Hai người theo suốt đường đi cũng không nói chuyện. Sau khi vào cửa, Nam Tịch Tuyệt liền vén tay áo lên vào phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền có mùi gừng truyền đến. An Nhiên sờ soạn bốn phía một chút, vào gian phòng nhỏ mà mình đã ở trước kia, lại theo cái hành lang âm thầm kia vào phòng của Nam Tịch Tuyệt, đệm, giường, chăn vẫn còn đầy đủ mọi thứ, trên bàn còn để laptop của anh .
Đúng rồi, hàng năm anh cũng đều tới nơi này ở vài ngày. An Nhiên có chút phiền muộn sờ tấm áp phích NBA trên vách tường, mọi người đều giỏi quên lãng, chúng ta có thể sẽ để tâm vào một cái gì đó nhưng theo thời gian nó cũng sẽ bị cọ rửa mà phai màu, nhiều nhất cũng chỉ còn lại là mơ hồ.
Chỉ mấy năm thời gian, diện mạo của Bùi Anh đã không còn rõ ràng như vậy nữa rồi. An Nhiên đứng ở cửa, nhìn Nam Tịch Tuyệt ở trong phòng bếp, cô cũng không nhớ rõ, bộ dạng anh Nam dịu dàng năm đó là như thế nào. Cuộc tình ngắn ngủi vài chục ngày giống như là một giấc mộng hư ảo, có một số thứ, ngay từ lúc Bùi Anh qua đời năm ấy, đã liền thay đổi hoàn toàn mùi vị.
Nam Tịch Tuyệt đem trà gừng bê ra, rót vào hai cái bát, "Tới đây uống một chút, giải hàn."
An Nhiên đến bên cạnh bàn ăn ngồi xuống, cúi đầu nhìn một bát trà gừng bốc hơi nóng , "Anh, anh rốt cuộc là nghĩ như thế nào?" Cô cố gắng khống chế, nhưng vẫn là mất thể diện nghẹn ngào, "Vui mừng vì thấy em tới, nhưng có chuyện lại không nói rõ ràng."
Nam Tịch Tuyệt bưng bát kia của mình lên nhấp một hớp: "Anh đã nói xong rất rõ ràng. . . . . . . Cám ơn em đã đến thăm mẹ anh, bà nhất định rất vui mừng ."
An Nhiên không cam lòng cắn môi, "Anh có thể hay không. . . . . ."
"Không thể." Nam Tịch Tuyệt nói.
An Nhiên nâng bát lên uống một hớp lớn, trà gừng rất nóng, rất cay, theo cổ họng chảy xuống, rất khó chịu!
Cô còn định tiếp tục uống, Nam Tịch Tuyệt trầm mặt đoạt lấy cái bát trong tay cô: "Em muốn làm bỏng đầu lưỡi mình sao?"
An Nhiên đỏ mắt trừng anh: "Tại sao anh lại quan tâm đến em!"
Nam Tịch Tuyệt dần dần dời ánh mắt đi, tay nắm thật chặt, anh rốt cuộc đang làm gì? Vậy mà, anh lui bước khiến An Nhiên hết sức đau lòng, cô ôm lấy cánh tay anh, cầu khẩn nói: "Anh không thể vì một phỏng đoán mà vứt bỏ em? Em. . . . . . Em ngày đó là nói lẫy, em không muốn chia tay, không cần. . . . . ."
Trong phút chốc, An Nhiên cho rằng anh muốn đẩy mình ra, nhưng anh lại đem cô ôm vào trong ngực.
An Nhiên dùng sức đáp lại nụ hôn của anh, từng động tác vuốt ve của anh. Anh cởi quần áo của cô ra, dưới ánh đèn sáng rọi, thân thể non nớt của người thiếu nữ không hề che đậy hiện ra trước mắt anh, thân thể trắng nõn vì động tình mà ửng hồng, anh không nhịn được đem cô ôm càng chặt hơn, nụ hôn cực nóng trở nên suồng sã , trằn trọc ở trên thân thể cô, "Tiểu Nhiên, nói ngừng."
Cô lại lôi kéo tay anh đặt lên nơi mềm mại trước ngực mình.
Điện thoại của An Nhiên ở trên bàn rung mấy cái, là âm báo tin nhắn.
Có lẽ lúc này bất kỳ sự quấy nhiễu nào từ bên ngoài cũng có thể khiến Nam Tịch Tuyệt lần nữa buông tay, cô ôm anh thật chặt, chủ động hôn lên môi anh, đem thân thể càng dựa sát vào anh.
Điện thoại di động của cô lại lần nữa vang lên."Đừng động tới nó!" An Nhiên có chút nóng nảy. Cô cũng không biết mình đang gấp cái gì, chỉ cảm thấy, không dễ có được một cơ hội như vậy, cô không muốn mình và Nam Tịch Tuyệt càng ngày càng xa cách, cô muốn tiếp xúc da thịt, lưu luyến triền miên, muốn anh mang cô đi thưởng thức cảm giác thân mật nhất giữa nam và nữ.
Nam Tịch Tuyệt cuối cùng cũng buông cô ra, cánh tay đặt trên ngực dời đến sau thắt lưng cô, anh đỡ cô ngồi trên đùi của mình, dùng tay kia lấy điện thoại di động.
An Nhiên đem cái trán chống đỡ lên bả vai rộng rãi của anh, không dám nhìn anh. Cô đã là thân ^ không tấc ^ sợi, mà quần áo của anh vẫn còn đầy đủ như cũ.
"Này, . . . . . . Là tôi." Nam Tịch Tuyệt nhận điện thoại. Là Khâu Thiếu Trạch, An Nhiên chợt nhớ tới, lần này cô và Khâu Thiếu Trạch cùng đi chung một chuyến bay về nước, trước khi tách ra, hắn nói sáng sớm 16 cùng đi, hơn nữa đã mua xong vé máy bay. Vừa gặp phải Nam Tịch Tuyệt, cô liền đem tất cả chuyện này đều quên hết.
" Chiều mai tôi đi máy bay, cô ấy sẽ đi cùng tôi, ừ, hẹn gặp lại." Cúp điện thoại, Nam Tịch Tuyệt khe khẽ thở dài, bế ngang An Nhiên đi tới phòng tắm.
"Có nước nóng, tắm trước đã." Nam Tịch Tuyệt buông cô ra, tròng mắt hạ xuống, vẫn không có nhìn lại cô, bước nhanh ra ngoài. An Nhiên lúng túng, bị vây trong vòng cảm xúc uể oải bước vào bồn tắm.
Nước nóng rất nhanh chứa đầy cả bồn tắm.
Cẩn thận ngửi mùi trên người, bởi vì ở trước mộ Bùi Anh cả một ngày, cả người đều là mùi bùn. Bồn tắm hình chữ nhật nằm xuống vừa lúc thích hợp. An Nhiên không khỏi nhớ lại khi mình còn bé, còn có thể coi nơi này như hồ bơi, đôi tay, hai chân bò qua bò lại, nghịch nước. Có lúc cùng tắm với Bùi Anh, cô còn tò mò bò đến trên người bà, duỗi móng vuốt đến sờ nơi đầy đặn mịn màng của bà, bộ dạng giống như rất thèm muốn, luôn chọc cho Bùi Anh dở khóc dở cười.
Bây giờ nghĩ lại một chút, trước kia Nam Tịch Tuyệt thật sự có điểm giống vú em. Tắm xong cũng đều là anh chuẩn bị trước khăn tắm, đem cô bọc kín ôm trở về phòng. Cô ở bên trong ngâm nước đã lâu, đôi tay cũng nhăn nhíu, làm cô hăng hái cọ lên người anh.
Cô tắm xong, sấy qua tóc, cầm khăn tắm trên kệ bao lấy mình, mở cửa, phát hiện cửa đã bị Nam Tịch Tuyệt kéo ra song sắt lạnh lẽo. Mà bản thân anh cũng vừa lau tóc từ nhà vệ sinh nhỏ trong phòng Bùi Anh ra ngoài.
Bùi Anh dựa trên nguyên tắc bảo vệ thân thể phái nữ, mỗi lần tắm xong sẽ chạy vào nhà tắm trong phòng bà tắm rửa lại lần nữa, hơn nữa còn cấm chỉ An Nhiên và Nam Tịch Tuyệt cùng nhau tắm. Điều này từng khiến cho An Nhiên không hiểu, cũng làm cho Nam Tịch Tuyệt đỏ mặt ảo não một hồi.
"Khâu Thiếu Trạch đi về trước. Ngày mai em về cùng anh, tối nay ở nơi này thôi." Nam Tịch Tuyệt nói xong liền vào phòng mình, tiện tay đóng cửa lại, An Nhiên thậm chí còn nghe được tiếng khóa cửa.
An Nhiên thông suốt từ trên ban công đi vào phòng của Nam Tịch Tuyệt, anh đang ngồi tựa lưng vào đầu giường thất thần, thấy cô phồng má đứng ở bên giường của mình, cười cười: "Anh quên còn có cửa sau."
An Nhiên bò lên giường, nằm chết dí bên cạnh anh, buồn bực nói: "Em với anh cùng nhau ngủ."
Cô như cũ chỉ bọc một cái khăn tắm, lỏng lẽo bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ tuột ra, Nam Tịch Tuyệt dịch vào phía bên trong giường: "Đi mặc quần áo của em vào."
An Nhiên trợn tròn mắt nhìn trần nhà, dùng sức cắn môi dưới, rốt cuộc làm ra quyết định, ngồi dậy"Pằng" tắt đèn ngủ trên bàn ở đầu giường anh. Trong phòng nhất thời đều bị bóng đen bao phủ.
Cách một lớp chăn lông mỏng trên người, Nam Tịch Tuyệt rõ ràng cảm nhận được, An Nhiên đè ở trên người mình đang tháo bỏ khăn tắm. Cô bưng lấy mặt anh, hôn anh, chủ động đem đầu lưỡi mềm mại dò vào trong miệng anh.
Một hồi lâu, cô tức giận thở hổn hển ngẩng đầu lên, đỡ vai của anh dậy, "Anh có muốn em không?" Thấy anh chỉ trầm mặc, cô nằm xuống, cong đầu gối lên cọ xát phía dưới bụng anh, mới vừa đụng phải liền sợ hết hồn.
Hầu kết Nam Tịch Tuyệt chuyển động, thanh âm có chút biến đổi: "Ai dạy em những thứ này?"
Tay An Nhiên có chút run, còn là đánh bạo đi xuống, nắm một ít nơi cứng rắn. Bình thường hay cùng Yến tử chen chúc tại một chỗ, hai người đã xem qua không ít "Dã thú đùa giỡn" Âu Mĩ( @ cái này t cũng không bít đâu nhá, mọi ng tốt nhất tự tìm hiểu,hi), Yến tử kinh nghiệm tình dục khá nhiều, cô ấy cũng đã từng giảng dạy những chuyện tình cảm này cho An Nhiên, hơn nữa còn nhiều lần đả kích bạn trai đảm nhiệm của cô ấy không được, cho tới bây giờ cô ấy cũng chưa từng được trải qua cao triều! Bây giờ đến lượt mình, cô thật sự lại muốn chạy trốn.
Nam Tịch Tuyệt đang muốn đẩy cô ra, chuẩn bị đem cô ném về phòng mình, thì cô lại buông lỏng tay, cả người run rẩy vén chăn lên chui vào, chỉ ôm anh, hồi lâu cũng không có cử động nữa.
Cách cái chăn, anh sờ sờ đầu của cô.
Cô nằm dựa vào, đầu dựa vào lồng ngực anh. Cô giật giật, đổi tư thế thoải mái hơn dựa sát vào anh, gương mặt theo sát, có thể cảm nhận được hô hấp ấm áp của cô. Anh không phải là một người cao thượng, thời niên thiếu thì oán giận Nam Tĩnh bất tài không thể bảo vệ được Bùi Anh, sau lại hận chính mình quá vô dụng. Trong lòng anh luôn luôn tồn tại chí lớn, nhưng anh biết, khi mình chân chính lớn mạnh, nhất định sẽ đem An thị, thậm chí cả nhà họ Nam dẫm dưới chân, như thế anh mới có thể đứng vững hơn được.
Đại Gia Tộc trong bóng tối chuyện xấu xa gì anh cũng đã thấy nhiều, chỉ là anh không xác định được, đợi đến lúc anh đi đến một bước kia, có thể đã sáng lập ra một thế giới ngầm hay không.
Bên cạnh là người con gái thuần khiết mà tốt đẹp, làm cho anh không cách nào che giấu được kích động trên thân thể mình.
Chất lỏng ẩm ướt dính vào trên người anh, An Nhiên nhỏ giọng nức nở.
Cô lại lần nữa u mê , thế nhưng anh lại lần nữa làm cho cô đau lòng khổ sở. Nghĩ đến chỗ này, Nam Tịch Tuyệt bộc phát dịu dàng theo tóc của cô, giống như vậy, thì có thể làm cho cô bình thản xuống.
Cô từ từ an tĩnh lại, thế nhưng anh lại bị lửa dục cháy khó có thể chịu đựng được. Có chút giận cô dám trần trụi như vậy tới đây nằm, hơn nữa còn muốn tiếp tục chuyện ở trong phòng khách.
Anh đột nhiên đem cái chăn kéo qua đỉnh đầu, lật người đem An Nhiên đè ở phía dưới, trước không lo chuyện khác, cũng chỉ là ôm một cái, hôn một cái thôi.
Hai người buồn bực ở dưới chăn, hô hấp trái ngược nhau, môi lưỡi dây dưa trao đổi lấy từng chút nước miếng của nhau. An Nhiên hết sức triển khai thân thể, quấn chặt, nghênh hợp.
Anh hôn qua mỗi tấc da thịt của cô, chậc chậc có tiếng, mỗi một cái cũng làm cô đau nhói, anh dùng răng nanh gặm cắn nụ hoa mềm mại của cô. Tứ chi cô quấn chặt lấy thân thể cường tráng của anh, địa phương bí ẩn của hai người cũng kề sát nhau thật chặt, anh kích động vì cô ướt át cùng ấm áp, cô vì anh cứng rắn to lớn mà run rẩy.
Anh bắt đầu không khống chế được mức độ động tác của mình, một tay nâng tấm lưng trơn nhẵn của cô hướng vào trong lồng ngực mình đè ép, cô bắt đầu kêu đau, anh lại vô sỉ mà lừa gạt cô, khàn giọng nói: "Ngoan, anh sẽ không đi vào."
Đây là một câu không hơn không kém một lời nói dối.
Bất quá chỉ là nhàn nhạt thăm dò vào, anh liền không có cách nào tự kềm chế được. Mềm mại lại bền bỉ, co rút lại , hút lấy , muốn cự tuyệt lại ra vẻ mời chào, rốt cuộc vẫn phải đem toàn bộ anh nhét vào.
Cô đau đến nỗi một thân mồ hôi, cắn vai anh khóc thút thít, "Đừng động, đau, thật đau."