Khuôn mặt xinh đẹp của Lục Nhược co quắp, lúc sau vỗ vỗ bả vai của Nam Tịch Tuyệt: "Đại ca, làm khó anh còn phải trẻ con như vậy, vẫn còn chơi loại trò chơi nhỏ này."
Vẻ mặt hắn dịu dàng cười hướng về phía An Nhiên: "Tiểu Nhiên Nhiên, anh cho em ăn kẹo, có phải cũng coi anh như bạn trai của em hay không." Nói lời này thì thôi, nội tâm của hắn -Tiểu Lục Nhược tà ác điên cuồng hét lên: "Nói mau, nếu không đại gia ta sẽ nhào nặn mặt của em!"
Đôi mắt sáng của An Nhiên bỗng dưng biến thành hình trăng lưỡi liềm xinh đẹp, cô kéo tay áo Nam Tịch Tuyệt, "Nam tử, nói với anh chuyện này."
Nam Tịch Tuyệt cúi đầu, An Nhiên nhón chân lên, nhanh chóng mà vang dội in lên môi anh "Nhé"!
Lục Nhược che mắt xoay người đi: "Tôi cái gì cũng không nhìn thấy!"
Nam Tịch Tuyệt búng nhẹ lên trán An Nhiên , buồn cười: "Em a." An Nhiên hả hê kéo anh, hắc hắc cười không ngừng, cố ý dùng mũi chân đá ống quần trắng như tuyết của Lục Nhược: "Em trai, chị dâu ta phải chăm sóc em thật tốt."
Nam Tịch Tuyệt đi lấy xe , Lục Nhược u ám bắt bẻ quan sát An Nhiên, An Nhiên rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái mới lớn, bị nhìn lâu cả người đều không được tự nhiên, "Anh làm gì thế?"
"Stop!" Lỗ mũi Lục Nhược hướng lên trời phun ra giọng điệu, "que diêm."
"Anh nói ai đó?" An Nhiên ghét nhất người khác xoi mói thân thể mình. Phần lớn con gái phương Tây đều cao lớn hơn con gái phương Đông, hơn nữa ở phái nữ tượng trưng trên ngực ưu thế rõ ràng hơn. Mà cô vẫn còn trong thời kỳ phái triển, thân thể đã cao lên, có vẻ cao gầy hơn so với trước kia, nhưng cảm giác bộ ngực vẫn không có thay đổi gì, vẫn giậm chân ở cup B+.
"Liền nói em." Đôi mắt Lục Nhược quét một vòng, rơi vào một cô gái sexy trên đường, liếm liếm môi, vẻ mặt háo sắc, "Thấy không, này ngực, này cái mông, chậc chậc, cái này mới phù hợp với khiếu thẩm mỹ của phái nam." Khuôn mặt Lục Nhược tuấn tú hoa lệ đến chói mắt, ngũ quan tinh xảo, một đôi mắt biết phóng điện, vị mỹ nữ kia không khỏi hướng một ánh mắt quyến rũ về phía anh ta .
Lục Nhược khoa trương run run nửa người dưới: "Nhìn ánh mắt quyễn rũ kia không, chỉ một cái ánh mắt hướng đến đây, bản thiếu gia ngay cả xương cũng đã mềm ra rồi."
An Nhiên khinh thường nói: "Anh bị thận hư à."
"Em!" Lục Nhược hết sức không lễ phép dùng một ngón tay chỉ vào chóp mũi An Nhiên, "Lại dám đùa kiểu này? Em không nhìn lại mình xem, a, vóc người không tốt coi như xong, còn bưng bít kín như vậy, trời rất nóng lại mặc váy cao cổ, không chê thít chết sao?"
Nói xong, hắn lại gần, dùng hai ngón tay kéo cổ áo của cô ra, cúi đầu tùy ý đảo qua, nhất thời sắc mặt đại biến, lui về phía sau nửa bước: "Tôi. . . . . . Tôi cái gì cũng không nhìn thấy, thật, tôi thề!"
Lúc này Nam Tịch Tuyệt đã lái xe đến sau lưng Lục Nhược, "Cậu ở đây làm gì?"
Lục Nhược lắc đầu như băm tỏi, "Không có gì, không có gì." Đồng thời hung ác trừng An Nhiên, không cho tố cáo!
An Nhiên mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tay lái, chậm dãi thắt dây an toàn, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Lục Nhược đang lau mồ hôi, cô sờ sờ cổ của mình: "Hắn mới vừa rồi kéo áo của em, xem cổ em, còn nói dáng dấp em rất khó coi."
Bàn tay Nam Tịch Tuyệt đang cầm tay lái thít chặt lại, ngẩng đầu, vừa đúng chống lại ánh mắt giả vờ vô tội của Lục Nhược trên kính chiếu hậu, anh mỉm cười nói: "Nhược Nhược, hai anh em chúng ta đã lâu không có luyện qua, tối nay đi phòng tập thể thao một chút."
Lục Nhược chỉ cảm giác toàn bộ tóc trên gáy dựng đứng lên, giống như còn nghe được tiếng khớp xương kêu răng rắc.
An Nhiên đưa tay sờ sờ cổ, khóe miệng hiện lên nụ cười, ngoan ngoãn vùi ở chỗ ngồi, nghe bài hát tiếng Anh êm ái. Số lần hẹn hò không nhiều lắm, nhưng hành động của Nam Tịch Tuyệt vẫn không có quá phận, chỉ là thích gặm cổ của cô, làm cho tất cả trên cổ cô đều là vết cắn, vì vậy trong tủ quần áo của cô có không ít áo cao cổ.
Cô thích cùng anh trải qua đủ loại thân mật, hơn nữa thích anh ôm cô, chui ở trước ngực cô, mút lấy một ít xương quai xanh, nhẹ nhàng chậm chạp đè nén thở dốc, thời điểm nhịp tim cô đập loạn cũng có thể cảm nhận được bộ dáng rung động của anh, một khắc kia, lòng của hai người kết hợp lại chặt chẽ, có cùng tiết tấu.
Bởi vì Nam Tịch Tuyệt không ở trong nhà, Lục Nhược cũng không tiện mặt dày mày dạn vào ở, buổi trưa ba người cùng nhau ăn cơm, hắn vừa nghe Nam Tịch Tuyệt nói Trương Nghiên muốn chuyển đi, lập tức nói muốn ở cùng anh .
"Không được." An Nhiên ngay lập tức phản đối.
"Em ăn, " Lục Nhược cầm cái bánh bao nhét vào trong miệng cô, "Người lớn nói chuyện trẻ con không được chen miệng vào."
Nam Tịch Tuyệt đút cho An Nhiên ly nước trái cây, tránh cho cô bị nghẹn, nghiêm túc nói: "Công ty đã an bài chỗ ở tốt cho cậu. Tôi cũng cần không gian riêng tư."
"Vậy anh còn cho cô ta vào ở ?" Lục Nhược miệng to nhai thịt bò bít tết, bất mãn nói.
"Đúng vậy" An Nhiên nuốt xuống miếng bánh bao, "Anh còn chưa nói cho em biết, tại sao Trương Nghiên lại ở chỗ anh?"
Nam Tịch Tuyệt thong thả ung dung nuốt xuống miếng gì đó trong miệng: "Những năm này anh đều cùng Trương Nghiên liên lạc. Hàng năm Thanh Minh cô ấy đều đi gặp mẹ anh."
Trong lòng An Nhiên có chút ghen tỵ nhưng ngay sau đó liền biến mất, theo đó là tự trách cùng bứt rứt. Hàng năm Thanh Minh, rằm tháng bảy còn có ngày giỗ của Bùi Anh, Nam Tịch Tuyệt cũng đều trở về nước bái tế bà. Trương Nghiên học trung học, đại học đều ở thành phố S. Mà chính cô, cũng chỉ mới đi cùng Nhập Hồng có một lần. Cô chưa bao giờ dám ở trước mặt Nam Tịch Tuyệt nói về Bùi Anh, sợ anh còn hận cô. Năm đó nếu như không phải vì cô vô dụng ngủ thiếp đi, có lẽ Bùi Anh có thể được phát hiện sớm hơn một chút. . . . . .
An Nhiên cúi đầu nhìn miếng thịt bò bít tết chín bảy phần trong đĩa, đột nhiên cảm thấy nó thật là khó cắt, dao nĩa chạm vào đĩa, phát ra âm thanh khó nghe.
"Tiểu Nhiên, em qua bên kia chọn ít món ngọt. Anh với Lục Nhược nói chút chuyện." Nam Tịch Tuyệt sờ sờ đầu của cô, chỉ chỉ một bàn nhỏ ở gần phía quầy bar.
Lục Nhược đang nhai một mồm đầy rau xà lách, hả hê hướng cô nháy nháy mắt.
An Nhiên nghe lời đi sang đó, chọn mấy loại bánh ngọt thơm phức, cứ từng miếng đưa vào trong miệng.
Lục Nhược dùng nĩa ra sức đâm vào một miếng chanh trong đĩa, "Đại ca, anh đối với cô ấy là nghiêm túc à?"
Nam Tịch Tuyệt hớp một ngụm trà xanh: "Trước không nói cái này. Chuyện tra như thế nào rồi?"
"Em làm việc anh còn lo lắng sao?" Lục Nhược ngồi thẳng người, nhỏ giọng, "Đám người An thị kia dùng dụng cụ y tế quả thật có vấn đề. Chẳng qua là có kỹ xảo rất tuyệt vời, không phải người trong nghề thật đúng là không nhìn ra. Xảy ra chuyện cũng rất dễ dàng được nhận định là do yếu tố bên ngoài. Em đoán chừng An thị về sau cũng biết, mặc dù thu lại được một khối lớn, nhưng là vẫn còn bỏ sót ."
Nam Tịch Tuyệt lạnh mặt hỏi: "Bỏ sót chính là ở bệnh viện đó?"
Lục Nhược dùng lực gật đầu một cái, "Chuyện sẽ không đúng lúc như vậy, nhất định là có âm mưu. Chẳng qua ông già nhà em không cho phép em điều tra nhiều, không thể đi sâu hơn vào bên trong, hiện tại em cũng không có bản lĩnh này. Nhưng là. . . . . ." Hắn đem miếng chanh bị cắt thành bốn miếng nhỏ, lấy tay chấm chất lỏng , "Nơi này, đều có liên lạc. Dì Anh khẳng định cũng biết chút gì đó, ông nội của anh mới không chịu tha cho bà. An Diệc Bác nghe thấy có vấn đề lớn, nhưng ông ta cũng thật lợi hại, đem tất cả đều chặn lại được." Hắn thở dài, "Anh, chúng ta có chứng cớ, nhưng thực lực không đạt tới một bước kia, cũng không được." Hắn nắm tay, "Đại ca, chúng ta cần nhiều tiền hơn."
Nam Tịch Tuyệt gật đầu một cái, "Anh biết rõ."
An Nhiên thấy Lục Nhược đầu tiên là vẻ mặt nghiêm túc cùng Nam Tịch Tuyệt thảo luận chuyện gì đó, sắc mặt Nam Tịch Tuyệt cũng rất khó coi. Giữa hai người trầm mặc một lúc lâu, cô có chút không bình tĩnh, nghĩ nghĩ tới mình cũng đã đến lúc nên đi qua, chắc cũng đã nói xong rồi.
Ai ngờ, ánh mắt Lục Nhược sau khi nhìn xung quanh một vòng, lại lộ ra một nụ cười không đúng đắn, không chỉ kéo tay Nam Tịch Tuyệt, ngón tay hắn trên cổ tay anh sờ tới sờ lui, lại vòng qua ôm bả vai Nam Tịch Tuyệt, tay làm bộ như muốn vòng ôm anh.
An Nhiên không thể nhịn được nữa đứng lên, cũng biết hắn vẫn mơ ước Nam Tịch Tuyệt! Lục Nhược vốn có khuôn mặt xinh đẹp, vừa nhìn có vẻ như là người bị áp bức vậy!
Ai ngờ Lục Nhược lại cười tà ác đi về phía cô, từ trong túi móc ra vật gì đó sáng loáng, không chờ An Nhiên kịp phản ứng, "Két" một tiếng.
"Đây là cái gì?" An Nhiên cúi đầu nhìn cái còng trên cổ tay phải của mình, một nửa kia còng trên cổ tay trái của Lục Nhược, "Anh, anh cái này là phạm pháp!"
"Cái gì phạm pháp, cái này là còng số chín, nếu em có thể tự cởi ra được, anh liền thả em đi. Bằng không, cái người đành phải cùng anh đi dạo một ngày. Hơn một năm không có đến, biến hóa thật là lớn mà."
An Nhiên hướng Nam Tịch Tuyệt nhờ giúp đỡ, anh đem một xấp tài liệu trong tay bỏ vào cặp của mình, "Tiểu Nhiên, anh tạm thời có chuyện, em trước hết chơi cùng cậu ta đi. Buổi tối anh sẽ đến tìm em." Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô một cái. Không biết có phải là ảo giác hay không, An Nhiên cảm thấy nụ hôn này xuyên qua được cả lòng cô.
An Nhiên thế nào cũng không mở được cái còng số chín đó, bất đắc dĩ nhìn Nam Tịch Tuyệt lái xe rời đi, cuộc hẹn tốt đẹp cả ngày liền bị Lục Nhược phá hỏng sạch sẽ, cô giận đến nỗi hướng về phía hắn vừa đánh vừa đá. Lục Nhược bị cô đánh cho đau, chỉ biết gào thét ngăn cản cô, trên cánh tay lại bị cắn, nhìn kỹ, một dấu răng sâu như vậy!
"Em là chó à?" Lục Nhược xót xa xoa chỗ da thịt đáng thương, nhe răng trợn mắt, "Răng nhọn như răng chó cái!"
"Anh mới là chó cái!" An Nhiên xuống tay bấm hắn.
"Dừng một chút, ngừng!" Lục Nhược đầu hàng, "Anh sai lầm rồi còn không được sao? Đại ca phải đi cùng với anh không có quan hệ. Anh còn không phải sợ em chạy mất, hai ta chốt cùng nhau, an toàn!"
"Người nào với người ta?" An Nhiên không thuận theo, "Mở ra cho tôi!"
"Em không nghe thấy đại ca nói buổi tối sẽ tới tìm em sao? Đi theo anh tuyệt đối không sai."
An Nhiên bị Lục Nhược ép đi cùng, đi dạo từng con ngõ nhỏ, một đường đi một đường ăn, cô chống đỡ có chút đứng không yên. Trong khuỷu tay Lục Nhược chất một đống lớn thú bông do thắng được trong trò chơi điện tử, rất khó khăn giơ tay lên cùng An Nhiên, cái tay kia lau mồ hôi trên trán, vẫn không quên chế giễu cô, "Xem một chút, ăn thành cái bộ dáng này, thật giống con nít."
An Nhiên muốn phản bác, há mồm chính là một tiếng ợ no, không thể làm gì khác hơn là hướng hắn trợn mắt một cái.
Lục Nhược hừ một tiếng: "Đức hạnh!"
Nam Tịch Tuyệt gọi điện rất đúng lúc, áp chế tính khí của An Nhiên , "Hai người ở chỗ nào"
"Quảng trường Tường Vi. Chính là ở trước công ty game Bố Nặc đó." An Nhiên nói địa chỉ, sau đó ngắt máy, "Chờ anh Nam tới, tôi liền nói cho anh ấy biết anh một mực khi dễ tôi."
Lục Nhược giận đến mức miệng đều muốn méo sẹo rồi ! Hắn đây là vì cái gì a, dắt một đứa bé to lớn chen chúc cùng một đống trẻ con trong thành phố game, còn phải phụ trách ôm một đống gấu bông như vậy. Bồi ăn bồi uống bồi chơi, đi nhà vệ sinh còn phải đứng ở bên ngoài cửa nhà vệ sinh nữ chờ, bị người ta dùng ánh mắt quái dị quan sát.
Hai người ở trên quảng trường đi vài vòng, An Nhiên mới phát giác được có điều gì đó không đúng. Trong lúc có không ít