t lúng túng, không biết trả lời thế nào, đành hạ giọng mắng con gái: “Con mau ăn cơm đi!”
Vương Cư An quan sát Thanh Tuyền, nói: “Con bé trông không giống em”.
Tô Mạt lặng thinh.
Thanh Tuyền ăn một miếng cơm, đáp: “Cháu giống Đồng Thụy An”. Nó còn nói thêm: “Bà ngoại nói trông cháu giống Đồng Thụy An. Nói suốt ngày, cháu nghe cũng phát chán”.
Nhắc đến bố ruột của con bé, ba người nhà họ Tô hơi ngượng ngùng. Ông Tô giải thích với Vương Cư An: “Đồng Thụy An là bố con bé”. Nói xong ông hơi lắc đầu, buông tiếng thở dài.
Vương Cư An uống một ngụm nước. Lúc đặt cốc xuống anh ta lại liếc nhìn Tô Mạt.
Tô Mạt ăn cơm trong trạng thái ngẩn ngơ. Đến khi Vương Cư An ra về, cô mới định thần, thu dọn bát đũa vào phòng bếp.
Bà Tô nói chuyện gì đó với chồng ở phòng ngoài, một lúc sau mới theo con gái vào bếp. Bà lên tiếng: “Cậu họ Vương vừa rồi... bố con nói, người này tuy trẻ tuổi nhưng kiệm lời, lòng dạ có vẻ thâm sâu, không thích hợp với con. Cậu ấy còn làm nghề bán hàng, công việc không ổn định, nhậu nhẹt nhiều, ăn chơi lu bù, chỉ e con không khuất phục nổi...”
Tô Mạt thở dài: “Con và anh ấy không có gì đâu”. Cô vừa rửa bát vừa nói nhỏ: “Bọn con cũng không có ý định phát triển quan hệ lâu dài”.
Bà Tô gật đầu: “Thế thì tốt, bố mẹ cũng chỉ sợ con bập vào như với Đồng Thụy An trước kia. Cuộc hôn nhân đầu khiến con chịu bao nhiêu thiệt thòi, vất vả, con cũng nên ghi nhớ, đừng nhìn vào hình thức của người ta...”.
Tô Mạt cắt ngang lời: “Mẹ, không có chuyện đó đâu”.
Bà Tô vẫn không yên tâm: “Nếu đã như vậy, con đừng để người ta đến nhà mình. Tuy chỉ là căn hộ đi thuê nhưng bị bàn tán thì không hay lắm”.
Tô Mạt im lặng.
Bà Tô tiếp tục giọng điệu răn dạy: “Những chuyện kiểu này, phụ nữ không thể nào bằng đàn ông. Mẹ kể cho con chưa nhỉ? Con gái dì Triệu, hàng xóm nhà mình ngày trước hơn con mấy tuổi, lúc đó chồng con bé cũng ngoại tình, hai vợ chồng cãi nhau ầm ĩ. Sau đó, nó tức mình ra ngoài kiếm một người đàn ông qua đêm. Kết quả bây giờ không ai thèm để ý đến nó chứ đừng nói tái hôn. Mọi người đều nói, đó là nó tự chuốc vào thân. Đàn ông có thể gây chuyện chứ phụ nữ chúng ta không thể làm vậy...”
Tâm trạng của Tô Mạt vốn rất tệ, cô cảm thấy áp lực đè nặng lên đôi vai, trong lòng buồn bực, khổ sở nhưng không ai hiểu, cũng chẳng có chỗ nào để rút. Nghe mẹ nói một hồi, cô bất giác phì cười.
Bà Tô hỏi: “Con cười gì vậy?”
Tô Mạt nói: “Mẹ, mẹ đã đọc tiểu thuyết \'thiên long bát bộ chưa?\' Trong truyện đó có một vị vương phi, vì muốn trả thù người chồng lăng nhăng, bà ta qua đêm với người ăn mày ở trước cổng hoàng cung. Chắc mẹ cũng cho rằng chuyện này quá ngu xuẩn, bẩn thỉu và khó hiểu, đúng không? Nhưng ai ngờ, tên ăn mày đó mới là hoàng thân quốc thích chính thống, còn chồng bà ta chỉ là đồ giả mạo. Vì vậy chỉ cần đổi thân phận của người đàn ông đó, đây lại là một mối kỳ duyên khiến người đời cảm thán. Mẹ thấy có buồn cười không?”
4.
chớp mắt đã đến tháng 7, ông bà Tô bận rộn thu dọn hành lý. Thanh Tuyền cả ngày quấn lấy Tô Mạt không rời. Con bé còn nhỏ nhưng lúc nào cũng như bà cự non. Nó biết sắp phải rời xa mẹ, dù không muốn nhưng cũng không biểu lộ ra ngoài. Hằng ngày, nó hỏi đi hỏi lại: “Con còn mấy ngày nữa thì phải đi?”
“Còn ba ngày”. Tô Mạt nói.
Thanh Tuyền vẫn chưa có khái niệm về thời gian , lại hỏi: “Ba ngày là ngủ mấy đêm hả mẹ?”
“Bốn đêm”.
Con bé như thở phào nhẹ nhõm. “Hình như còn rất lâu”.
Tô Mạt quan sát vẻ mặt của Thanh Tuyền. Cô ngồi xổm đối diện với con bé, dè dặt hỏi: “Thanh Tuyền, có phải con không vui khi mẹ như vậy?”
“Như thế nào cơ?”
“Mẹ ở lại đây làm việc, không thể cùng con về quê”.
Thanh Tuyền lặng thinh, cúi đầu xếp đồ chơi bằng gỗ, sắc mặt dường như lộ vẻ đề phòng và bất lực.
Tô Mạt càng buồn, cổ họng nghẹn ngào. “Không phải lỗi của con, là mẹ không ra gì. Con không vui thì cứ nói cho mẹ biết, không sao đâu”.
Thanh Tuyền không nhìn mẹ,cũng chẳng lên tiếng. Một lúc sau, nó mới nói nhỏ: “Con ghét mẹ”.
Tô Mạt khụt khịt mũi, mỉm cười: “Nhưng mẹ rất yêu Thanh Tuyền của mẹ. Bất kể bé ghét mẹ đến mức nào, mẹ sẽ luôn yêu bé, vô cùng yêu bé”.
Tô Mạt im lặng vài giây, trả lời: “Đối với mẹ, con là người quan trọng nhất trong cuộc đời này, con có thể ghét mẹ nhưng mẹ sẽ luôn yêu con”.
Thanh Tuyền xấu hổ nhìn đi chỗ khác, nói nhỏ: “Vậy mẹ có thể cùng con về nhà bà ngoại không?”
Tô Mạt nghĩ, đúng vậy, tại sao không? Ở đâu mình cũng chỉ làm ô sin mà thôi.
Ông Tô đột nhiên lên tiếng: “Con đừng trêu con bé nữa, nếu không, lúc đi chắc chắn nó sẽ khóc lóc ghê lắm. Trong lòng nhớ nhung, lưu luyến là được, đừng nói ra miệng”.
Tô Mạt lại nghĩ, con đâu nỡ trêu con bé, Thanh Tuyền không có cảm giác an toàn, có những lời con không nói, nó làm sao biết được?
Bà Tô giải vây, khuyên nhủ cháu ngoại: “Thanh Tuyền, bà từng nói với cháu rồi còn gì. Mẹ cháu phải ở đây làm việc, kiếm tiền. Mức lương ở đây cao hơn chỗ chúng ta, bên này kiếm tiền đem về nhà tiêu mới được nhiều. Hơn nữa, không có tiền, làm sao có thể mua đồ chơi cho cháu được? Còn cả việc học hành của cháu sau này nữa. Chẳng phải cháu thích học múa sao? Không có tiền nộp học phí, cháu không thể đi học... Còn nữa, bà đã nói với cháu bao nhiêu lần rồi, cháu đừng phân biệt “nhà bà ngoại”, đó chính là nhà của cháu. Ngôi nhà lớn chúng ta đang ở bây giờ là mẹ cháu đi làm kiếm tiền mua đấy. Cháu đừng ghét mẹ cháu, mẹ cháu vì cháu mà phải chịu bao khổ cực, vất vả. Cháu đã nhớ chưa?” Chợt nhớ ra điều gì đó, bà mỉm cười với Tô Mạt: “Con bé này rất thú vị. Một lần dẫn nó đi mua thức ăn, mẹ cằn nhằn: “Tiền cứ như giấy lộn, chớp mắt đã hết”, con bé nghe thấy liền nói: “Không sao đâu, bà ra máy rút tiền, bấm mấy nút là ra tiền ngay”.
Ông Tô cũng cười. “Bà đừng có cả ngày nói với con bé những chuyện này. Con bé vẫn còn nhỏ, đừng suốt ngày nhắc đến tiền tiền tiền như thế”.
Ông Tô nói: “Bây giờ nó còn nhỏ, lớn lên tự nhiên sẽ hiểu. Cháu gái của chúng ta rất hiểu chuyện...”
Bà Tô vẫn cứ giải thích, hai ông bà già mỗi người một câu, tranh cãi cả đời nhưng vẫn không xa rời.
Đã đặt vé máy bay, ở nên này ông bà Tô đóng gói hành lý, chuẩn bị về quê, bên kia Chung Thanh không có động tĩnh gì. Cô vừa nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học Nam Chiêm. Tuy không bằng dự tính trước đó nhưng cũng miễn cưỡng được coi là “211 (lqd)”. Tô Mạt hỏi mấy lần, ông Chung chỉ thở dài, nói: “Cậu hy vọng nó ôn lại một năm, trước đây nó nhất định sẽ không dừng ở kết quả này nhưng bây giờ nó nói không muốn ôn lại, lãng phí thời gian, khuyên bảo kiểu gì nó cũng không nghe...”
(lqd) “Dự án 211” (211project) là dự án xây dựng 100 trường cao đẳng và đại học trọng điểm hướng đến thế kỷ 21, gần tiêu chuẩn đại học hàng đầu thế giới.
Tô Mạt cũng không muốn can thiệp nhiều. Cô về nhà thương lượng với bố mẹ, hay là dời ngày bay, như vậy cả nhà có thể ở đây lâu hơn. Ông bà Tô không bằng lòng, nói đổi vé máy bay mất vài trăm tệ, quá lãng phí. Ông bà cũng nhớ nhà, nói lâu không có người ở không yên tâm, có gì gặp nhau sau.
Hôm lên đường, Thanh Tuyền không hề khóc lóc. Con bé lần đầu được ngồi máy bay nên rất phấn khởi. Lúc chia tay mẹ, nó chỉ giục ông bà ngoại: “Ông bà nhanh lên, cháu vào làm thủ tục đây”.
Vài phút sau, Tô Mạt đứng một mình ngoài bức tường kính thẫn thờ. Thanh Tuyền vẫy tay với cô rồi quay đầu chạy mất. Trong khi đó, ông bà Tô liên tục ngoảnh đầu về phía con gái.
Bố mẹ vừa đi khỏi, Tô Mạt lại quay về nhà Vương Á Nam làm việc. Một người giúp việc trước đó không biết mắc bệnh gì nên bị cho thôi việc, người còn lại vẫn chưa quay lại làm việc. Tô Mạt cả ngày trông nom Tống Thiên Bảo. Cô không nói chuyện, cũng chẳng thèm hát hò. Vương Á Nam không ở nhà, cô vật vờ ứng phó. Lúc nhàn rỗi, cô lại thầm suy tính. Đã bao nhiêu ngày trôi qua, đến một tin nhắn của Vương Cư An cũng chẳng thấy đâu. Kể từ hôm ăn cơm ở nhà cô, anh ta biệt tăm biệt tích.
Tô Mạt ngồi trên bậc thềm nhìn Tống Thiên Bảo nhặt giun. Cô nhếch miệng cười, thầm chế nhạo bản thân, mày thật sự coi mày là người quan trọng còn trông mong người ta chủ động liên lạc với mày?
Nghe thấy tiếng cười của cô, Tống Thiên Bảo ngẩng đầu.
Tô Mạt nói: “Anh ở đây cứu chúng nhưng có người thích ăn chúng. Họ dùng dầu rán chúng giòn tan, thơm phức, ăn còn ngon hơn hải sâm, cũng rất bổ dưỡng”.
Tống Thiên Bảo hết nhìn Tô Mạt lại đưa mắt nhìn xuống tay mình. Ngây ra vài giây, anh ta để lộ vẻ khó tin. Ngẩn người một lúc, anh ta ném con giun, bắt đầu nôn khan, đến mức chảy nước mắt. Tô Mạt vội đi tới, vỗ vỗ lưng anh ta, khó khăn lắm anh ta mới dứt cơn ho. Tống Thiên Bảo lên tiếng. Thật không? Cô thư ký, cô đã ăn bao giờ chưa?”
Tô Mạt do dự, cất giọng thờ ơ: “Chưa, tôi chỉ nghe nói thôi”.
Tống Thiên Bảo thở dài: “Sau này cô cũng đừng bao giờ ăn”.
Tô Mạt không để ý đến anh ta, cầm điện thoại, gửi tin nhắn”. Bữa cơm đó anh còn muốn ăn không?” Gửi xong, cô cảm thấy mình nên viết: “Bữa cơm đó, anh còn nhớ không?”
Tiếp theo là chờ người ta hồi đáp. Nhưng nghĩ đến chuyện người ta chẳng trả lời, mình phải chịu sự giày vò, cô lập tức gọi điện. Đầu bên kia bắt máy, Tô Mạt thấy khó mở miệng.
“Nói đi!” Giọng nói trầm thấp, có chút mất kiên nhẫn của Vương Cư An truyền tới. “Bây giờ tôi rất bận”.
Tô Mạt vẫn đang sắp xếp ngôn từ, Vương Cư An nói tiếp: “Tôi cúp máy đây”.
Tô Mạt vội lên tiếng: “Đợi... đợi đã... Tôi... lần trước bảo anh đến nhà tôi ăn cơm. Bao giờ anh rảnh?”
Đầu bên kia im lặng vài giây, cất giọng biếng nhác: “Chẳng phải tôi đã ăn rồi sao?”
Nghe giọng điệu của Vương Cư An, Tô Mạt thấy không thoải mái.Cô cố nhẫn nhịn, liều một phen: “Lần trước đông người... ít đồ ăn”.
Giọng điệu của Vương Cư An đỡ hơn một chút, dường như anh ta cười cười. “Lần này em định nấu thêm vài món? Ngoan, đợi tôi xong việc sẽ gọi cho em. Em đừng gọi nữa.” Nói xong, anh ta liền cúp máy.
Bàn xong công việc, Vương Cư An quay về văn phòng. Anh ta vừa xem văn kiện vừa giơ tay lấy bút để ký. Bỗng chạm phải một thứ giống gậy gỗ ở trên bàn, anh ta liền cầm lên xem, là một cành liễu nhỏ. Không biết thứ rác rưởi này ở đâu ra, chẳng hợp với đồ đạc ở đây. Anh ta thầm nghĩ,chắc là thằng Vương Tiễn nhặt về, thằng nhóc này vẫn chưa trưởng thành, vẫn còn tính con nít. Anh ta lắc đầu, tiếp tục xem văn kiện, tay vô thức bẻ cành liễu đó. Nhưng anh ta càng dùng lực, cành liễu càng mềm dẻo, không bị gãy. Anh ta không chịu thua, bẻ nhẹ nhàng, cành liễu lập tức gãy thành hai.
Vương Cư An chau mày, ném nó vào thùng rác. Anh ta đột nhiên nhớ tới lời nhận xét của con trai về mình: hooc môn giống đực suy yếu nên cái gì cũng thích so đo.
Trên đường về nhà, Tô Mạt tới siêu thị, mùa đồ ngủ và dép lê của đàn ông. Cô ngẫm nghĩ, lại mua thêm chăn, ga, gối thời thượng, tốn kém không ít. Trong lòng cô đột nhiên dâng tràn cảm giác như cách một đời. Nhìn bộ đồ ngủ trên tay, cô ngẫm nghĩ một lúc lâu, đắn đo không biết Vương Cư An có thích màu sắc và kiểu dáng này không. Cuối cùng, cô nhắm mắt, nhét tất cả vào túi.
Tô Mạt ở nhà đợi vài ngày vẫn không nhận được điện thoại của Vương C