứ thế lách qua người Thượng Thuần. Hơi thở và thân nhiệt của người đàn ông sát gần khiến cô toát mồ hôi.
Vào thang máy, khi quay người lại, cô phát hiện người đàn ông đó vẫn dõi theo mình.
Mạc Úy Thanh đứng trong nhà nhìn Thượng Thuần, đôi mắt ngấn lệ. Thượng Thuần quay đầu, ôm cô ta đi vào nhà. “Bảo bối, em nhìn tôi chòng chọc làm gì, ghê chết đi được!”
Mạc Úy Thanh nhếch miệng. “Anh cũng biết sợ à? Ngày nào tôi cũng ở nhà đợi anh, khó khăn lắm anh mới đến đây một lần, vậy mà chỉ ngắm người phụ nữ khác...”
Thượng Thuần cười. “Ngắm thì sao chứ? Trước đây em rất thoải mái, sao bây giờ lại hẹp hòi như vậy? Bệnh trầm cảm của em lúc nào mới khỏi? Cũng phải công nhận, cô ô sin nhà chúng ta ưa nhìn thật đấy...” Mạc Úy Thanh tức giận cầm gối ôm trên sofa ném vào người hắn, sụt sùi. “Đồ khốn nạn, anh đúng là đồ khốn nạn!”
Ban đầu Thượng Thuần còn nhẫn nhịn. Sau đó, hắn mất hết kiên nhẫn, túm cổ tay Mạc Úy Thanh, đẩy cô ta xuống sofa. Hắn định vung tay nhưng đột nhiên dừng lại nghiêm giọng: “Đủ rồi, ngày càng không thể chịu nổi cô! Nể tình cô theo tôi nhiều năm nên tôi mới dỗ dành cô, đừng có chọc tức tôi...”
Thượng Thuần nghiến răng, ánh mắt lạnh lẽo. Mạc Úy Thanh có chút hoảng sợ nhưng cô ta không phục, chỉ cười nhạt. “Anh không thấy thái độ của người ta đối với anh à? Anh không được ăn mới không cam lòng. Tôi nói cho anh biết, người ta có đối tượng tốt hơn nên chẳng thèm để ý đến anh đâu!”
Thượng Thuần chỉnh lại quần áo, “hừ” một tiếng lạnh lùng. “Tôi chẳng cần biết cô ta có đối tượng nào! Tôi đã nói từ lâu, loại phụ nữ này xách giày cho em cũng không xứng, tôi không thèm phí công!” Mạc Úy Thanh không tin. “Chị ta câu được ông chủ của An Thịnh, sao có thể kém tôi?”
Tô Mạt về nhà, bỏ chìa khóa vào ngăn kéo. Cô thức trắng đêm để hoàn thành công việc. Sáng sớm hôm sau, cô cầm tài liệu đến văn phòng tổng giám đốc. Vương Cư An chưa đi làm, cô thư ký nhận giúp.
Buổi trưa, Tô Mạt nhận được thông báo sếp tổng muốn gặp trực tiếp.
Cô đi sang văn phòng của anh ta. Vương Cư An đang ngồi sau bàn làm việc xem xét văn kiện, thư ký bận rộn ở gian ngoài.
Nửa tháng trước gọi điện thoại cho người đàn ông này để trút cơn giận, Tô Mạt không nghĩ vẫn còn dịp tiếp xúc với anh ta. Bây giờ, tuy giải quyết việc công nhưng cô vẫn không được tự nhiên.
Đối phương hiển nhiên không cảm tính như Tô Mạt. Anh ta ném bản phân tích nhu cầu trước mặt cô, nói vắn tắt những chỗ chưa ổn.
Tô Mạt đứng bên cạnh bàn, lật giở từng trang. Một số câu từ trên trang giấy bị đánh dấu. Cô tự nhận bản thân làm việc tỉ mỉ, không ngờ người đàn ông này còn chặt chẽ, cẩn thận hơn, đến một điểm nhỏ cũng không bỏ qua. Sau khi rà soát từ đầu đến cuối một lượt, anh ta định ra phương án theo dõi tiến độ sơ bộ chỉ bằng hai, ba câu nói.
Nếu trước mặt là người khác, Tô Mạt đã sớm thể hiện sự tán thưởng và khâm phục, nhưng lúc này cô chỉ nghiêm túc lắng nghe, cố gắng tiếp thu, giống một học sinh ngoan cúi đầu ghi chép.
Vương Cư An nhìn đồng hồ, đã quá thời gian nghỉ trưa. Anh ta không hỏi một câu, trực tiếp bảo nhà ăn đưa lên hai suất cơm. Anh ta ăn rất nhanh, ăn xong lại cầm tập văn kiện khác rồi thong thả xem xét. Tô Mạt lặng lẽ ăn mấy tiếng. cảm thấy nuốt không trôi liền buông đũa, chờ đợi sếp phê duyệt.
Không bao lâu sau, cô thư ký gõ cửa, hỏi: “Vương Tổng, hai giờ có cuộc hẹn với người của Cục số 3, ngân hàng Xây dựng Nam Chiêm, có cần bảo chú Trương lái xe re trước cửa công ty chờ sẵn không?”
Vương Cư An gật đầu, đưa tập văn kiện cho Tô Mạt, “Chưa có sơ đồ quan hệ logic, em hãy bổ sung. Hai ngày nữa, bên tôi cần bản dự thảo đấu thầu”.
Tô Mạt vâng dạ, dọn khay thức ăn.
Vương Cư An nhìn cô, đột nhiên hỏi, “Em không biết ăn cay?”
Tô Mạt giật mình, liền gật đầu.
Cô vào nhà vệ sinh rửa tay, phát hiện người phụ nữ trong gương có đôi môi đỏ mọng, mắt ngấn nước, bộ dạng như oán như hờn. cô vội vàng dùng nước lạnh rửa mặt.
Ngày hôm sau, Tô Mạt nộp văn kiện đã chỉnh sửa. buổi trưa, cô lại bị gọi tới nói chuyện.
Cô thư ký vẫn bận rộn như thường lệ, cánh cửa phòng làm việc khép hờ. Sau đó, hai người cùng ăn cơm, vẫn là món cay như hôm qua.
Vương Cư An bố trí xong nhiệm vụ, lại đi ra ngoài làm việc.
Vài ngày sau đó, anh ta không cho gọi cô nữa.
Tô Mạt nhận được định giá dự án, bắt đầu chuẩn bị bản dự thảo hồ sơ đấu thầu. Đang bận rộn làm việc, điện thoại của cô đổ chuông, Mạc Úy Thanh hỏi: “Chị đã nói với anh ấy chưa?”
Bây giờ Tô Mạt mới nhớ ra, cô đáp: “Từ hôm đó đến giờ, tôi không gặp luật sư Châu”.
Mạc Úy Thanh ho vài tiếng, cất giọng yếu ớt: “Chị thử gọi điện cho anh ấy xem sao!”
“Cô bị ốm à?” Tô Mạt hỏi.
“Tôi bị cảm, hơi sốt”.
Tô Mạt không yên tâm. Sau khi tan sở, cô tiện đường đến thăm Mạc Úy Thanh. Nhà Mạc Úy Thanh yên tĩnh như nấm mồ, rèm cửa sổ đóng kín, trong nhà tối om.
Mạc Úy Thanh miễn cưỡng dậy mở cửa rồi lại về sofa nằm. Cô ta đắp một tấm chăn mỏng.
Tô Mạt xuống bếp nấu một nồi cháo rồi bảo cô ta về phòng nghỉ ngơi. Mạc Úy Thanh nhắm mắt. “Trong phòng ngủ chỉ có một cái giường, đầu giường đối diện với cái gương của bàn trang điểm. Một mình tôi không ngủ được, toàn mơ thấy ác mộng”. Cô ta ăn được nửa bát cháo rồi lại nằm xuống. Tô Mạt tìm thuốc cho Mạc Úy Thanh uống nhưng cô ta mặc kệ.
Tô Mạt vào phòng bếp dọn dẹp. Bồn rửa bắt chất đầy bát đĩa mấy ngày không rửa.
Đang rửa bát đĩa, Tô Mạt nghe thấy tiếng động ở bên ngoài. Có người cầm chìa khóa mở cửa rồi đi vào nhà.
Giọng nói của Thượng Thuần vang lên: “Nếu tôi không đến thăm em, ngày nào em cũng giữ bộ dạng này?”
Tô Mạt lập tức dừng động tác. Cô ở trong bếp, không chịu ra ngoài.
Một lúc sau, Mạc Úy Thanh mới đáp. “Tôi bị ốm. Anh có biết tối qua tôi mơ thấy ai không?”
Mạc Úy Thanh nói: “Con trai tôi, con trai trông rất xinh xắn, đáng yêu. Nó oán hận tôi, tôi liền nói: “Con hãy đi tìm bố con ấy, đừng đến tìm mẹ, là bố không cần con”.
Thượng Thuần chán nản. “Em thôi đi được rồi đấy, cả ngày chỉ nhắc tới chuyện này!”
Mạc Úy Thanh tức giận, từ sofa bật dậy. “Anh đã làm, còn không cho người khác nói? Bây giờ anh vừa gấp rút làm thủ tục ly hôn vừa phủi sạch quan hệ giữa chúng ta. Anh định lấy vợ mới phải không? Nghe nói cô ta rất có gia thế. Người ta nhờ bố, nhà anh đông con, anh chỉ có thể nhờ bố vợ. Vợ mới của anh là người đàn bà lợi hại, không để một hạt cát lọt vào mắt. Để lấy lòng cô ta, anh xử lý hết chúng tôi”.
Thượng Thuần im lặng.
Mạc Úy Thanh cười nhạt. “Anh là kẻ lăng nhăng, còn thích chơi gái trẻ mười mấy tuổi. không biết sau khi tái hôn, anh có quản nổi thứ ở thân dưới? Hay là để tôi nói cho vợ anh nghe…
Thượng Thuần lập tức cắt ngang: “Cô câm miệng!”
Mạc Úy Thanh càng nói càng đau lòng: “Anh tưởng tôi suốt ngày ở nhà thì không biết chuyện gì hay sao? Tính kế với cả con của mình, anh không sợ bị báo ứng à?”
Thượng Thuần trừng mắt tức giận. “Mạc Úy Thanh, cô đừng ăn nói bừa bãi! Đứa bé đó là con ai, chỉ có cô biết rõ nhất!”
Mạc Úy Thanh gào lên: “Anh là đồ vô lương tâm! Ngoài anh ra, tôi còn có ai nữa? Chưa tới mười bảy tuổi tôi đã đi theo anh. Trong những năm qua, khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của tôi chỉ có anh”.
Thượng Thuần cười. “Vậy sao? Thằng luật sư họ Châu lại đã cô rồi à?”
Mạc Úy Thanh ném cái gối vào người hắn. “Cút, anh cút đi cho tôi! Nhìn thấy anh là tôi buồn nôn! Anh là đồ bệnh hoạn yêu trẻ con, tôi nhổ vào mặt anh…”
Bên ngoài vang lên tiếng đóng sập cửa, căn phòng trở lại trạng thái yên tĩnh. Mạc Úy Thanh khóc nức nở, gần như suy sụp.
Tô Mạt hết hồn hết vía. Bây giờ bất cứ lời an ủi nào cũng là thừa thãi, cô không dám ra về, lặng lẽ ở bên cạnh Mạc Úy Thanh đến đêm khuya.
Về nhà, Tô Mạt ngủ không yên giấc. Sáng hôm sau thức dậy, cô vẫn không thấy dễ chịu. Đúng ngày Tùng Dung được nghỉ, Tô Mạt bảo chị ta đi thăm Mạc Úy Thanh. Cô chỉ nói Mạc Úy Thanh bị ốm chứ không tiết lộ nhiều.
Cả buổi tối bận rộn, Tô Mạt vẫn chưa hoàn thành bản dự thảo đấu thầu. Cô vội tới công ty, đến trưa mới xong việc.
Một lúc sau, Vương Cư An gọi điện bảo cô qua văn phòng. Giọng điệu của anh ta có vẻ không hài lòng.
Anh ta yêu cầu hà khắc. Tô Mạt sớm đã chuẩn bị tâm lý,
Vương Cư An nói thẳng: “Đến tên của bên mời thầu cũng chưa sửa lại. Phần tóm tắt hơi đơn giản, thiếu nội dung thu hút người đọc. Trợ lý Tô, tinh thần làm việc của em chỉ có thể kéo dài trong hai ngày?”
Tô Mạt biết mình đuối lý, sợ đối phương nói ra những lời khó nghe, cô lập tức lên tiếng: “Tối qua tôi có việc đột xuất, không có thời gian làm thêm. Nhất định tôi sẽ tranh thủ làm xong trước ngày mai”.
Vương Cư An “ừ” một tiếng. “Rốt cuộc là “tranh thủ” hay “nhất định”? Hai từ này mà xuất hiện trong hợp đồng thì sẽ bị bới móc ngay”.
Thần sắc của anh ta rất ôn hòa khiến Tô Mạt không kịp thích ứng.
Vương Cư An đứng dậy. “Tạm thời như vậy đi! Bây giờ tôi có việc ra ngoài, hôm nay không ăn cơm ở công ty. Em hãy nộp cho tôi trước buổi trưa ngày mai”.
Tô Mạt liền đồng ý.
Vương Cư An nhìn cô. “Gần đây đồ ăn ở nhà ăn hơi cay, không biết có phải mới đổi đầu bếp người Tứ Xuyên?”
Tô Mạt im lặng.
“Người ở quê em chắc cũng ăn cay?” Anh hỏi.
Tô Mạt đáp. “Có. Chỉ là khẩu vị của tôi thiên về món nhạt”.
Vương Cư An lên tiếng. “Ngày mai ra ngoài thay đổi khẩu vị. Món ăn Chiết Giang. Quảng Châu hay Nhật Bản, em muốn ăn gì? Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, đừng để bụng đói.”
Tô Mạt ngẩn người. “Không cần, cảm ơn anh! Tôi có thể mang theo bánh Sandwich, giải quyết bữa trưa ở phòng làm việc”.
Vương Cư An im lặng, đi thẳng ra ngoài.
Tô Mạt đi theo sau. Ra khỏi văn phòng, cô nhìn thấy mấy cấp dưới của Vương Cư An đang đứng, Châu Viễn Sơn cũng có mặt. Mọi người chào hỏi lẫn nhau, mấy nguoif đàn ông đi theo Vương Cư An vào thang máy.
Vẻ mặt của Châu Viễn Sơn vẫn bình thường, Tô Mạt do dự một, hai giây rồi đi nhanh tới, nói nhỏ với anh ta. “Luật sư Châu, tôi có thể nói với anh vài c