Sau khi tan hội, An Nhiên cùng mấy nữ sinh khác được phân công rửa ly, bàn, dao ,nĩa được Trương Nghiên dẫn ra bờ sông múc nước.
Còn chưa rửa xong, Nam Tịch Tuyệt liền đi tới kêu bọn họ nhanh đi về, nói là dự báo khu rừng tối nay có mưa to. Mặc dù không là dông bão, nhưng vẫn phải chú ý an toàn.
Trên đường trở về, giọt mưa lớn như hạt đậu liên tiếp rơi xuống dày đặc. An Nhiên bước một bước liền trượt trở về ba bước. Cô bị vấp vào một cái rễ cây, lảo đảo mấy bước ôm chầm lấy đằng sau Nam Tịch Tuyệt.
Cả người anh cứng lại, đỡ cô: "Cẩn thận một chút."
Hai người chưa nói chuyện qua đã khoảng mấy ngày, lúc này ôm hông của anh, An Nhiên phát hiện, cô vẫn còn rất đáng xấu hổ tham luyến mùi vị của anh.
Sau khi Nam Cung Yến rời đi, chỉ còn một mình An Nhiên ở trong phòng. Sau khi bố trí mọi người ổn thỏa, Nam Tịch Tuyệt lại đội mưa dẫn người vào trong các nhà nhìn một vòng, xác nhận an toàn. Chờ đến khi anh trở lại nhà cây của mình, lại phát hiện đèn nhà An Nhiên lúc này bỗng lập lòe rồi chợt tắt.
"Tiểu Nhiên, em không sao chứ?" Nam Tịch Tuyệt cách một màn mưa to gọi An Nhiên, không có người đáp lại. Khâu Thiếu Trạch lười biếng nằm ở trên giường thưởng thức mưa to: "Em ấy sẽ có chuyện gì được chứ? Có lẽ là đụng phải công tắc đi."
Nam Tịch Tuyệt mới vừa leo lên nhà cây nhỏ của An Nhiên, đang muốn gõ cửa, đèn trong phòng đột nhiên bật sáng, còn có tiếng bước chân đi tới cửa.
Xem ra thật sự là anh quá lo lắng. Anh xoay người định đi, lại nghe thấy tiếng An Nhiên hỏi: "Ai ở bên ngoài?" Ngay sau đó cửa"Ken két" một tiếng mở ra.
An Nhiên trợn to hai mắt nhìn Nam Tịch Tuyệt cả người ướt đẫm: "Anh, anh tới làm gì?"
Cô vừa mới tắm xong, tóc vẫn còn bốc hơi nước, trên người là bộ váy màu trắng còn chưa khô dính sát vào cơ thể, hiện ra những đường cong mát mẻ của người thiếu nữ.
"Anh chờ chút, em lấy cho anh cái ô." An Nhiên vừa mới xoay người, hai cánh tay Nam Tịch Tuyệt đã đưa ra vòng qua người cô, chợt buộc chặt, ôm cô vào trong ngực.
Khi môi anh tìm tới chặn lại cái miệng đang kháng nghị của cô, lúc đó cô mới ý thức được là anh đang hôn mình.
Đầu An Nhiên "Oanh" một tiếng nổ tung.
Đôi môi dán chặt, cảm giác chân thực như thế, trên môi của anh còn dính chút nước mưa, lành lạnh, theo đầu lưỡi của anh đưa đẩy đi vào.
Toàn thân cô run rẩy, quay người lại, ngửa đầu, khập khiễng, không lưu loát mà hốt hoảng đáp lại, giống như là lo lắng, nếu chậm lại một chút, Nam Tịch Tuyệt sẽ biến mất ngay trước mắt mình. Mà tất cả việc này, bất quá chỉ là do cô nhớ nhung hòa lẫn vào hơi thở của đêm mưa lên men thành một giấc mộng đẹp mà thôi.
Hai mắt cô ngấn nước, óng ánh sáng ngời, không nháy mắt nhìn chằm chằm anh, miệng lưỡi đang dây dưa, màu ửng hồng dần dần hiện lên hai gò má.
Nam Tịch Tuyệt nâng một cái tay lên, che lên đôi mắt của cô.
Khi đôi môi hai người tách ra, Nam Tịch Tuyệt khom người xuống, vùi đầu vào cổ cô thở dốc.
Nam Tịch Tuyệt là lần đầu tiên tay chân luống cuống như vậy. Anh buông An Nhiên ra, hai tròng mắt nhìn cô, nhưng không biết nên nói cái gì, ngu ngốc mà đứng tại chỗ. Ảo não có, nhiều hơn, là một loại cảm giác hạnh phúc.
Hai người lẳng lặng nhìn nhau một hồi lâu, An Nhiên cắn môi mấy lần, rốt cuộc nhịn không được, nhếch môi cười lên, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ, mang theo chút ngây thơ, ngượng ngùng lại vui vẻ.
Hai tai Nam Tịch Tuyệt đỏ lên, An Nhiên kéo anh, ngửa mặt chỉ chỉ miệng của mình, "Còn muốn."
Cánh môi non nớt của thiếu nữ bị anh mút có chút sưng đỏ diễm lệ. Anh cúi đầu, lại lần nữa ngậm lấy, vẫn là nhẹ nhàng cọ sát lẫn nhau , nhưng cực kỳ dịu dàng.Trong lòng hai người tích trữ bao nhiêu oán hận cũng hòa tan triền miên ở trên môi và lưỡi.
Anh càng ngày càng thấy đói khát, siết chặt lấy vòng eo của cô, hai cánh tay thu hẹp hơn, ở đó một đoạn ngắn vuốt ve. Ở trong mắt Nam Tịch Tuyệt, An Nhiên giống như một cái cây non tươi tốt, mặc dù mập mạp, nhưng lại chưa tới thời khắc thu hoạch.
Anh ôm cô ngồi lên giường, tắt đèn. An Nhiên dán lên trên người anh, giống như con mèo nhỏ chà xát lung tung. Hai cánh tay cô quấn lên cổ anh, mặt dán vào lồng ngực anh. Bởi vì không thích loại cảm giác dính ướt này, cô cớt hết áo sơ mi của anh ra, rất tò mò đưa tay vuốt ve cơ bắp cường tráng trên người anh.
Cô dần dần có chút xao động, tiếng hít thở vừa nhỏ vừa vội.
"Ngủ đi." Nam Tịch Tuyệt dụ dỗ cô, giống như đang an ủi đứa bé mà vỗ vỗ cô.
Một đêm này An Nhiên ngủ đặc biệt ngon. Nam Tịch Tuyệt lại không dễ chịu chút nào. Anh đã sớm qua thời kỳ ngây ngô, bây giờ lại cùng đắp chăn tựa sát vào nhau, đối với anh mà nói không khác gì một loại hành hạ.
Ngày thứ hai thời tiết cực đẹp, tâm tình của An Nhiên còn rực rỡ hơn. Đối với việc sáng sớm cô và Nam Tịch Tuyệt cùng nhau từ trên nhà cây bước xuống, hai người còn nắm chặt tay ở mọi lúc, những người khác cũng rất thức thời coi như không nhìn thấy, chỉ có sắc mặt của Khâu Thiếu Trạch âm trầm, xem ra so với ngày thường còn bị bệnh nặng hơn.
Hôm nay sẽ cùng các đoàn đội khác tụ hợp, xe buýt từ sáng sớm đã chờ sẵn. Địa điểm đóng quân dã ngoại của bọn họ ở phía đông, mà đống lửa thịnh yến lại ở gần phía tây của cửa chính công viên rừng rậm. Cây cối trùng điệp mấy ngàn dặm, từ ven rừng rậm mở ra một con đường, quanh co lòng vòng, đến tận ba giờ chiều mới đến nơi.
An Nhiên lần đầu tiên thưởng thức tư vị tốt đẹp khi ngồi xe. Cô có thể ngồi sát vào Nam Tịch Tuyệt, mệt mỏi thì dựa vào, thích nằm thì nằm, còn có thể cầm tay anh không thả, liếm liếm cắn cắn, chọc tới khi anh liều mạng hôn lên môi cô, cho đến khi cô nửa phần hơi sức cũng không còn, mềm mại dựa vào anh không động đậy nữa mới ngừng, mới vừa tách ra. Cô vừa lòng, vuốt đôi môi sưng đỏ cười khúc khích, đầu dựa vào bả vai Nam Tịch Tuyệt, hết sức yên tâm thoải mái.
Đống lửa thịnh yến có bạn bè đến từ khắp nơi trên thế giới, các loại lều được dựng lên dầy đặc, mọi người vẽ loạn lên người mình các loại thuốc màu, làm ra dáng vẻ của người da đỏ ở Bắc Mỹ, vây quanh đống lửa vui vẻ hết mình.
Buổi tối ngày cuối cùng, cả đoàn quân dã ngoại hoạt động hết sức tích cực, An Nhiên tích cực ghi danh tham gia tranh tài, ra sân trước cố ý chạy đến bên cạnh Nam Tịch Tuyệt, cho anh nhìn tạo hình tối nay của mình.
"Như thế nào?" An nhiên ở trước mặt anh xoay một vòng, hả hê hỏi.
Nam Tịch Tuyệt mỉm cười gật đầu một cái, "Ưmh, không tệ, tiểu công chúa American Indian."
Hai bên mặt An Nhiên tất cả đều là bột màu, màu đỏ thẫm, màu vàng đất cùng màu xanh lá mạ, mấy loại màu sắc này đều có sắc thái ảm đạm nhưng bởi vì da cô vốn trắng nõn lại khiến chúng trỏ nên rực rỡ. Hơn nữa cô còn trộn thêm chút thuốc màu bạc cho linh động, thật là, không diễn tả được có bao nhiêu đáng yêu cùng linh hoạt. Trên đầu cô còn mang theo một vòng đầu bằng mây tre, có cắm thêm một cái lông Khổng Tước, theo gió rêu rao.
Điểm duy nhất khiến Nam Tịch Tuyệt cảm thấy không hài lòng là cái váy trên người cô quá ngắn, khó khăn lắm mới bọc lại được cái mông, một đôi chân thẳng tắp thon dài cơ hồ lộ ra sạch sẽ!
Anh thử nói kiến nghị: "Đổi quần dài ca hát sẽ tốt hơn."
"Em không!" An Nhiên ngẩng đầu, vênh váo tự đắc, "Em còn muốn khiêu vũ đấy." Vừa nói vừa hả hê ưỡn thẳng ngực, "Em mới vừa đi theo hậu duệ của lão sư American Indian học ca hát, còn học cả khiêu vũ nữa. Đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau ca hát khiêu vũ." Cô nháy nháy mắt, nói ra mấy từ Nam Tịch Tuyệt nghe không hiểu.
"Cái gì, ngôn ngữ American Indian sao?" Nam Tịch Tuyệt cười hỏi, "Tiểu Nhiên, ngẩng đầu nhìn một chút, trên trời không có em vểnh lên cái đuôi đâu."
"Anh. . . . . ." An Nhiên dậm chân một cái, bất mãn anh không hiểu phong tình, "Không thèm nghe anh nói nữa, em đi luyện tập tiếp, em nhất định muốn lấy cái phần thưởng kia."
An Nhiên tâm tâm niệm niệm phần thưởng chính là một đôi dây chuyền tình nhân, kiểu dây chuyền treo ngược có hình răng cưa, đóng lại chính là một hình trái tim. Lần hoạt động này anh cũng là một trong những người vạch ra kế hoạch, Nam Tịch Tuyệt dĩ nhiên cũng biết, câu chuyện tình yêu động lòng người của công chúa, hoàng tử American Indian trong truyền thuyết chỉ là một loại mánh khóe làm nóng không khí. Loại dây chuyền tình nhân này là do một thương thân tài trợ, bọn họ làm như vậy cũng là để cho mình miễn đi chi phí làm quảng cáo.
Thời điểm đến phiên An Nhiên biểu diễn, thấy Nam Tịch Tuyệt hết sức chăm chú. Trương Nghiên trêu ghẹo nói: "Thái độ của tiểu Nhiên mấy ngày nay đối với tớ tốt hơn rất nhiều, thật sự cám ơn cậu."
Nam Tịch Tuyệt cười đến ấm áp. Trương Nghiên nhân cơ hội nói: "Nam tử, khuyên cậu một câu, đối với cô ấy thật tốt. Tổn thương tình cảm của thiếu nữ là không được, cậu đến lúc đó. . . . . . Xuống tay lưu tình."
An Nhiên cùng vị lão sư kia biểu diễn hứng thú mười phần, đưa tới một trận tiếng vỗ tay. Cô mãn nguyện lấy được đôi dây truyền tình nhân kia, trong lòng tràn đầy vui vẻ đi tìm Nam Tịch Tuyệt.
Cô tìm thật lâu, cuối cùng ở cách xa đám người, dưới một gốc cây đại thụ tìm được anh. Anh nắng dàn trải khắp nơi, từ khe hở của cành lá sum xuê rơi xuống, bị cắt xén thành những lốm đốm màu bạc, rơi trên đầu vai anh, hình thành một loại hấp dẫn xinh đẹp.
"Ô oa, người đẹp, mau đưa cái cổ xinh đẹp của ngươi cho ta thưởng thức!" Sau lưng truyền đến âm thanh ngụy trang dữ tợn của An Nhiên. Nam Tịch Tuyệt đã sớm phát hiện ra từ lúc cô lén lút đi tới, anh quay đầu lại, thấy An Nhiên giương nanh múa vuốt nhào tới, hai cái tay nắm chặt dây chuyền, làm ra bộ dáng quỷ Vampire.
Không giống như dự đoán là kinh ngạc, vẻ mặt An Nhiên có chút uể oải, cũng rất nhanh trở lại phấn khởi đi đến, đem dây chuyền cho anh nhìn: "Đóng lại chính là một tình yêu, cho anh một cái."
Dây chuyền đỏ hết sức bình thường, cái răng nhỏ phía trên được mài tỉ mỉ, nằm trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, hết sức động lòng người.
Nam Tịch Tuyệt cầm lên nó, An Nhiên đã không kịp chờ đợi đem cái kia của mình đeo vào cổ, dương dương hả hê: "Mau đeo vào. Lúc em đi lĩnh thưởng, họ nói đây chính là cặp dây chuyền mà một đôi quý tộc American Indian yêu nhau đã mang qua, còn có lời chúc phúc đó."
"Đây là giả."
Vẻ mặt An Nhiên trầm xuống: "Tại sao là giả?"
"Hơn nữa hình ảnh thô ráp, khó coi."
An Nhiên tức giận, đoạt lấy từ trong tay anh, "Anh không thích cứ việc nói thẳng!" Anh trầm mặc, An Nhiên hết sức uất ức, coi như không phải là vật quý giá, nhưng đó cũng là vật mà cô hết sức vất vả mới giành được cho anh, anh thế nào lại còn chê chứ?
An Nhiên mím môi, đem dây chuyền của mình tháo xuống, hợp với cái của anh ném vào trong đống cỏ, "Không cần cũng được, ai mà thèm!"
Cô hất tay đi, Nam Tịch Tuyệt ở phía xa ngây người một chút, liền đuổi theo: "Tiểu Nhiên, đừng nóng giận." An Nhiên im lặng đi nhanh hơn, Nam Tịch Tuyệt bước nhanh, mấy bước vượt qua cô: ". . . . . . Trở về anh đưa cho em loại tốt hơn."
Đến gần mới phát hiện đôi mắt cô đã đỏ ửng, Nam Tịch Tuyệt sờ sờ khuôn mặt cô cúi đầu xuống: "Thật xin lỗi."
Bên cạnh, Trương Nghiên đi qua nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, cười nói: "Nam tử, cho núi vàng núi bạc cũng không bằng người của cậu dùng tâm đâu." Cùng với cô còn có mấy nam sinh khác đang dọn dẹp đồ đạc cũng ồn ào hướng đến chỗ hai nguoqif huýt gió